Từ Khi Có Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn

Từ Khi Có Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn - Chương 16




Tin tức trong vòng bạn bè là Thân Mạc nhìn thấy trước, hắn giật mình mẹ lại giao đồ quý trọng như vậy cho anh mình.

Bất ngờ gọi điện thoại dò hỏi thì Mạc Vân Phân đang spa, nghe Thân Mạc nói đến việc này bà ta còn sửng sốt một chút, vẫn duy trì trò chuyện mở vòng bạn bè ra, Mạc Vân Phân ngồi bật dậy, mặt nạ trên mặt nhất thời rớt xuống.

Bà ta gọi điện thoại cho Minh Hạc Trai, đợi đến lúc cúp máy, nhất thời nổi giận, giơ tay ném điện thoại di động.

Nổi giận đùng đùng ngồi xe về nhà, trên đường cả người Mạc Vân Phân đều không ngừng được run lẩy bẩy.

Thân Đông là tính cách gì bà ta vẫn luôn nhìn ở trong mắt, trước đây cậu còn muốn từ Thân Bỉnh tranh đoạt quyền thừa kế, còn mang kiêng kỵ trong lòng, bây giờ cậu ý thức được mình là giới tính thứ ba, trong lòng biết không chiếm được chút coi trọng nào từ chỗ Thân Bỉnh, bắt đầu thay đổi cách tìm cớ chiếm tiện nghi, vì đơn giản là đấu với bà ta, có lẽ làm bà ta tức chết chính là mục đích cuối cùng của cậu!

Mạc Vân Phân biết rõ như vậy, nhưng vẫn cứ không nhịn được nổi giận.

Suy nghĩ mãi, về đến nhà bà ta bày ra thần sắc oan ức nức nở, nước mắt rơi lại thực sự là không giả: "Anh xem Đông Đông đứa nhỏ này, nó làm sao có thể làm chuyện như vậy? Đây chính là tượng trưng cho mặt mũi nhà chúng ta mà! Đồ bị lấy đi, không biết còn tưởng là Minh Hạc Trai xóa chúng ta đi sao? Thế thì mất mặt quá rồi!"

Sắc mặt Thân Bỉnh cũng tái nhợt: "Vậy còn có thể thế nào? Nó nói là chúng ta cho nó, chẳng lẽ lại đòi về?!"

Nghe lời này, trong lòng Mạc Vân Phân càng là một trận nghiến răng nghiến lợi. Chó má này vốn là cố ý, rõ ràng là mình trộm lại cố tình còn nói là bọn họ tặng, bây giờ muốn lấy về Thân Bỉnh chắc chắn sẽ không đồng ý, cũng không thể... gân xanh mu bàn tay Mạc Vân Phân nảy hết lên.

Thân Bỉnh thở phào, giống như đang cố kìm nén, nói: "Nó cầm thì cầm đi, chỉ mấy cái đồ cổ mà thôi, lát nữa anh đi Minh Hạc Trai một chuyến, ký gửi lại là xong."

Lời nói này nhẹ.

Thân Bỉnh người như thế câu nói đầu tiên có thể một lần nữa ký gửi, đồ có lẽ không tốt như cái cũ, mà có thể đặt bên trong treo biển chính là có thân phận.

Nhưng Mạc Vân Phân bà ta thì không giống như vậy.

Ngọc Kỳ Lân chỉ có một miếng, Minh Hạc Trai rất là chặt chẽ, cũng là bởi vì miếng ngọc này bà ta mới có thể chiếm cứ một vị trí ở trong. Nói cách khác, bản thân bà ta tại Minh Hạc trai căn bản không coi là người có thân phận, bằng không làm sao gả vào Thân gia nhiều năm như vậy mới treo biển được vào nửa năm trước.

Từ lúc treo nhãn hiệu, không ít nhóm phu nhân hiển quý ở Vọng Đô đều ước ao ghen tị bà ta, điều này thỏa mãn lòng hư vinh của bà ta —— cũng không ai dám nói bà ta là tiểu tam thượng vị, bởi vì miếng ngọc này đại biểu vị trí nữ chủ nhân Thân gia vững như bàn đá của bà ta.

Nhưng hôm nay ngọc bị lấy, bà ta trong mắt người khác là bộ dáng gì, cũng không ai biết.

