Từ Khi Có Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn

Từ Khi Có Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn - Chương 49




Buổi tối Thịnh Khâu trở về, Thân Đông lấy danh sách tới cho hắn xem, còn bưng một đĩa lê gọt sẵn cho hắn ăn, nói: "Anh nếm thử đi, lê lần này ba mua rất ngọt."

Thịnh Khâu cắn một miếng, dịu giọng nói: "Trời lạnh, đừng ăn nhiều."

Thân Đông đá dép lê rơi xuống, cuộn tròn chân lên chen qua đặt cằm trên bả vai hắn.

Ánh mắt Thịnh Khâu rơi vào hai cái tên bị gạch, quả nhiên sửng sốt: "Hai người này là ai?"

"Thịnh tứ gia." Thân Đông nói: "Nghe đâu vừa mới về từ Ai Cập, ba em không biết làm sao nghe được tiếng gió, muốn mời bọn họ, bị em gạch mất."

Cậu nghiêng đầu nhìn sắc mặt Thịnh Khâu, mềm giọng nói: "Nhưng nếu anh muốn thì mời cũng được."

"Thôi." Thịnh Khâu nhàn nhạt nói: "Đỡ đoạt danh tiếng của các con."

Thân Đông nhanh chóng nhét một miếng lê cho hắn, nói: "Em cũng nghĩ như vậy!"

Tiệc đầy tháng sắp tới, Thân Đông bắt đầu vận động nhịp điệu chậm trên máy chạy bộ, Thịnh Khâu lại mua một cái nữa, sáng sớm nào hai người cũng cùng nhau chạy bộ.

Mà liên quan đến Tứ gia, hai người đều không nói gì thêm.

Tối hôm đó Thịnh Khâu đột nhiên đầu đầy mồ hôi giật mình tỉnh lại, Thân Đông khoảng thời gian này vẫn ngủ không sâu bị hắn đánh thức, mờ mịt một lát ngồi dậy mở đèn giường, hàm hồ nói: "Làm sao thế?"

Thịnh Khâu như thể bị kinh sợ xoay mặt nhìn cậu, hắn thở ra một hơi, một lần nữa ôm Thân Đông nằm xuống, nhẹ giọng nói: "Không sao."

Hai ngày nay đứa lớn ngủ với thím Quý đứa nhỏ ngủ với mẹ Thịnh, nhưng hai đứa nhỏ khóc Thân Đông vẫn nghe thấy được, cũng không biết là có cảm giác hay là thế nào, dù sao ngày nào cũng vẫn ngủ rất ít.

Thịnh Khâu ôm cậu nhắm mắt lại, Thân Đông ở trong ngực của hắn mơ hồ một lúc lại nghe thấy đứa nhỏ đang khóc.

Cậu nhẹ giọng nói: "Lại là thằng nhóc Thân Thịnh Dịch kia, nó hay dằn vặt người nhất."

Thịnh Khâu xoa xoa đầu cậu, cười nói: "Ngày hôm nay tiếng này vọng lại từ chỗ thím Quý, sao lại là Thịnh Dịch?"

"Chắc là ôm nhầm." Thân Đông cọ mặt trước ngực hắn, cười nói: "Tuyệt đối là Thịnh Dịch, tiếng khóc của nó không giống Thân Nhất, Thân Nhất một hơi khóc hai tiếng, nó thì khóc được bốn tiếng."

Thịnh Khâu cười ra tiếng, hôn trán cậu một cái.

Nói chuyện như thế, đột nhiên hai người không ngủ được. Thân Đông hỏi hắn: "Gần đây dường như anh có tâm sự, có thể nói cho em một chút không?"

Thân Đông hỏi hắn có thể hay không, tức là cậu cũng không ép buộc. Thịnh Khâu có một đống lớn lời nói không nhanh không chậm, thế nhưng đến bên miệng lại không biết nên nói thế nào, mãi mới nói: "Không có gì."

Thân Đông lẳng lặng tựa vào hắn, không tiếp tục truy hỏi.

Bên ngoài giọng Thân Thịnh Dịch biến mất, xem ra là thím Quý đã dỗ nó xong, Thân Đông không nhịn được nói: "Trẻ con phiền phức thật."

"Không phải em còn muốn con gái hả?"

"Không phải vì con gái người ta đáng yêu hay sao? Còn cho em ăn bỏng, tri kỷ lắm."

