Hạ Bằng đi đến trước mặt một thanh niên, người này tuổi cũng còn khá trẻ thực lực bát trọng trúc cơ, đi đến được vòng này một phần cũng là do người này có pháp bảo của gia tộc ban cho, hiển nhiên pháp bảo ấy cũng giới hạn sử dụng cho vòng ba lúc trước.
Phải nói Hạ Bằng cũng có tính toán, hắn cũng được gia tộc ban cho một ích dụng cụ phòng thân vì các vòng đã qua cơ hồ Võ Thừa đã che trở toàn bộ thế nên vẩn còn.
Giơ ngón giữa về mặt đối thủ ngẩn đầu lên nhìn xuống đối phương Hạ Bằng hô lớn.
- Ta Hạ Bằng muốn đánh nhau với ngươi.
Thanh niên nam tử thấy bộ dạng của Hạ Bằng thoáng ngẩn ra vài giây rồi sau đó khẻ đưa ánh mắt nhìn Võ Thừa, thật lòng mà nói hắn rất kiên kị người kia, thế nhưng thấy bộ dạng của Hạ bằng như vậy trong lòng nổi lên lửa giận. Hắn cắn răng nhún người nhảy ra cũng hô lớn.
- Ta Đông Hạo Bổi tiếp nhận lời ngươi.
- Được...
Hạ Bằng thoáng cảm thấy áp lực nhưng vẩn không trùng bước, nhất thời hai thanh niên xong vào nhau quyền đấm cước đá kịch liệt, lại một hồi kịch chiến. Mặt dù mắt thường nhìn thấy Hạ Bằng này hơi yếu thế. Nhưng hắn chưa xuất pháp bảo ra, nói như vậy thắng thua còn chưa xác định được.
Hạ Chính thì khẻ liếc nhìn về một nử tử. Nử tử này thoạt nhìn khá xinh đẹp, độ tuổi cũng chạng chạng Hạ Chính, hắn cũng đi đến khiêu chiến nử tử kia. Thế nhưng gương mặt non nớt của hắn khá lúng túng khi khiêu chiến nử tử này.
- Ta... ta là Hạ Chính. Ngươi có muốn đánh với ta không.?
Nử tử này mắt phượng trợn lên một cái, hạ chính thấy cảnh này nhất thời trái tim nhỏ bé đập loạn. Gương mặt khổ sở liếc nhìn Tinh Gia một cái. Chỉ thấy trên khán đài Tinh Gia gương mặt đầy cổ vủ nhướn nhướn mài với hắn rồi gật đầu. Hạ chính hít xâu một hơi.
- Haiz.. nhóc con này thật có tố chất.
Hóa ra Hạ chính nhìn nàng này rất thuận mắt hắn nhớ lại lời dặn dò của Tinh Gia.
- Ngươi muốn cô gái nào nhớ ngươi thật lâu cách tốt nhất là đánh một cái vào mông cô gái đó thật mạnh. Ta đảm bảo nàng sẻ nhớ ngươi tới chết a.
Lời Tinh Gia còn vân vẳng bên tai.
Hạ Chính ánh mắt lóe sáng nhìn chầm chầm vào bờ mông có phần căng tròn của nử tử mới lớn kia. Trái tim bắt đầu đập rộn.
- Tinh Gia sẽ không gạt ta.
Gương mặt đầy quyết tâm thế nhưng nử tử nhìn thấy đôi mắt nơi Hạ Chính để ý thì gương mặt ửng hồng. Tức giận ho lớn.
- Tên vô sỹ này...
Nói xong nàng cũng lao ra lặp tức xuất binh khí trên người ra. Một dãy lụa màu hồng loan như một con rắng vùng vẫy quất đến Hạ Chính.
Hạ Chỉnh cắn răng, lúc này hắn rất tập trung, xem bộ dạng là không vổ được vào mông nử tử này một cái thật mạnh cũng là không lùi bước.
Hạ Đồ khẻ đưa ánh mắt nhìn Tinh Gia đầy cảm kích khi thấy lớp trẻ Hạ Gia không hề kém cạnh một ai,
- Quả nhiên Tinh Gia dại dổ ai cũng hơn người.