Mạc Vân Phân nắm chặt ngón tay, móng tay cắm vào trong thịt.

Thân Đông đây là thật một chút tình cảm cũng không để lại cho bà ta, con chó lòng dạ đen tối này, quả thực là khắc tinh của bà ta!

Mạc Vân Phân có bao nhiêu phẫn nộ, Thân Đông lại vui vẻ biết bao nhiêu, ôm ba bảo bối đi ra Minh Hạc trai. Thân Đông hiếm thấy tính trẻ con rạo rực, đường phố bị mặt trời hun như lò lửa cũng không thiêu được vẻ đắc ý của cậu.

Thịnh Khâu hiếm thấy thấy cậu như vậy, bao nhiêu lời nói cũng nuốt xuống, đột nhiên hiểu rõ ý nghĩa sâu sắc của câu "em vui vẻ là được rồi".

Thân Đông khom lưng lên xe, đá rơi giày xuống chân trần chui vào ghế sau, mở ngọc Kỳ Lân của Mạc Vân Phân ra tinh tế quan sát, đột nhiên ha ha cười ra tiếng.

Thịnh Khâu từ gương chiếu hậu nhìn cậu, Thân Đông khép nắp lại, mắt to mắt liếc lại đây, hừ: "Nhìn cái gì."

Thịnh Khâu hỏi: "Đói bụng không?"

Nói lại, bận bịu lâu như vậy cậu cũng đói bụng, không chỉ đói bụng, còn buồn ngủ, nhưng đến cùng tâm tình tốt, Thân Đông ôm ba bảo bối, xoa xoa bụng, nghiêng đầu nói: "Cũng đói bụng."

"Đói bụng lắm không? Chúng ta về nhà làm cơm, có muốn ăn gì lấp bụng trước không?"

"Không muốn." Thân Đông cau mày, tiếp tục ngoẹo cổ dựa vào ghế ngồi, ngáp một cái.

Thịnh Khâu lái xe về nhà, Thân Đông không lập tức dựa vào phía sau mơ hồ, trong miệng còn lầu bầu câu gì, Thịnh Khâu không nghe rõ.

Đến trước cửa nhà, Thịnh Khâu kêu cậu hai tiếng, Thân Đông nhấc mí mắt loạng choạng xuống xe. Thịnh Khâu ôm cậu trở về nhà, chỉ lo đụng sứt mẻ, đến phòng ngủ đặt người lên giường, mở điều hòa, tự mình cởi giày, lại đắp chăn mỏng để tránh khỏi cảm lạnh.

Làm xong này đó nhìn lại, đối phương đã ngủ thiếp đi.

Thịnh Khâu nhìn cậu một phút chốc, ánh mắt toát ra thần sắc ôn hòa, cúi đầu hôn một cái, đi vào nhà bếp.

Nấu cơm xong đi gọi người, vô tội trúng một cái tát cũng không đánh thức người được, Thịnh Khâu trầm mặt nhìn người đang rụt đầu, chậm rãi thở dài.

Thân Đông liên tiếp ngủ ba tiếng mới tỉnh lại, chuyện đầu tiên là ra cửa kiếm ăn.

Trong nồi có cháo, cậu ăn ba bát, thời điểm Thịnh Khâu từ thư phòng đi ra nhìn cậu thì đã ăn cơm nước buổi trưa no căng diều, đang nằm trên ghế sa lon cầm điện thoại di động chơi.

"Có phóng xạ, tiếp xúc ít thôi." Thịnh Khâu đi tới thu dọn chén dĩa, Thân Đông ngoảnh mặt làm ngơ, chờ Thịnh Khâu thu dọn xong bưng đĩa hoa quả đi ra, lúc này cậu mới thả điện thoại di động xuống, ngẩng đầu lên sững sờ nhìn hắn.

Thịnh Khâu cuốn ống tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc cường tráng, để khay xong ngồi xuống cạnh cậu, giơ tay gảy tóc mái của cậu một chút, giữa ngón tay nhất thời truyền đến mùi nước tẩy.

Thân Đông hắt hơi một cái. Thịnh Khâu một mặt căng thẳng, "Bị cảm?"