Thịnh Khâu dịu dàng sờ tóc cậu, nhẹ giọng nói: "Chờ này hai đứa lớn rồi, chúng ta rảnh lại sinh, tự mình chăm sóc con."

"Cũng được." hai tay Thân Đông vòng qua, nằm cùng hắn, nhắm mắt lại ngủ say.

Thân Đông không nghĩ tới Phòng Bân lại đến thăm cậu. Lúc hắn đến cậu đang ở trong phòng bếp giơ xẻng cơm xào rau, một khắc bốn mắt nhìn nhau kia, Phòng Bân yên lặng nhìn xẻng cơm trên tay cậu.

Thân Đông: "..."

Cậu dường như lại từ trong mắt Phòng Bân thấy được một vệt đau lòng và đồng tình, nhưng trời mới biết cậu chỉ là rảnh rỗi sắp mốc meo mới không nhịn được muốn nấu ăn theo giáo trình trên mạng mà thôi.

Cậu đưa xẻng cơm cho thím Quý, vuốt ống tay áo ngồi xuống, nói: "Phòng Viện cam lòng cho cậu ra ngoài một mình?"

Phòng Bân tựa hồ không thích em gái mình lôi kéo lắm, cau mày nói: "Nó đi nghỉ phép với Thịnh Quyền."

"Cô ấy định hẹn hò với Thịnh Quyền thật?" Thân Đông sờ hộp lớn Phòng Bân mang đến, muốn xem hắn mua quà gì. Phòng Bân cùng cậu bóc ra, tay hai người không cẩn thận chạm vào nhau, hắn lập tức rụt lại, ho khan một cái nói: "Ừ, nó nói rất thích Thịnh Quyền."

Thân Đông cười, tiếp tục mở quà, nói: "Cậu mua gì thế?"

"Đồ chơi, phải lắp ráp."

Thân Đông bật cười: "Trẻ con vẫn chưa chơi được."

"Không tuổi đến năm tuổi chơi được."

Thân Đông không tiếp lời mở quà tiếp, cùng hắn hàn huyên chuyện công ty một lúc. Đơn đặt hàng đầu tiên của Phòng Bân quả nhiên là Thịnh Ca, gần đây phát triển cũng không tệ lắm. Quan trọng nhất là, Thân Đông phát hiện bước đi của hắn dường như trở nên có lực hơn, xem ra gần đây vẫn kiên trì rèn luyện.

Nói chuyện được một lúc, Phòng Bân đột nhiên nói: "Đúng rồi, công ty TN có quan hệ gì với Thịnh Quyền không?"

"Anh ta làm mỹ phẩm, chúng tớ làm điều hòa, có thể có quan hệ gì."

"Vậy anh ta nói các cậu hại anh ta cái gì?"

"Chuyện khi nào?"

"Trước đây không lâu, hình như anh ta nói công ty bọn họ bị tra ra vấn đề hàng hóa, có chứa chất gây ung thư, nhưng chuyện này bị ba anh ta đè xuống, không ai biết, nhưng anh ta nói là Thịnh Khâu làm, cố ý hãm hại."

"Thịnh Khâu?" Thân Đông cười lạnh: "Xem ra đây là có người dội nước bẩn rồi."

Phòng Bân cũng không phải người ngu, trong đầu hắn trong nháy mắt lóe lên một người, thế nhưng hắn cũng không lắm miệng hỏi cái gì, hiểu ý dời đề tài, nhưng hỏi một vấn đề làm Thân Đông không biết nên khóc hay cười: "Cậu... Sống tốt thật hả?"

"A Bân, rốt cuộc phải làm thế nào cậu mới tin tớ sống tốt?" Thân Đông bất đắc dĩ nói: "Tớ cảm thấy cậu nên tìm người yêu đi, cũng đến tuổi rồi, mẹ cậu cũng giục cậu rồi còn gì."

Phòng Bân hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn: "Kỳ thực tớ gần đây đang hẹn hò, là một bác sĩ."

"Bác sĩ tốt mà." Thân Đông cười nói: "Giới tính thứ ba hả?"

"Ừ." Phòng Bân ôn hòa nhìn cậu, đôi mắt sau cặp kính không nhìn ra tâm tình. Thân Đông đối diện với hắn mà sửng sốt, nói: "Đúng rồi, tớ có chuyện muốn nói cho cậu."

