Tử Khái

Chương 2




Editor: KiL

Lúc đồng hồ báo thức vang lên, Trì Tâm đang bưng một bát mì tôm ngồi trước máy vi tính.

Quay đầu liếc nhìn: Sao trời lại sáng rồi?

Nhìn chằm chằm đường cong vừa mới chạy ra trên màn hình, lạch cạch gõ bàn phím một hồi, sau đó, thân thể dựa vào phía sau một chút, ghế xoay nhanh chóng trượt đến một cái máy khác, bảo tồn kết quả, thiết lập lại tính toán, tiếp tục.

Rất nhanh, đồng hồ báo thức vang lên lần nữa, lần này, bén nhọn như báo cháy.

Thở một hơi, cô chính là chậm, quá chậm, một đêm căn bản làm không được gì. Cái gọi là con chim ngu ngốc, quá ngốc cũng không được, theo tốc độ này cần mở to mắt hai mươi bốn giờ một ngày, cái này đâu còn là chim? Là rùa!

Ném mì vào thùng rác, xông vào phòng tắm.

Tắm rửa, thay xong quần áo, năm giờ bốn mươi, đi ra ngoài.

Cuối thu, trời càng lúc càng ngắn, không khí ẩm ướt, một tầng sương mù, tầm nhìn rõ rất ngắn. Xe đạp phải cưỡi vô cùng cẩn thận, một đường nhấn chuông. Ngõ còn ngủ, nhưng quầy ăn sáng đã bày ra, mặc dù tiếng chuông rất khó chịu, nhưng an toàn là nhất. Mấy tháng nay, Trì Tâm đã rất hiểu cách đi con đường tắt như thế nào trong con ngõ cũ, cam đoan mười lăm phút tới nơi làm việc.

Vội vàng đến cửa hàng ở đường Hoàn Giang của Đại lí xe Moss, sáu giờ đúng.

Yên tĩnh, không có bất kì ai. Từ cửa sau đi vào, Trì Tâm thay đổi đồ lao động, đi vào gara số 1.

Mỗi ngày cô chỉ có độc lập thời gian là hai giờ trước khi đi làm và hai giờ sau khi tan việc, ban ngày nhiều người, quá ồn, việc lại phân tán, loại tố chất tâm lý này của cô làm không được cùng tiến nhiều nhiệm vụ.

Trước mặt là một chiếc Madza 6 màu đen, hôm qua vào việc, điều chỉnh đặc biệt tính năng động lực ECU*. Mở mui xe ra, kết nối với máy tính, bắt đầu kiểm tra mã lực ban đầu của máy.

*ECU: hộp đen

Đèn đuốc sáng trưng, tiếng động cơ ầm vang vọng lại trong ga-ra trống trải, trực tiếp đánh vào màng nhĩ từng hồi. Hai tay cầm ngược kéo căng cánh tay, giãn cơ, nhảy lấy đà, Trì Tâm than một hơi thật dài, thật thoải mái, đây là thuốc nâng cao tinh thần của cô, đại não được kích thích tinh xác, dùng tốt hơn cà phê nhiều.

Sau hai lần so sánh kiểm tra, Trì Tâm ngồi vào trong xe, bắt đầu điều chỉnh thử.

Bản thứ nhất được điều chỉnh để phù hợp hơn, đồ thị vừa ra tới, chợt phát hiện tấm bảng viết của mình để quên trên kệ bên ngoài, mở cửa xe nhô người ra với lấy, vừa cầm qua, quay đầu, "A!!!!"

Một tiếng này, cực kì thảm thiết.

Bên ngoài mấy bước, người đàn ông một thân áo khoác đen, hai tay bưng cà phê cũng bị kinh hãi, nụ cười trên mặt cũng không còn, vội vàng hỏi, "Không có sao chứ?"

"À, à, không sao không sao."

Thấy rõ người trước mắt, trái tim suýt chút phun ra ngoài này mới tính thu hồi lại. Trì Tâm lấy lại bình tĩnh, từ trong xe ra, chân đạp đất lau lau trán, "Phùng tổng, ngài đi đường sao không có tiếng động gì vậy?"

Phùng Khắc Minh nhướn mày, tiếng động cơ lớn như vậy, đâu còn không gian cho anh ta phát ra tiếng? "Lần sau tôi xô cửa, hô to trước một tiếng."