Thân Đông xoa xoa mũi, đột nhiên hỏi: "Ba mẹ cậu biết chuyện của chúng ta chưa?"

"Vẫn chưa biết."

Thân Đông lập tức nhíu mày: "Tại sao không nói?"

Thịnh Khâu từ mặt mày cậu nhìn ra tâm ý, ôn hòa giải thích: "Lúc đó em chưa quyết định xong, anh sợ họ uổng công vui vẻ một hồi."

Giải thích này ngược lại là hợp tình hợp lý, Thân Đông thu hồi thần sắc không vui, nói: "Bây giờ có thể nói, dẫn tôi đi gặp ba mẹ cậu."

Thịnh Khâu sửng sốt một chút.

Thân Đông khó chịu nói: "Làm gì? Chẳng lẽ ba mẹ cậu cũng không thích tôi?"

"Không không." Thịnh Khâu lắc đầu, cười nói: "Anh chỉ là không nghĩ tới em sẽ chủ động nhắc tới."

Thân Đông không lên tiếng.

Cậu tuy rằng tính khí không tốt, mà vẫn có giáo dưỡng, kết hôn với Thịnh Khâu không cùng sinh hoạt với ba mẹ hắn còn chưa tính, cũng không thể gặp mặt cũng không.

Nếu quá phận làm bộ làm tịch, không riêng Thịnh Khâu mất mặt, truyền đi người khác chỉ có thể nói cậu không tố chất.

Huống hồ cậu cũng hiếu kì và kính nể đối với đôi vợ chồng già từ nông thôn đi ra lại cắn răng đưa Thịnh Khâu ra nước ngoài.

Còn có... Cậu muốn biết hoàn cảnh sinh hoạt khi còn bé của Thịnh Khâu khắp nơi đều vượt qua cậu rốt cuộc là như thế nào.

Quê nhà Thịnh Khâu là trấn nhỏ cách Vọng Đô 200 km, lái xe đi ít nhất phải bốn tiếng, Thân Đông vô cùng bất ngờ: "Nhà cậu xa như vậy, năm đó làm sao tới đây học? Không phải là nên học ở trấn trên à?"

"Lúc đó ba anh làm khoán ở đây, mẹ anh làm công trong xưởng, nhà anh không có ông bà, không thể làm gì khác hơn là đi cùng họ."

Thịnh Khâu gọi điện thoại về nhà nói cho bọn họ biết ngày mai trở lại, còn nói chuyện lấy giấy kết hôn và mang thai, cha mẹ Thịnh gia tất nhiên vui vẻ, nói thẳng muốn Thân Đông nhận điện thoại.

Thịnh Khâu liếc nhìn Thân Đông một cái, thấy cậu một mặt không vui, nói: "Em ấy ngại, chờ chúng ta gặp mặt lại nói, ừm vâng, vậy con cúp đây."

Nói cúp mà còn càm ràm gần tới mười phút, Thân Đông ôm gối dựa ghế sô pha, bĩu môi.

Tâm lý có chút đố kị.

Mai Âm khi còn tại thế cũng sẽ lải nhải cậu, nhưng đáng tiếc bà đã chết sớm rồi. Cậu lại cầm điện thoại di động.

Đồ cổ được mấy bạn tốt nhìn thấy trên vòng bạn bè, Vân Dương lúc đó phun, ấn like cho cậu sau đó lại bô bô hàn huyên một trận.

Thân gia bên kia đến nay còn chưa gọi điện thoại tới mắng cậu, Thân Đông cảm thấy bọn họ hẳn là đang nghĩ làm sao để kiếm ngọc Kỳ Lân về lại.

Buồn bực ngán ngẩm, Thân Đông lại hỏi Thịnh Khâu: "Ba mẹ cậu bao nhiêu tuổi?"

Trong ấn tượng của cậu hình như từng gặp cha mẹ Thịnh Khâu, rất già, mà không nhớ ra được dáng dấp cụ thể.

"Cha anh sáu mươi bảy, mẹ anh sáu mươi tám."

"Vậy mẹ cậu ba mươi tám tuổi sinh cậu?"