"Chuyện gì?"

"Cậu biết làm sao em cậu biết lúc đó cậu tỷ thí với Thịnh Khâu không?"

"Biết thế nào?" Chuyện này Phòng Bân cũng thấy kỳ quái.

"Tối về cậu kiểm tra di động, còn có phòng cậu nữa, xem có camera hay là nghe lén hay không."

Phòng Bân nhăn nhó, Thân Đông nói tiếp: "Còn có nếu quả thật cậu yêu người ta, nhất định phải bảo vệ tốt cậu ấy, tớ cảm thấy..."

Phòng Bân không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên đứng dậy, chào hỏi Thân Đông rồi trực tiếp rời đi, lúc đi sắc mặt đen như đáy nồi.

Thân Đông khẩn cấp chạy đến cạnh cửa kiễng chân lên gào: "Đừng nói là tớ nói với cậu đấy!!"

Cậu tựa vào cạnh cửa đứng một lúc, đột nhiên rùng mình một cái, rụt cổ lại, chột dạ nhìn trời một hồi, lắp bắp nói: "Phòng Bân giúp mình, mình không thể không giúp cậu ấy..."

Bầu trời xoẹt qua một tia chớp, chỉ chốc lát sau mây đen kéo đén. Hai đứa nhỏ bị tiếng sấm đột ngột dọa sợ đến độ run run một cái, khóc rống lên.

Thân Đông vội vàng cùng thím Quý ôm dỗ, cậu ôm Thịnh Dịch đi đến cửa sổ sát đất nhìn mưa to như trút nước bên ngoài, nhẹ giọng nói: "Xem ra cha con trưa hôm nay không về ăn cơm được. Đây là trận mưa đầu tiên từ khi hai đứa con sinh ra, con xem... Mau nhìn xem."

Thím Quý ôm Thân Nhất đến, hai thằng nhóc thoáng mở mắt. Thịnh Dịch túm được ngón út của Thân Đông, chậm rãi mở đôi mắt to ra, Thân Đông ôm nó nhích lại gần cửa thủy tinh, nhẹ giọng nói: "Con xem."

Thằng nhóc lập tức há miệng nhỏ lộ ra khoang miệng hồng hào, Thân Đông xoay mặt nhìn về phía Thân Nhất, nhóc con kia huơ tay nhỏ hai lần, lại ngủ, hiển nhiên không hoạt bát như Thịnh Dịch.

Gần đây quan hệ của Thịnh Khâu với Thịnh Minh không tệ, lần này đỡ không biết bao nhiêu tiền. Ngoài ra, Thịnh Minh đồng thời nghiêm túc bố trí hiện trường, còn mua hai bộ đồ chơi cho bảo bảo.

Quà tặng trẻ sơ sinh có hạn, tuy rằng hắn tặng cũng hào phóng, mà nhiều ít cũng coi như là có tâm ý.

Mà ở Thịnh gia, thiệp mời mà Lam Phinh Đình luôn khắc khoải mong mỏi chờ lại chậm chạp không nhận được, bà quay người đi vào thư phòng Thịnh Vấn Tân, nói: "Em nghe nói đại phòng nhà chúng ta nhận được thiệp mời rồi, sao chúng ta vẫn chưa có?"

"Gấp cái gì, sẽ có thôi."

Lam Phinh Đình cau mày, nói: "Chưa từng nghe nói thiệp mời cũng phải đưa theo thứ tự, hay là không muốn cho chúng ta nhỉ."

Lão tứ trầm mặc một hồi.

Những năm này ông cùng phu nhân đi khắp thế giới, rất ít khi xuất hiện ở Vọng Đô, lần này quay về trừ Thân Bỉnh biết còn có mấy vọng tộc khác cũng nhận được tiếng gió. Bên này người đến mời ông ăn cơm người muốn gặp mặt ông đã xếp thành một hàng, toàn chẳng có lý do gì. Thân Bỉnh có một lý do quang minh chính đại để mời ông như thế, không có lý do gì không cần.

Ông bình tĩnh nói: "Chờ một chút."

Lam Phinh Đình chỉ đành kiên nhẫn chờ đợi, nhưng mắt thấy tiệc càng ngày càng gần, thiệp mời lại vẫn chưa tới, đừng nói là Lam Phinh Đình, ngay cả lão tứ cũng có chút không nén được tức giận.