-
-
Trên chiến đài lúc này nhìn khắp là các cặp đấu đang kịch kiệt giao chiến, Võ Thừa thì đứng khoanh tay trước ngực nhìn vòng chiến của Trường Ngạo đám người. Có thể thấy được ánh mắt hâm mộ của hắn khi thấy trên chiến đài có người đánh bại đối thủ.
Hồi lâu hắn thờ dài nhìn ngẩn đầu nhìn sắc trời.
- cũng sấp kết thúc vòng bốn này rồi, chẳng lẻ ta không thể ra tay sao.
Hắn cuối đầu nhìn lòng bàn tay của hắn đang xòe ra trước mặt bộ dạng thẩn thờ, chợt có một âm thanh chói tay vang lên. Võ Thừa ngẩn đầu nhìn đến chính là hướng ở vòng chiến của Hạ Chính, âm thanh rỏ ràng là của nử tử kia không biết chuyện gì xảy ra nhưng nử tử kia không nói câu gì lập tức rời khỏi chiến đài bộ dạng rất ủy khuất, còn Hạ Chính đứng ở đó gương mặt ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng nàng, trên mặt hắn rõ ràng còn inh dấu một bàng tay thon dài màu đỏ thẩm, nhưng hắn lại như có biểu hiện rất hưởng thụ.
Một hồi lâu hắn mới vung tay áo lên bể nghể đi về phía Võ Thừa trên mặt mang theo dư vị gì đó không thể diển tả.
Vừa đi đến cạnh Võ Thừa hắn định mở miệng kể chiến tích của mình cho Võ Thừa nghe thì bị Hạ Khuê hung hăng xách lỗ tai dỡ lên một cái
- Á.. da.. Hạ Khê tỷ đau a. Đau.. nhẹ.. nhẹ tay..
- Hừ đệ còn dám lên tiếng hả, ai lại dại đệ làm như vậy hả..
Hạ Khuê hừ lạnh một tiếng không ngừng trách mắn tên nhóc này, Võ Thừa vẩn chưa hiểu chuyện gì.
Trên khán đài Hạ Đồ con mắt muốn rớt ra ngoài khi nhìn thấy cảnh tượng ban nảy, hắn dở khóc dở cười nhìn Tinh Gia.
Tinh Gia như cảm ứng được đều gì chỉ thấy hắn đưa tay lên miệng họ khan vài tiếng rồi nói chuyện vu vơ với Hạ Mẩn cùng Diệp tộc Trưởng. Nhưng ánh mắt hai nàng này chầm chầm nhìn hắn khiến hắn vô cùng chột dạ.
- aizzz. Ta nói các nàng này, cái kia không phải ta dại hắn a.
Hạ Mẩn nheo mắt lại.
- Lại còn chối hả, hừ. Cái tên nhóc con đó việc gì tốt không làm đang lúc đánh nhau với con gái nhà người ta lại vổ vào mông mạnh như thế, hừ chổ nào không đánh lại còn chỉ nhấm vào mông thôi, cái này không phải Tinh Gia ngươi giáo huấn hắn mấy tháng nay đó chứ.
- a.. cái này mẩn mẩn ngươi hiểu lầm nhất định hiểu lầm..
- hừ ta phải sớm bảo Võ Thừa đại ca trách xa ngươi một tí a..
Nàng hung hăn liếc xéo Tinh Gia một cái rồi bực bội khoanh tay tiếp tục quang sát chiến đài.
Tinh Gia tráng đổ đầy mồ hôi lạnh. Hắn hận không thể hung hăn vã vào mồm mình vài cái, lúc trước chỉ là một lời nói đùa với mấy tên nhóc này ai ngờ đâu lúc này hóa ra bọn hắn đem thực hành thật.
Tuy bị Hạ Khuê giáo huấn cho một hồi đầy khổ sở nhưng thỉnh thoảng Hạ chính lại đưa bàn tay mình lên nhìn một cái rồi ngiềm ngẩm như nhớ lại dư vị lức trước. - Vừa căng vừa miềm a. Haiz tinh gia nói không sai thì chắc chắc nàng sẽ nhớ ta rất lâu a.