Thịnh Khâu thấy cậu một mặt giật mình, cảm thấy chơi vui, vòng tay ôm cậu, nói: "Mẹ anh lúc tuổi còn trẻ lưu lại mầm bệnh, vẫn luôn không có cách nào sinh dục, sau đó thân thể dưỡng tốt mới sinh ra anh."

"Vậy nhà cậu chỉ một mình cậu?"

"Ừm."

Thân Đông chua xót liếc mắt nhìn hắn.

Con độc nhất, ước ao chết người.

Thịnh Khâu cảm thấy cậu thực sự đáng yêu, không nhịn được cúi đầu hôn cậu. Thân Đông đưa tay đẩy, kết quả bị bá đạo hôn lên.

Đầu lưỡi đối phương bừa bãi tàn phá trong cổ họng cậu, trong thân thể Thân Đông đột nhiên tháo chạy một luồng dòng điện. Bàn tay nắm chặt cổ tay cậu của Thịnh Khâu làm cả người cậu toả nhiệt, nhất thời thậm chí hơi muốn.

Cậu không phục hôn trả lại, đầu lưỡi mềm mại dây dưa, hơi dùng sức, đẩy Thịnh Khâu ngã xuống trên ghế salon, nhấc chân ngồi trên người hắn.

Đôi môi tách ra kéo theo chỉ bạc, ánh mắt Thịnh Khâu lửa nóng nhìn cậu, không che giấu dục vọng như dã thú của mình chút nào.

Thân Đông nhíu mày, mông ngồi trên bụng dưới đột nhiên giật giật, phát hiện độ cứng vật kia, xấu xa nói: "Muốn?"

Hầu kết Thịnh Khâu lăn, con ngươi Thân Đông đảo một vòng, lại nói: "Muốn tôi hay muốn con?"

Thịnh Khâu ngồi xuống ôm lấy cậu, thấp giọng nói: "Anh chỉ muốn hôn em, không làm."

"Sao không làm?" Thân Đông hất cằm lên hôn hắn một cại, cọ cọ mông, mềm mại nói: "Tôi muốn nha."

Đầu Thịnh Khâu đột nhiên vù một tiếng, tay ở bên hông cậu hơi siết chặt, hắn chậm rãi kề trán Thân Đông, giọng khàn khàn: "Em nói thật không?"

"Cậu cảm thấy thế nào?"

Thịnh Khâu nuốt nước bọt, đôi mắt thiêu đốt dục hỏa hừng hực làm Thân Đông hoảng sợ.

Chắc hẳn là vậy, hai tháng rưỡi trước một lần giao lưu duy nhất làm sao có khả năng tưới tắt dục vọng kéo dài mười lăm năm. Thịnh Khâu vẫn như cũ khát khao, chỉ là cân nhắc đến thân thể của cậu mới cố nén, Thân Đông tận lực trêu chọc không khác gì tưới dầu lên lửa.

Mắt xem môi của đối phương càng dán càng gần, vật dưới mông cũng càng ngày càng nóng, Thân Đông nhất thời kinh sợ.

Tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, Thân Đông lập tức vồ tới, nhìn thấy tên trên đó, nhất thời muốn đẩy Thịnh Khâu ra. Thịnh Khâu cũng nhìn thấy hai chữ kia, mặt không hề cảm xúc nắm chặt cánh tay không cho cậu trốn.

Thân Đông trừng hắn: "Buông tay."

Thịnh Khâu mím môi lại: "Cứ nghe đi."

Thân Đông rất bất mãn, lại đột nhiên thoải mái, cong môi nói: "Cậu ghen?"

Thịnh Khâu trầm mặt: "Ừ."

Thân Đông ha ha ha cười ra tiếng, thấy sắc mặt hắn càng ngày càng đen, thấy đủ là thôi, quyệt miệng lại rên một tiếng. Nếu cậu cứ chịu thua như vậy thì không phục lắm, tìm cớ giật giật người, không động được, vì vậy dùng sức đánh hắn một cái: "Buông ra một chút, tôi đổi tư thế."

Thịnh Khâu thoáng buông tay, Thân Đông đánh xong trong lòng sảng khoái, đổi thành ngồi nghiêng, xem Thịnh Khâu là gối dựa hình người, nghe điện thoại của Phòng Bân.

Thịnh Khâu lạnh lùng ôm người, dán tai vào, quang minh chính đại nghe trộm.