Tử Kim Vương Bài

Chương 15: Hồ Phong




Không lẽ… là anh ta?!


Hách Liên Vấn Đông!


Ngu Đình làm tiếp viên hàng không, bởi vì có ngoại hình xinh đẹp nên được xếp vào khoang hạng nhất của những chuyến bay quốc tế. Mấy ngày trước, cô quen một người nhà giàu tầm cỡ ba mươi tuổi, một mình bao khoang hạng nhất, có mười mấy người vệ sĩ, tên là Hách Liên Vấn Đông.


Hắn ta tỏ ra rất hứng thú với Ngu Đình, vừa muốn xin số điện thoại lại muốn kết bạn Zalo với cô, thậm chí đến cả tài khoản gmail cũng không tha.



Trong lúc nói chuyện, biết được Ngu Đình đang nợ ngân hàng hơn bảy mươi triệu, Hách Liên Vấn Đông phất tay với vẻ không quan tâm, nói: “Em đừng buồn, mấy hôm nữa anh sẽ đến thành phố Kỳ Nguyên, giúp em trả sạch món nợ này”.


Lúc ấy cô chỉ cho rằng là người này chỉ nói vậy thôi, trên đời này thiếu gì đàn ông giỏi chém gió, nhưng không ngờ là tên này lại làm thật.


“Ngu Đình, anh đã đến thành phố Kỳ Nguyên rồi! Em rảnh lúc nào? Anh muốn mời em đi ăn!”


Lúc này, cô nhận được tin nhắn của Hách Liên Vấn Đông gửi đến.


Ngu Đình đáp lại: “Cảm ơn anh đã giúp tôi trả sạch món nợ!”


“Đó chỉ là chuyện nhỏ với anh mà thôi!”





...


Tần Sinh lúc này cong người bước ra khỏi ngân hàng, ném hết mấy con chip kim loại trên thủy tinh ra rồi lại cùng Triệu Ung đi thêm mấy trăm mét nữa, đến một con ngõ sâu vắng vẻ, xác nhận không có ai theo dõi thì anh mới bỏ khẩu trang ở trên mặt xuống.


“Sĩ quan, sao anh cứ phải khiêm tốn, cẩn thận như vậy làm gì chứ!”, Triệu Ung cảm thấy không hiểu, cười khổ nói.


Tần Sinh lạnh lùng đáp: “Tôi không muốn người khác biết mình là người sở hữu thẻ VIP Thiên Vương! còn nữa, sau này trước mặt người ngoài, cậu cũng đừng có gọi tôi là sĩ quan! Gọi tôi là lão Tần hay anh Tần cũng được!”


“Vâng! Sĩ quan!”


Câu này khiến Tần Sinh tức phát điên, lườm cho Triệu Ung một cái.


“Sĩ… À không, anh Tần, dưới trướng tôi có một binh sĩ đã xuất ngũ, là người của thành phố Kỳ Nguyên, tên Hồ Phong. Hiện giờ gã mở một công ty lớn ở thành phố Kỳ Nguyên, có mối quan hệ cực kỳ mật thiết với thủ trưởng Lâm Hiền Nhạc của Kỳ Nguyên! Tôi nghĩ nếu chúng ta đến tìm gã thì có thể nghe ngóng được xem người máy do công ty Hách Liên sản xuất mà Lâm Nhất Thần tặng cho Hi Hi đó đến từ đâu!”, Triệu Ung nói.


“Hì, thằng nhóc nhà cậu có tâm đấy, nói đến mức tôi cũng phải bị thuyết phục! Tôi đúng là muốn đi điều tra lai lịch của người máy mà Lâm Nhất Thần tặng cho Hi Hi đấy!”, Tần Sinh khen ngợi, rồi sầm mặt lại, trong đôi mắt đen nhánh tỏa ra sát khí đầy trời.


Triệu Ung ngại ngùng mỉm cười gãi đầu, nhưng sau đấy lại bị dáng vẻ lạnh lùng của Tần Sinh dọa cho sợ run người.


Anh ta biết độ đáng sợ của sĩ quan.


