Tu La Sắc Đạo

Chương 46: Hồi Phục




Ba ngày sau...

Hự... hự...

Trong một căn nhà nhỏ đơn sơ, một thanh niên đang điên cuồng gập bụng dưới nền đất lạnh lẽo, từng giọt mồ hôi chảy dọc trên cơ thể, lớp băng quấn dính sát vào người, khuôn mặt điển trai với mái tóc đen mê hoặc nữ nhân.

" Ngươi đang làm gì vậy?"

Giọng nói trong trẻo vang lên.

" Nàng đến rồi à!" Bắc Minh Dạ ngừng lại, chậm rãi nói.

" Mới có ba ngày, ngươi lại đi tập luyện cái bài tập kì quặc gì nữa rồi!"

Lý Vân Anh từ từ tiến vào phòng, nàng bây giờ đang mặc trên người một bộ váy nữ đệ tử học viện, với chiếc áo sơ mi được bỏ vào trong váy gọn gàng, chiếc váy ngắn màu đen không tới đầu gối, đôi tất đen bao lấy đôi chân nhỏ nhắn. Trên ngực áo, một huy hiệu màu vàng ròng hình ngũ giác năm cánh được rèn dũa tỉ mỉ, hai chữ "Bá Vương" như rồng bay phượng múa khắc đầy vẻ trang nghiêm

Trong Học Viện Bá Vương, huy hiệu trên áo chứng minh thân phận đệ tử học viện. Có tổng cộng năm bậc huy hiệu đệ tử trong học viện, được làm từ nguyên liệu gồm Đồng, Bạc, Vàng, Bạch Ngân, Kim Cương. Hiển nhiên màu vàng ròng hình ngũ giác năm cánh mà Lý Vân Anh đang đeo biểu thị nàng là đệ tử nội môn.

" Chậc, trang phục học viện đều gợi cảm đến thế sao!"

Ngước nhìn y phục nữ đệ tử, Bắc Minh Dạ âm thầm tặc lưỡi. Hắn không nghĩ đến ở thế giới này thì trang phục lại đa dạng thế này, mỗi ngày thấy ai ai cũng mặc phục trang như Hán phục trung cổ giống hệt Trung Hoa tiền thế, vậy mà bây giờ đồng phục ở học viện thì không khác gì với đồng phục các trường trung học ở Nhật Bản, nhìn có vẻ quyến rũ rõ ràng.

" Chắc chắn ngôi trường này đang khiến cho đám nam nhân chỉ biết uất ức và căm hận đến chết đây mà!" Hắn thầm nghĩ, nhìn thân hình có phần đang lớn của thiếu nữ khiến hắn có chút suy nghĩ bậy bạ rồi.

" Nhưng chỉ có thể nhìn chứ không được ăn! Quả là bi ai!"

Bắc Minh Dạ thở dài. Hắn lúc trước cũng có nghe tới về quy tắc của học viện, phàm là đệ tử trong học viện có quyền yêu đương, tình chàng ý thiếp, tuỳ ý làm mọi chuyện mà người lớn hay làm nhưng không dùng nắm đấm để uy hiếp người khác, và đặc biệt là các nữ đệ tử trong trường được ưu ái cực kỳ. Nghe đồn vài năm trước có một tên nam đệ tử háo sắc, ỷ thế mạnh cưỡng hiếp một nữ đệ tử trong học viện, liền bị nữ phân viện trưởng Thẩm Yên ra tay đánh cho tàn phế, cả đời chỉ là một tên phàm nhân quèn.

" Ngươi nên giữ gìn sức khoẻ đi, đừng có tập tành lung tung kẻo động đến vết thương làm nó rách ra nữa!"

Lý Vân Anh đi tới bên cạnh giường, nàng để lên bàn một túi thức ăn, từ tốn bày ra bàn.