Cuối cùng cũng tới tiệc đầy tháng.

Lúc Thịnh Khâu cùng Thân Đông đi vào, phát hiện hội trường lần này bố trí xinh đẹp dị thường, ngay cả đèn treo đỉnh đầu cũng thay đổi, thủy tinh sặc sỡ chiếu sáng toàn bộ đại sảnh xa hoa cực kỳ, toàn bộ rượu là rượu ngon, thậm chí còn có rượu hai mươi năm. Thân Đông nhìn mà cũng có chút kinh ngạc, thầm nghĩ tác phẩm của ba mình cũng lớn quá, yêu thương bảo bối của hai người họ đến vậy?

Nhưng khi cậu nhìn thấy thần sắc Thân Bỉnh lộ ra ngoài ý muốn, biết rõ là không phải.

Thưởng thức rượu của Thịnh Khâu cũng không thấp hơn cậu chút nào, hai người liếc mắt nhìn nhau. Thịnh Khâu nhíu mày, mà hắn cũng không nghĩ nhiều như cậu, nhiều người như vậy, chỉ có tâm tư Thân Đông nhạy cảm.

Hắn nhìn sang Thịnh Minh, đối phương đang bước nhanh sang bên này, giữa đường lại đột nhiên nhận một cú điện thoại, quay người rời đi.

Thân Đông nhíu mày.

"Tứ gia gia?"

Giọng Thịnh lão tứ chất chứa một luồng không vui và nghi hoặc: "Cháu ở hội trường?"

"Khách mời hầu như đã đến đông đủ rồi, hai đứa trẻ vẫn chưa được ôm ra, mọi người thì sao?"

"Hôm nay ông đi tuần tra khách sạn của cháu một chút, xem cháu quản lý thế nào."

Thịnh Minh: "..."

Hắn cúp điện thoại, xoay mặt nhìn, phát hiện Thịnh Cự cũng tới. Thịnh Quyền cùng Thịnh Tuyên đi theo sau, tâm tư Thịnh Tuyên đơn thuần, bước đến nhìn mặt Thân Đông: "Anh gầy đi so với lần trước nhiều."

Thân Đông cong cong khóe miệng, cậu không nhớ mình mời mấy người này, ánh mắt tựa như cười mà không phải cười liếc Thịnh Cự. Đối phương tiến tới gần, cười nói: "Tôi tới xem Thịnh Minh một chút, không nghĩ tới vừa vặn tới tiệc đầy tháng, tới uống một chén rượu tiệc, chủ nhà không ngại chứ?"

Thịnh Khâu tiến lên hai bước, nhân viên phục vụ rót rượu, hai người chạm cốc, hắn cười nói: "Đương nhiên không ngại."

Lúc Thịnh Vấn Tân và Lam Phinh Đình vội vã chạy tới thì hai đứa bé đã được ôm ra, bọn nhóc con được bà nội và thím Quý ôm, một đám quý phụ vây quanh. Thân Đông nói chuyện với mấy người quen, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn hai đứa con, không tìm được bóng dáng Mạc Vân Phân, một lần nữa xoay qua chỗ khác, nhìn thấy bà ta đang ngồi bên bàn, bưng một ly rượu đỏ nhìn hai đứa bé, không biết đang nghĩ gì.

Thân Đông thu tầm mắt lại, khẽ nhấp một ngụm rượu, liếc mắt nhìn thấy bên cạnh Thịnh Cự đã bu đầy người, ngay cả giám đốc đang nói chuyện với Thịnh Khâu cũng mất tập trung liên tiếp nhìn Thịnh Cự.

Thân Đông nhếch miệng lên một độ cong trào phúng, đi tới kéo Thịnh Khâu, cười nói: "Chúng ta tới chỗ ba."

Vị khách nói chuyện với Thịnh Khâu kia lập tức chạy tới chỗ Thịnh Cự, người kia được mọi người chúc rượu, ngoài miệng lại nói: "Aiz aiz, tôi chỉ đến uống chén rượu mà thôi, chúng ta cũng không thể quên chủ nhà."

Thực sự là lời này mà ông ta còn nói ra được, Thịnh Khâu đối diện với ông ta, Thịnh Cự còn cười kính rượu với hắn.