Triệu Ung anh ta mà giận dữ lên thì chính là Tử Thần sát phạt thiên hạ! Nhưng sĩ quan chỉ cần vung một tay lên thì đó chính là bàn tay của Thượng Đế, dễ dàng trị cho “Tử Thần” là anh ta trở nên ngoan ngoãn.


Nhưng trái lại, cơn giận của sĩ quan… cơn giận của Thượng Đế?


Khiến người ta không dám tưởng tượng!


Tập đoàn kim loại quý Hồ Phong. Hơn chín mươi phần trăm số đá quý của thành phố Kỳ Nguyên đều là từ công ty này mà ra, thuộc dạng công ty lớn số một số hai của thành phố, có xu thế vượt qua cả tập đoàn Hiền Nhạc của nhà họ Lâm.


Chủ tịch Hồ Phong bá đạo vĩnh viễn không dám quên, ngày mình xuất ngũ, lãnh đạo của gã là Triệu Ung khai thác ra hai xe tải đá quý lớn từ trong núi sâu ra, trong đó còn có mấy tảng đá trong suốt cỡ viên gạch, tặng gã làm quà tiễn biệt.


Gã đã dựa vào vàng và kim cương để phát triển cơ ngơi.


Nghe nói Triệu Ung sắp tới, Hồ Phong kích động đến mức ngồi trên sô pha còn run rẩy.


Khi Tần Sinh và Triệu Ung vừa mới đứng trước tòa kiến trúc đại diện cho thành phố Kỳ Nguyên, đã thấy một con xe Porsche 911 màu đỏ đỗ phịch một cái dưới bãi đỗ xe của tòa nhà.


Cửa xe mở ra, thấy Ngu Y Lâm ăn mặc cực kỳ quyến rũ bước ra.


“Lâm Lâm, ngưỡng mộ cậu thật đấy! Ấy thế mà cậu lại được con nhà giàu quận Vệ thích, còn tặng cả món quà giá trị như thế chứ! Một trăm triệu tiền mặt, trời đất ơi! Con xe này cũng đẹp ơi là đẹp ấy! Đến lúc gả vào nhà giàu rồi thì đừng có quên người bạn thân này đó nha!”


Một cô gái mặc trang phục công sở, nụ cười yểu điệu thục nữ vui vẻ đi về phía Ngu Y Lâm.


Ngu Y Lâm lại rất nhiệt tình kéo tay cô gái kia, cười hì hì đáp: “Quên ai cũng không quên được cậu đâu, tớ còn đang phải nhờ cậu giúp đây này”.


“Lâm Lâm, cậu cứ yên tâm đi, Tô Thần Thần tớ đã ra tay thì chuyện của cậu chắc chắn sẽ là gạo xay ra cám. Dù gì tớ cũng là trưởng phòng nhân sự cầm “quyền sinh sát” mà. Chủ tịch Hồ rất coi trọng tớ đấy!”


“Tớ nói cho cậu một bí mật này, chủ tịch Hồ tối qua đã nhắn cho tớ, nội dung thì… mờ ám lắm, hihi!”


“Nếu không phải công ty có quy định phải lập hồ sơ thì tớ đã cho cậu làm thủ tục nhận chức rồi ấy chứ, nhưng không sao, lát nữa chúng ta sẽ chạy theo lưu trình”.


“Vậy thì cũng phải cảm ơn trưởng phòng Tô thôi!”, Ngu Y Lâm cười híp mắt nói.


“Lại còn khách sáo với tớ?”


...


Hai cô gái nói nói cười cười, dáng vẻ cực thân mật.


“Tần Sinh!”


Vừa mới đến cửa Phong Hạ, họ đã nhìn thấy Tần Sinh.


Ngu Y Lâm kinh ngạc, không chờ Tần Sinh lên tiếng, sắc mặt cô ta đã sầm xuống, phẫn nộ nói: “Cái đồ theo đuôi biến thái nhà anh, bị chị tôi đuổi đi rồi mà vẫn muốn quay lại làm phiền tôi à?”