Trì Tâm cười, cúi nửa đầu chào, "Chào buổi sáng."

Phùng Khắc Minh đưa cà phê qua, "Làm việc gì đây?"

"Cảm ơn ngài." Trì Tâm tiếp nhận, "Điều chỉnh đặc biệt gia tốc."

"Tình huống như thế nào?"

"Xe cũ, trước kia từng điều chỉnh, không có phần mềm hack thì không đủ dung lượng. Chẳng qua nó chủ yếu là chạy trong thành phố, rất ít đi cao tốc, điều chỉnh một chút cảm giác tiếp nhận đột nhiên tăng tốc sau đèn đỏ là được."

"Ồ, cô xem đó mà làm đi." Phùng Khắc Minh nhấp ngụm cà phê, "Đi, ăn điểm tâm đi."

"Cảm ơn Phùng tổng, tôi ăn rồi."

"Một mình tôi ăn không ngon gì cả, đi!"

Trì Tâm thả tấm bảng viết xuống, "Ài."

Khóe miệng Phùng Khắc Minh cong lên, cười. Cô nhóc này là hiểu chuyện nhất, sẽ không nói chữ không.



Đèn ở đại sảnh đều mở hết, không mở nhạc, trống trải yên tĩnh.

Trên bàn trà ở khu vực tiếp khách là một hộp bánh donut mới vừa ra lò và bánh cupcake, kết hợp với cà phê đen nóng, đều là món ưa thích. Trì Tâm nhìn thôi đã thấy đói, hai người ngồi xuống, mỗi tay cầm lên một cái dồn vào miệng. Suốt ngày ở trong ga-ra tiếp xúc với cặn dầu, còn cái gì mà có sạch sẽ hay không, vui sướng nhai lấy.

Thật mẹ nó ngọt! Phùng Khắc Minh ăn hai cái bánh cupcake thì không được nữa, càng đừng đề cập cái bánh donut kia, hoàn toàn không bằng nước đậu xanh bánh quẩy! Nhìn xem cô gái còn đang ăn như gió cuốn, miệng dính lớp đường áo tuyết trắng, giống con mèo nhỏ liếm sữa, cực kỳ thèm ăn.

Cô thật thích ăn ngọt, dễ nuôi. Cầm giấy ăn lau tay, Phùng Khắc Minh từ trong ngực móc ra phong thư ném lên bàn, "Thử việc qua, hôm nay chuyển chính thức, hợp đồng của cô, xem một chút đi."

"A? Cảm ơn Phùng tổng!"

Giống hệt như suy đoán, lời nói là ân cần, nhưng căn bản miệng vẫn không ngừng, tiếp tục nhai say sưa ngon lành. Phùng Khắc Minh cũng không giục, dựa vào ghế sô pha, nhấp cà phê nhìn cô. Sớm biết là như thế này, may mắn anh ta có chuẩn bị, mẹ nó cô nhóc thối này, nói thì hay mà làm thì không!

Ăn xong bánh donut trong tay, Trì Tâm phủi tay, nhặt phong thư lên, mở ra, đôi mắt lướt qua một chút liền phát hiện không đúng, "Một vạn năm?"

Quả nhiên, giọng nói nhỏ cũng lanh lảnh lên, Phùng Khắc Minh hài lòng, "Ừm, một năm mười lăm tháng lương, năm loại bảo hiểm và một quỹ*, tiền thưởng và tiền tăng ca sẽ tính riêng."

*năm loại bảo hiểm và một quỹ: bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm thương tích liên quan đến công việc, bảo hiểm thai sản và quỹ cung cấp nhà ở

Trong đại sảnh quá yên tĩnh, tiếng động cơ dường như còn ở bên màng nhĩ, tiếng nói của anh ta nghe như là giả. Trì Tâm cúi đầu nhìn lại, trừ cái đó ra còn có tiền hoa hồng hiệu suất, nói cách khác, nếu như là công việc lớn, cô có thể lấy được hoa hồng.

Một vạn năm này, hoàn toàn, chính là cái, lương căn bản??

"Cái này... Không đúng lắm?" Thỏa thuận lúc trước là sau ba tháng thử việc chuyển chính thức lương căn bản sẽ là năm ngàn, hợp đồng tính theo sản phẩm, có việc thì làm, không có việc thì đi, không hạn chế giờ làm việc, cơ bản xem như là cộng tác viên.