Nơi này đến cùng vẫn tương đối nhiều người tới vì lợi ích, bên chỗ Thân Bỉnh cũng không ít người muốn hợp tác với ông ta, chỉ có hai vị chủ nhân chân chính lại bị bỏ quên.

Thân Đông siết chặt ly đế cao, một câu nói của Thịnh Quyền lọt vào trong tai: "Quan hệ của Thịnh Khâu và Thịnh Minh còn có em tôi Thịnh Tuyên cũng không tệ, Thịnh Tuyên vẫn là sinh viên, chúng tôi cũng quen biết đã lâu."

Nói như vậy làm như là Thịnh Khâu vì nịnh bợ Thịnh gia bọn họ ngay cả loại sinh viên như Thịnh Tuyên cũng muốn lợi dụng.

Thân Đông tím mặt muốn đi, lại bị Thịnh Khâu kéo cánh tay. Cậu cau mày lắc lắc, cắn chặt răng bị Thịnh Khâu kéo sang một bên, "Đừng kích động."

"Thằng đấy là cái thá gì!" Thân Đông hung tợn nói: "Không mời mà tới còn giọng khách át giọng chủ, đây chính là giáo dưỡng của người Thịnh gia bọn họ? Có biết xấu hổ hay không? Anh xem em trừng trị thằng đấy thế nào!"

Cậu muốn đi qua, lại bị Thịnh Khâu kéo lần nữa. Thịnh Khâu thần sắc bình tĩnh, thấp giọng nói: "Đừng nghịch."

Hắn cầm cốc của Thân Đông, nhẹ nhàng nhận lấy, dịu giọng nói: "Ngoan."

Thân Đông buông lỏng tay, tức gần chết, tim đập nhanh hơn rất nhiều.

Thịnh Khâu nói: "Hôm nay là tiệc đầy tháng của các con, là chuyện vui, đừng tức giận vì loại người này, nhé?"

Làm sao có khả năng không tức giận được! Trong lòng Thân Đông đã mắng Thịnh Cự tám trăm lần, thế nhưng Thịnh Khâu không cho cậu đi, tất nhiên hắn cũng có suy tính. Thân Đông cũng biết trắng trợn vả mặt Thịnh Cự chỉ sợ sẽ để lại mối họa, bọn họ bây giờ đã bắt đầu nhằm vào Thịnh Khâu, không bằng nhịn nhất thời...

Đột nhiên cậu nghe thấy cửa bên kia vang lên một trận ồn ào.

Cậu giương mắt nhìn sang, thấy một quý phụ khoác áo lông thỏ, mặc váy dài màu lam nhạt, gương mặt trang dung tinh xảo phối với trang sức trên tai, thậm chí là búi tóc kéo cao cũng nhìn ra sự tỉ mỉ.

Người đàn ông bên cạnh mặc âu phục màu xám, được bà khoác tay, vóc người tuy rằng thẳng tắp, thế nhưng nếu nhìn kĩ vẫn có thể nhìn ra đùi có tật, chống một cái gậy đầu rồng, khí thế bức người.

"Tứ gia gia." Giọng Thịnh Minh mất bình tĩnh, người vây quanh cạnh Thịnh Cự nhất thời ngẩng đầu nhìn qua.

"Đây chính là Thịnh tứ gia?"

"Tứ gia về lúc nào?"

"Sao lại đến?"

...

Thân Bỉnh bước nhanh tiến lên trước hàn huyên, Thịnh lão tứ bắt tay ông, cười nói: "Tôi nghe Thịnh Minh nói Thân gia bày tiệc ở đây, ra tay xa hoa, muốn tới xem một chút, dính chút hỉ khí, cũng thuận tiện uống chén rượu, chủ nhà không để ý chứ?"

Không phải người một nhà không vào cùng cách, lời Thịnh Cự nói lại từ trong miệng ông đổi cách nói ra.

Thân Đông cười lạnh một tiếng, nói: "Xem ra đây là tổ chức thành đoàn thể đến làm náo động, chỉ sợ Thịnh Cự không thể thắng được chú Tư này."

Đồng tử Thịnh Khâu hơi co lại, Thân Đông phát hiện hắn nắm chặt ngón tay, giơ tay nắm tay hắn.

Bên kia ba Thịnh còn tưởng rằng mình hoa mắt.

Lúc đó ở cửa hàng hoa quả cho là hai vị này khách sáo, sao lại còn đến thật?