Mẹ Ngu mời tất cả mọi người ngồi vào bàn.
Chỉ để lại Tần Sinh và Triệu Ung.
Triệu Ung thì không sao, thói quen nhiều năm đã khiến anh ta có thể đứng nghiêm mà nhắm mắt ngủ như ngựa vậy.
Ngược lại Tần Sinh vẫn tỉnh táo đứng đó, đi cũng không được mà không đi cũng không được.
“Bố, con muốn bố ăn với con”.
Giọng trẻ con trong trẻo của Hi Hi vang lên phá vỡ bầu không khí nặng nề, cô bé cố sức giơ đôi tay nhỏ bé trắng như tuyết về phía Tần Sinh.
“Gọi cái gì mà gọi? Còn gọi nữa là nhốt cháu vào phòng tối đấy”, mẹ Ngu đanh mặt quát cô bé.
Vừa nghe đến “phòng tối”, Hi Hi lập tức ngoan ngoãn, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi, mở to đôi mắt sâu đen láy, sau đó lặng lẽ dời tầm mắt sang chỗ khác, cơ thể nhỏ nhắn không khỏi rùng mình một cái.
Mắt Tần Sinh tinh như ưng, anh nhìn thấy rõ cái rùng mình của Hi Hi, đoán chắc chắn trước đó Hi Hi đã từng bị mẹ Ngu nhốt vào căn phòng tối đó.
Nếu không sao cô bé lại sợ đến thế.
Anh không khỏi cảm thấy đau lòng, ngọn lửa giận mãnh liệt bỗng nổi lên.
“Mình đã bỏ lỡ bốn năm thời gian trưởng thành của con gái. Thời gian sau này, cho dù như thế nào cũng không thể để con bé rời xa mình một bước!”
Nghĩ như thế Tần Sinh sải bước đi đến.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn Tần Sinh “mặt dày” đi đến, mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên nhưng phần nhiều là chế nhạo.
“Tôi có mời cậu không mà cậu lại muốn lên bàn?”
“Người này mặt dày thật đấy”.
“Chắc cậu ta chưa từng ăn món nào ngon như vậy nên muốn ăn thử đấy”.
“Tần Sinh, tôi nói rõ cho cậu biết mấy món sơn hào hải vị này đều là cậu Lâm mua đến. Cũng là đầu bếp mà cậu Lâm dẫn đến chế biến. Cậu không biết xấu hổ mà ngồi ăn ở đây sao?”, mẹ Ngu đứng bật dậy tức giận nói.
Một tiếng “Cạch!” rõ to vang lên, mẹ Ngu dằn mạnh đôi đũa xuống bàn, đứng lên chỉ vào Tần Sinh mắng.
“Thằng vô dụng, mau cút đi cho tôi!”
Bà ta tức giận mắng trước mặt mọi người nhưng Tần Sinh lại tỏ vẻ thờ ơ với mọi lời nói.
Những người này đều là bà con họ hàng của Ngu Đình, trong đó có cả ông bà ngoại của Hi Hi, anh sẽ không so đo với họ.
“Mọi người đừng làm vậy với bố mà, được không ạ?”, đôi mắt to tròn, trong trẻo của Hi Hi ngân ngấn nước mắt, từng giọt lăn xuống.
Mặc dù cô bé còn nhỏ nhưng lại rất thông minh đã nhìn ra được tình hình hiện tại, tức đến bĩu môi.
Ngu Đình ôm con gái lên khỏi ghế lạnh lùng nói: “Anh ngồi đây!”
Tần Sinh cảm kích nhìn cô rồi vội ngồi xuống.
Lâm Nhất Thần cảm thấy không vui, thầm nói: “Ngu Đình, không cho cô bài học thì cô không biết điểm tốt của tôi”.