"Đây là hợp đồng tiêu chuẩn với thợ cơ khí trung cấp trong công ty. Có vấn đề à?"

Đôi chân dài cong lên đặt ở đầu gối, loại dáng người này dù có cà lơ phất phơ cũng giống như tháp sắt, câu hỏi của anh ta rõ ràng có cạm bẫy, Trì Tâm có chút sợ hãi.

"Nhưng tôi... Không có ý định làm ở chỗ này lâu." Chỉ có thể nói như vậy, dù sao cái này so với "Không có kế hoạch chính thức nhập chức chịu hạn chế" ngắn gọn sáng tỏ mà không có nghĩa khác.

"Tôi biết," Anh ta kéo dài ý, giọng Bắc Kinh uốn lưỡi, "Không hỏi xem tôi tính thế nào?"

"Ừm?"

"Tôi không có ý định để cô đi."

Ấn đường hơi giãy dụa, Trì Tâm mím môi, thế này không phải là bị úp ngược sao?

"Làm sao tôi có thể để hạt giống thợ cơ khí của công ty tùy tiện rời chức chứ? Sau một thời gian nữa, không thể khinh thường."

"Ngài thật coi trọng tôi."

"Coi trọng hay không, ngày sau xem." Phùng Khắc Minh ngồi dậy, khẽ khom người, nhìn cô, "Trì Tâm, sau này cô muốn làm gì tôi không biết, thế nhưng tôi biết bây giờ cô muốn học gì. Đã như vậy, cô phải lưu lại ở nơi này của tôi." Bốn mắt nhìn nhau, anh ta dừng chỉ chốc lát lại không nhanh không chậm nói, "Không có vấn đề chứ?"

Lần này rốt cuộc nghe rõ, rõ rõ ràng ràng. Người đàn ông này là giọng khói điển hình, nói chuyện luôn có chút ý lưu manh, nhưng câu này, Trì Tâm hoàn toàn không ngờ đến, không chút nào phòng bị liền đột nhiên bị đâm trúng. Mắt, gần trong gang tấc, lúc đối mặt thì trong đầu cấp tốc tính toán, tín nhiệm của con người thành lập trong ba giây chính là kì diệu như vậy.

Cúi đầu, nhìn lại một lần nữa, không có ghi rõ thời hạn phục vụ, mặc dù đây có thể trở thành lỗ hổng trong quản chế của công ty, nhưng mà, cũng lưu lại đủ chỗ trống cho cô.

Trì Tâm lấy bút từ trong túi, kí tên, đưa tới.

Phùng Khắc Minh tiếp nhận, xoạt xoạt kí xong.

"Phùng tổng, vậy tôi đi làm việc."

"Ăn no rồi?"

"Ừm."

"Còn lại cũng cầm đi đi."

"Anh không ăn nữa?"

Anh ta lắc đầu.



Dọn hộp xong, bím tóc đuôi ngựa đung đưa rời đi, Phùng Khắc Minh nhìn cây bút hoạt hình còn sót lại trong tay, cười.

Bốn tháng trước, trời mưa dầm.

Phùng Khắc Minh nhớ kĩ ngày đó anh ta làm xong việc vốn là muốn về cửa hàng tổng, đi ngang qua, thuận tiện đến cửa hàng ở Hoàn Giang nhìn một chút. Từ cửa sau bãi đỗ xe rẽ vào, vừa hay nhìn thấy phía trước một chiếc xe nát có một cô gái, áo phông trắng quần jean màu sáng, vòng quanh xe, khi thì ngồi xổm xuống, khi thì leo lên. Mưa bụi rì rào tựa như không tồn tại, bên trong bầu trời âm u, là một điểm rất sáng mắt.

Phùng Khắc Minh xuống xe nhìn nhiều một chút, kia là một chiếc đâm đến hoàn toàn thay đổi, hoàn toàn không có giá trị sau khi công ty bảo hiểm giải quyết yêu cầu bồi thường trong nhiều giờ. Vào đại sảnh, thuận miệng hỏi một câu, mới nghe thợ cơ khí lão Lưu nói cô gái kia là tới cửa hỏi thăm nhận lời mời công nhân kĩ thuật, ông ta thấy là một cô nhóc, ứng phó hai câu liền đuổi đi.