Bắc Minh Dạ vội vàng ngồi dậy, hắn tiến đến ngồi, giương mắt nhìn nàng bày bố. Mấy hôm nay hắn bình phục lại khá tốt cũng là do thiếu nữ này chăm sóc hắn ngày đêm và thứ đan dược gì đó mà lão viện trưởng phân viện Phong Thần đã cho hắn, hiện tại các vết thương cũng đã đóng vảy, chỉ vài chỗ bị nặng như cánh tay, bả vai và ngực vẫn còn quấn băng trắng.

" Hôm nay nàng đem món gì tới vậy?"

Ngồi trên ghế tre, Bắc Minh Dạ lên tiếng hỏi, song nhãn vẫn không rời khỏi nàng, dù chỉ là một ly.

" Hôm nay là ngày nhập học nên ta chỉ đem có chút ít, ăn mau mau rồi nhanh chóng thay y phục, sau đó vào học viện."

Lý Vân Anh bình thản đáp, gương mặt không hề có chút biến chuyển nào, nàng đã quá quen thuộc cái việc hắn nhìn chằm chằm vào nàng rồi.

" Ta biết rồi!" Bắc Minh Dạ nhìn cái bàn chứa đầy thức ăn, một tay cầm lấy một cái đùi gà, bỏ vào miệng nhai, sau đó liền hỏi:

" Nàng có đem y phục cho ta không vậy?"

Lý Vân Anh lườm hắn một cái, rồi gật đầu. Cái tên này, có cần phải hỏi han như vậy hay không, phận nữ nhi lại đi lấy phục y cho nam đệ tử, cái tin này mà lòi ra có khi cả toà thành này đều biết.

" À mà sao dạo này không thấy Mặc Lâm đâu vậy?"

Uống một ngụm nước lớn, Bắc Minh Dạ sực nhớ đến tên đi cùng mình, hắn hỏi.

" Hắn cùng với tên Nam Cung Vũ gì đó đang có việc nên không đến thăm ngươi được."

Lý Vân Anh lạnh nhạt đáp, nói xong thì ngồi xuống đối diện với hắn, chậm rãi ăn thức ăn trên bàn.

" Cái tên đó quen biết được tên mập kia sao!" Bắc Minh Dạ cảm thấy quái lạ, nhưng sau đó cũng không thấy lạ cho lắm, dẫu sao thì Mặc Lâm và Nam Cung Vũ hai tên đều có tính cởi mở, có thể làm quen với nhau đó cũng là chuyện thường tình.

" Ngươi mau ăn đi! Vào giờ Ngọ là bắt đầu buổi chào đón tân đệ tử của học viện, lúc đó không được đến trễ đâu."

Lý Vân Anh một bên nhắc nhở.

" Ok." Bắc Minh Dạ gật đầu, sau đó như một con hổ bị bỏ đói lâu ngày mà bắt đầu vơ vét thức ăn trên bàn, tốc độ phải gọi là bàn thờ.

Lý Vân Anh ngồi đối diện cũng chẳng lạ gì cảnh này, người ta hay nói "Nam nhân chí cao, uống chén lớn ăn miếng bự", tên nào có sức ăn mạnh khoẻ, rất có ý chí, dĩ nhiên ngoại trừ cái tên mập Nam Cung Vũ.

...

Một lát sau, hai người rốt cục cũng đã ăn xong, Lý Vân Anh từ tốn dọn dẹp những vật dụng còn lại trên bạn, ngọc thủ chậm rãi thu dọn đem chúng vào giới chỉ, nhìn nàng không khác gì một người vợ nội trợ mẫu mực, biết chăm lo cho chồng con.

Bắc Minh Dạ thì đứng lên, tay gỡ lấy từng tầng băng vải trên người, do lúc trước bị thương khá nặng nên giờ đây thân trên bị quấn dày như một tên xác ướp thực thụ, muốn gỡ ra hết cũng tốn kha khá thời gian.

" Để ta." Lý Vân Anh tiến tới, nàng đứng kề sát người hắn, ngọc thủ trắng noãn mềm mại đưa lên ngực hắn, chậm rãi gỡ lấy từng đường băng trắng quấn quanh hắn.