Gã hơi nhíu mày, thầm tính kế, sau đó nói dối là mình để quên đồ rồi quay lại chiếc Bentley, đè thấp giọng gọi cho lãnh đạo ngân hàng nào đó: “Tìm công ty đòi nợ tốt nhất thành phố này gióng trống khua chiêng đến nhà Ngu Đình giục cô ta trả nợ. Phải, là nhà của Ngu Đình – người được cho là mỹ nhân đẹp nhất Kỳ Nguyên. Ra sức mà quậy, quậy càng lớn chuyện càng tốt! Bảo cô ta hôm nay phải trả ít nhất là mười triệu”.
“Con muốn bố ôm cơ!”
Hi Hi được ngồi vào lòng Tần Sinh như ý muốn, cô bé lập tức trở nên vui vẻ.
Còn tò mò véo nhẹ tai bố, sờ khuôn mặt đẹp trai góc cạnh của anh, sau lại nắm lấy bàn tay to của anh đan vào năm ngón tay nhỏ của mình, cô bé không nhịn được bật cười.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt Ngu Đình hiện lên tia dịu dàng.
Mọi người ngồi vây quanh trên bàn ăn nhưng đều không động đũa, bởi vì họ đang đợi Lâm Nhất Thần vừa ra ngoài lúc nãy.
Không lâu sau, khi Lâm Nhất Thần từ ngoài đi vào, hai tay gã còn cầm theo một chiếc hộp lớn màu xanh được bọc rất tinh xảo.
Gã đặt nhẹ hộp màu xanh xuống trước mặt Hi Hi, cười nói: “Đây là quà sinh nhật chú Lâm tặng cho cháu, chúc Hi Hi sinh nhật vui vẻ”.
Hi Hi ngước khuôn mặt thuần khiết như thiên sứ lên, ánh mắt sợ sệt xen lẫn sự xa lạ nhìn Lâm Nhất Thần, sau đó lại dời sự chú ý đến chiếc hộp màu xanh kia.
Dù sao cô bé cũng chỉ mới bốn tuổi, vẫn rất thích nhận được quà, cũng tò mò bên trong là cái gì, mọi sự chú ý của cô bé đều dồn vào chiếc hộp.
Lâm Nhất Thần cười đắc ý: “Cháu mau mở ra xem có thích hay không?”
Nghe gã nói thế, Hi Hi giơ bàn tay trắng trẻo ra vội vàng mở chiếc hộp màu xanh.
Ngay khi nhìn thấy món quà bên trong, không chỉ Hi Hi sửng sốt mà tất cả mọi người ở đó đều sáng quắc mắt lên, trong mắt hiện lên vài phần ngạc nhiên.
Hóa ra là một người máy được chế tạo giống hệt Hi Hi, ngay cả chiều cao cũng xấp xỉ nhưng tạm thời không biết được chế tạo bằng nguyên liệu gì.
“Chúc mừng sinh nhật Hi Hi!”
Lâm Nhất Thần nhấn nút khởi động trên bảng điều khiển từ xa, câu nói đầu tiên của người máy là câu này, hơn nữa giọng cũng rất giống Hi Hi.
Hơn nữa người máy lảo đảo tiến đến ôm Hi Hi một cái.
Chọc cho Hi Hi vung tay loạn xạ, cười tươi như hoa.
“Món quà này đúng là có lòng, không thể đoán được làm bằng chất liệu gì nhưng sờ lên đã thật, chắc chắn là cực kỳ đắt”, Ngu Y Lâm vô cùng ngưỡng mộ nhìn Lâm Nhất Thần, thậm chí xen lẫn vào đó là chút gì đó không thể nói rõ.
Lâm Nhất Thần ngồi vào vị trí cạnh cô ta.
Ánh mắt lại không nhịn được mà nhìn khuôn mặt lạnh băng đẹp đến mức chim sa cá lặn của Ngu Đình.
Gã từ tốn nói: “Nửa năm trước sau khi biết được ngày sinh của Hi Hi. Tôi đã nhờ một người bạn làm việc trong công ty kỹ thuật hàng đầu trên thế giới có trụ sở ở Mỹ dày công chế tạo ra một người máy thông minh mô phỏng theo vẻ ngoài của Hi Hi”.