Hai người đang nói chuyện, thấy cô gái kia đi đến, trông thấy Phùng Khắc Minh hơi do dự một chút, đối mặt với lão Lưu nói, "Thầy, tôi muốn hỏi một chút, chiếc BMW 335i bên ngoài kia các thầy còn sửa không?"

"Không sửa."

"Vậy động cơ thì sao?"

Lão Lưu không rõ ràng, "Hử?"

"Còn cần không?"

"Xe kia phế, hủy đi cũng phiền phức, trước cứ đặt đấy."

"Ồ." Cô gái mấp máy môi, dường như cũng không còn lời nào, quay người vừa muốn đi, lại quay đầu, "Vậy... Bán không?"

Trên khuôn mặt mộc nhỏ nhắn nhìn lên còn dính lấy giọt mưa, đôi mắt sáng ngời, mắt trần cũng có thể thấy lông mi dài ở khoảng cách như vậy, hơi nhấp nháy, vô cùng chân thành. Lão Lưu còn chưa lên tiếng, Phùng Khắc Minh đã mở miệng, "Thế nào, cô muốn mua?"

"... Bao nhiêu tiền?"

Phùng Khắc Minh cười, cô nhóc này thật đúng là dám hỏi, "Biết là gì không mà cô muốn mua?"

"Nước Đức 2JZ, số hiệu N54B30."

Ồ? Phùng Khắc Minh nhướn mày, "Chỉ tiêu kĩ thuật?"

Dường như cô gái không nghĩ tới sẽ bị hỏi, hơi ngơ ngác, Phùng Khắc Minh lại hỏi, "Biết không?"

"À, N54, cơ sở là N52 năm 2001, sáu xi-lanh thẳng hàng phản lực tự nhiên, so với N52, tăng thêm bộ tăng áp đường kính nhỏ và công nghệ phun trực tiếp trong xi-lanh, tỷ lệ hiệu suất năng lượng nâng cao rất nhiều; piston, thanh truyền, trục khuỷu toàn bộ rèn, bộ tăng áp kép, tiềm lực cải tiến vô cùng lớn, có thể dễ dàng lên tới 600 mã lực."

Đây là một động cơ cấp độ phong thần, nhưng cũng là đời cũ từ hai mươi năm trước, nhìn thoáng qua đã có thể nhìn ra có cái này trong một đống sắt vụn kia, cô nhóc này, không phải kiểu biết hàng bình thường.

Phùng Khắc Minh cảm thấy rất mới mẻ, không ngừng xét đoán, "Cô muốn?"

Cô gái do dự một chút, "Xe kia thì phế, nhưng tôi xem một chút, động cơ không chút hư hao, vẫn cứ bị ngâm mưa ở bên ngoài như thế, khá là đáng tiếc."

"Cô có muốn hay không?"

Đã biết hàng như thế, liền biết giá tiền. Cô gái bị nói khích một chút, có chút lúng túng, "Bao nhiêu tiền?"

"Ha ha..." Phùng Khắc Minh cười, "Như vậy đi, cô tháo đi. Chỉ cần cô tháo ra, liền tặng cho cô."

Giao dịch kì quái cứ như vậy bật thốt ra, cô gái xem xét, dường như không tin anh ta. Lão Lưu ở bên cạnh cười giới thiệu, "Đây là Phùng tổng ông chủ của chúng tôi."

Nghe vậy, lúc này cô mới gật gật đầu, đưa tay búi tóc lên, "Vậy tôi có thể mượn công cụ trong tiệm dùng một chút chứ?"

"Có thể."

Ngày ấy, Phùng Khắc Minh chưa về lại cửa hàng tổng. Bưng một ly cà phê, đứng ở cửa nhà để xe nhìn học sinh nhỏ này điều phối tất cả công cụ có thể sử dụng, cần cẩu, nhảy lên nhảy xuống trên một đống sắt vụn trong cơn mưa dầm.

Sau mấy tiếng luống cuống tay chân, N54 rốt cuộc hoàn chỉnh hiện ra ở trước mặt, cô như nhặt được vật quý báu, ánh mắt kia gần như chính là đang thét lên, thật giống như đây không phải một cái máy móc đen xì, mà là nam thần tượng đẹp đến chân trời.

Cũng chính là ngày ấy, Phùng Khắc Minh biết sau này anh ta phải thường tới cửa hàng số ba.

Mà không, anh ta cơ bản là ở lại.