Nhìn nàng gỡ băng một cách thành thục, Bắc Minh Dạ cảm thấy áy náy không thôi. Từ lúc hắn trở ra từ Ảo Ảnh Không Gian, ngày nào nàng cũng túc trực bên cạnh hắn, từ sáng sớm đến tối mịt mới trở về phủ thành chủ, cơm nước hay áo mặc nàng đều lo cho hắn, thay băng cũng là việc làm của nàng suốt mấy ngày nay. Thời gian gần đây, nàng cũng ít nói hơn hẳn, hầu như đều dùng hành động trả lời, hay những lúc hắn lên tiếng trêu đùa nàng, nàng cũng chỉ mỉm cười đáp lại.

Tầng băng trắng nhanh chóng biến mất, một cơ thể hoàn hảo vô khuyết xuất hiện trong tầm mắt của Lý Vân Anh, lồng ngực vạm vỡ cùng với tám cơ múi bụng, tuyến nhân ngư tuyệt mỹ khiến bao nữ nhân mê mệt. Thế nhưng, trên bả vai, một vết sẹo lõm tròn thật to vẫn còn da non, sờ tay vào nó khiến nàng run lên.

" Không sao cả, mọi chuyện đã qua rồi." Nắm lấy bàn tay đang run rẩy kia, Bắc Minh Dạ nhẹ giọng nói.

Lý Vân Anh gật đầu, sau đó dời tay gỡ lấy tầng băng ở tay phải của hắn, trông thoáng chốc một cánh tay hoàn mỹ xuất hiện trước tầm mắt hai người, không hề có một chút khuyết điểm nào, hoàn hảo đến tận cùng.

" Đẹp không?" Toàn thân trên phơi bày ra ánh sáng, Bắc Minh Dạ mỉm cười hỏi.

" Không." Lý Vân Anh lắc đầu, sau đó đưa hắn bộ y phục học viện nam đệ tử, sau đó rời khỏi nhà, ngồi trên giường tre chờ hắn.

" Nữ nhân này, khen một câu cũng không được hay sao." Bắc Minh Dạ cười khổ một tiếng, đưa mắt nhìn ra ngoài khoảng vài giây, sau đó bước vào trong thay y phục.

Xoạt... xoạt...

Với tốc độ bằng mắt thường, Bắc Minh Dạ cuối cùng cũng mặc xong. Nhìn bộ phục y vừa vặn với cơ thể mình, hắn gật gật đầu chấp nhận. Xem ra cô nàng này đã biết tỷ lệ thân hình của hắn rồi.

Y phục đã thay xong, Bắc Minh Dạ bước ra khỏi căn nhà tre, song nhãn vàng đồng nhìn Lý Vân Anh đang ngồi trên giường tre, hắn lên tiếng:

" Ta xong rồi! Chúng ta đi thôi."

Lý Vân Anh nghe giọng của hắn thì quay đầu nhìn sang, trong mắt nàng xuất hiện một thiếu niên mặc phục y nam đệ tử học viện, áo sơ mi ôm trọn lấy cơ thể hoàn hảo kia, trên ngực áo là một huy hiệu màu vàng giống hệt của nàng, chiếc quần tây trang màu đen bao lấy thân dưới, hắn cao ngất ngưỡng đứng dưới ánh mặt trời, song mục vàng đồng như thú hoang đang ngủ say nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên khiến tim nàng hơi thất thần.

" Sao vậy?"

Bắc Minh Dạ tiến tới bên cạnh nàng, nhìn cô nàng đang còn ngơ ngác, hắn hỏi.

" À, không có gì! Chúng ta đi thôi."

Lý Vân Anh định hình lại, nàng xoay mặt đi, nhẹ giọng đáp. Sau đó nàng đứng dậy, đôi chân đẹp không tì vết nàng bước từng bước chậm rãi.

Bắc Minh Dạ mỉm cười một cái, sau đó bước theo chân nàng rời khỏi nhà tre, cả hai nhanh chóng tiến về chỗ quảng trường học viện.

...Còn tiếp...