Hắn khẻ nhếch miệng cười đắc ý.
Võ Thừa khi biết chuyện thì lắc đầu cười khổ, hắn dĩ nhiên biết cái phong thái này là Tinh Gia bày cho chứ không lệch vào đâu được, cảm khái một hơi hắn lại tập trung về phía Hạ Bằng, tình hình cũng rất khả quang khi Hạ Bằng đem ba tấm phù lục ấn lên mình nhất thời tu vi tăng mạnh đã một quyền trực diện đánh lên ngực đối phương.
- Xem ra trận đấu này sớm sẽ có kết quả.
Võ Thừa miễm cười rật đầu, Đám người Trường Ngạo cùng Mị Nhi các nàng cũng đã chiến đấu đến giai đoạn mấu chốt.
Vương Tuấn kia càng đánh với Trường Ngạo sắc mặt càng trở nên âm trầm, khóe miệng hắn còn dính máu tươi, bộ dạng vô cùng chật vật, đổi lại Trường Ngạo thì y phục đã loan lỗ dính máu tươi nhưng đôi mắt hắn thì sáng ngời.
Vương Tuấn biết kéo dài chiến đấu thế này không ổn hắn cắn răng.
- ép ta tới bước này.. ngươi hôm nay thua cũng đã có thể tự hạo rồi.
Nói xong hắn cấm mạnh thanh kiếm trong tay xuống đất hai tay biến đổi thủ ấn liên tục chỉ thấy ánh sáng linh lực màu xanh lục như một dòng suối không ngừng chuyển động trước mặt từ từ hóa thành một thanh kiếm gỗ có hoa văn phức tạp.
Trường Ngạo nhếch miệng lên cười rằng một tiếng
- sấp liều mạng à.. được ta cùng chơi với ngươi.
Trên đầu trường Ngạo lập tức ẩn hiện một hình ảnh, Lộc Xà Thú. Hồn thú bản mệnh được gọi ra. Nó ngửa cổ lên trời gào thét nhưng không phát ra âm thanh cùng lúc đó trên miệng nó dần ngưng tụ một quả cầu linh lực màu tím, lúc đầu nhỏ bằng ngón tay nhưng rất nhanh có thể thấy nó nhanh chóng phình to ra.
Vương Tuấn chỉ tay về phía trước thanh kiếm gỗ hư ảo kia ầm ầm đâm thẳng về phía Trường Ngạo miệng lẩm bẩm.
- Bí pháp. Mộc Kiếm Xuyên Tâm.
Cùng lúc đó Trường ngạo cũng vung hai tay về phía trước. Viên cầu màu tím kia cũng ầm ầm lao thẳng đến thanh kiếm.
- Tử Tàng Nguyệt.
Ong..
khoảng khắc thanh kiếm gỗ cùng viên cầu va chạm nhau một âm thanh trầm thấp vang lên sau đó cả chiến đài lập tức có một luồn rợn sóng phát tán tất cả những người tu vi dưới thái ất con ngươi đều co rụt lại.
Ba lão giả trên đài cao thoáng động dung. Lập tức Lương Quang lão giả giơ tay điểm về phía Trường Ngạo cùng Vương Tuấn đang đánh nhau một chỉ, ngay lúc đó một vòng không gian mơ hồ bao phủ lấy chỉ hai người bên trong tạo thành giống như một cái lồng giam chỉ có 2 người. Kình lực từ vụ nổ phát tán ra cũng không ảnh hưởng đến những người khác.
- Không gian cầm cố.
Là cường giả thái ất bát trọng mới có thể thi triển.
Tuy vậy nhưng dư lực lúc nảy do võ kỷ của hai người phát ra khiến tất cả mọi người trên chiến đài không khỏi hít sâu một hơi. Đều tạm thời ngưng chiến đưa ánh mắt nhìn vào bên trong cái lồng không gian kia.
Ánh sáng từ từ tán đi cảnh tượng bên trong khiến tất cả mọi người lại hít một ngụm khí lạnh.
- Đây... đây còn là trận chiến của nhưng người vừa đột phá thái ất sao..?
Không biết có ai đó trên khán đài nói khẻ một câu.