Thiên Vũ Vũ Thần vừa đến liền cùng mấy nhân vật nổi tiếng kia trò chuyện vui vẻ, giống như cũng không nhìn thấy cô.
Mạc Tiểu Bắc bỗng cảm thấy nhẹ nhõm nhưng lại buồn vô cớ, nhất thời cũng không biết như thế nào cho phải, mờ mịt cất bước đi về phía trước, ánh mắt lại hướng về phía Thiên Vũ Vũ Thần. Kết quả không ngoài ý muốn va phải một người, làm chất lỏng mát rượi vẩy đầy tay, tiếng mấy ly đế cao trên khay vang lên leng keng, cô liền biết không tốt rồi.
Đây là cảnh phim thường gặp, người phục vụ xinh đẹp không cẩn thận làm đổ đồ uống lên một người đàn ông ưu tú, hoặc là vừa gặp đã yêu, hoặc là từ đây nhớ mãi không quên, hoặc là một đoạn tình yêu lãng mạn.
Mạc Tiểu Bắc cũng cực kỳ may mắn gặp được cảnh này, nhưng là một trời một vực. Một người đàn ông cực kỳ anh tuấn, ánh mắt hẹp dài lười biếng, khóe môi tà mị như cười như không. Anh ta cúi đầu nhìn một mảnh ẩm ướt trước ngực mình, lại không chút nào lịch thiệp với Mạc Tiểu Bắc, nhíu mày: “Này cô, khách sạn của cô huấn luyện nhân viên thế nào vậy hả?”
Mạc Tiểu Bắc đỏ mặt cuống quít giải thích, thấy bộ áo kia ướt quá, nhịn không được khóc thét trong lòng, căn cứ đạo lý khách hàng là thượng đế, cô thật cẩn thận đề nghị: “Hay là tôi đi mua một cái mới cho anh đổi lại?”
Người nọ giống như không hề tính buông tha cô, nghe cô nói như vậy, trái lại thấy hứng thú, lười biếng nhướng mày cười nói: “Một tháng lương của cô bao nhiêu?”
Mạc Tiểu Bắc không nói gì, giương mắt nhìn anh, cự tuyệt trả lời vấn đề riêng tư này: “Thưa anh, tôi đi mua cho anh.”
Đang muốn đi lại bị anh ta nắm vai kéo về, quay đầu, khuôn mặt tuấn tú cũng trở nên đáng ghét trong mắt Mạc Tiểu Bắc, anh ta cười gian xảo: “Này cô, bộ áo sơ mi này lấy tiền lương một năm của cô cũng mua không nổi, cô lại còn muốn mua cho tôi?”
Mạc Tiểu Bắc thế mới biết bản thân gặp phải một người khó chơi. Thấy có không ít người chú ý tới góc này, Thiên Vũ Vũ Thần trong đám người cũng nhìn qua, nhìn thấy cô dường như thân hình khẽ khựng lại, cũng chỉ trong chốc lát liền quay đầu đi không xem nữa. Mạc Tiểu Bắc hoảng hốt trong lòng, cắn môi ngẩng đầu trừng anh: “Anh rốt cuộc muốn thế nào?”
Người kia cười tùy tiện, vươn ngón tay thon dài nâng cằm cô, ánh mắt di chuyển trên khuôn mặt thanh tú của cô. “Ừm, nhìn bộ dáng cô cũng không tệ lắm.” Cúi người ái muội nói nhỏ bên tai cô: “Theo giúp tôi một đêm, chúng ta xóa bỏ.”
Mạc Tiểu Bắc tự nhiên hiểu là ý gì, mặt đỏ bừng bừng, tuy là cực kỳ tức giận nhưng cũng bình tĩnh, nở một nụ cười khiến trời đất phải ảm đạm, vô cùng ngây thơ nhìn anh ta, nhẹ cười nói. “Được a.”
Người nọ nhìn nụ cười kia hơi thất thần, ánh mắt bỗng dưng trở nên có vẻ đăm chiêu. Mạc Tiểu Bắc tức vô cùng, thấy tình thế nhấc chân dùng gót giày giẫm lên. Thấy khuôn mặt anh tuấn kia vặn vẹo khác thường, tâm tình Mạc Tiểu Bắc lúc này mới tốt hơn.
Giơ chân lên, khinh thường nhìn anh một cái, bưng khay khoa trương mà đi.
Người nọ đau đến nghiến răng nghiến lợi, lại không thể ở trước mặt mọi người đi kiểm tra, cực không dễ dàng đi đến toilet, cau mày xem xét vết thương, nhìn thấy vết thương trên chân đã ửng đỏ còn có chút xanh tím, nhất thời giận quá hóa cười: “Có ý tứ…”
Mạc Tiểu Bắc vừa lúc thay ca đến phòng bếp tìm Chu Huệ, vừa hay nhìn thấy Chu Huệ lại tức giận bất bình cắt dứa. Mạc Tiểu Bắc hãi hùng khiếp vía nhìn bộ dáng phẫn nộ này, đưa tay sờ trán cô, cười tủm tỉm đặt câu hỏi: “Không phải sốt rồi chứ?”
Chu Huệ đẩy tay cô ra, quăng dao trái cây lên thớt, nổi giận đùng đùng chống nạnh cho hả giận: “Tiểu Bắc, cậu nói xem, tớ rất xấu sao?”
Mạc Tiểu Bắc ngẩn ngơ, máy móc lắc đầu: “Không xấu.”
“Tớ đây không đáng yêu ư?”
“Đáng yêu.”
“Tớ đây không xinh đẹp sao?”
“..Xinh đẹp…”
Chu Huệ phát điên: “Vậy vì sao không cho tớ đi lại phân tớ đến cái chỗ này.”
Hóa ra là vì chuyện này. Mạc Tiểu Bắc mím môi nín cười, ánh mắt lại không ngờ nhìn thấy bóng dáng thẳng tắp đối diện trong kính, hình dáng ưu mỹ lạnh lẽo cứng rắn, đôi mắt thâm thúy lạnh lùng nhìn cô. Cô vụng về, không dò ra được bất kỳ tâm tình gì từ trong đó.
Chu Huệ cũng sửng sốt, đã quên thét chói tai, nhưng vô cùng bình tĩnh liếc mắt nhìn hai người một cái, thấp giọng nói: “Tớ đi toilet.” Sau đó chuồn mất.
Không khí áp bức vô cùng, Mạc Tiểu Bắc cứng người, hít vào một hơi mới xoay người, nở nụ cười chuyên nghiệp, lễ phép hỏi: “Thưa anh, xin hỏi anh cần gì sao?”
Nụ cười khuôn khổ này khiến cho đáy mắt Thiên Vũ Vũ Thần đau nhói đến kịch liệt, anh tự giễu nhếch môi, đôi mắt cũng trở nên lạnh lẽo.
Anh sao nhất thời không khống chế được đi qua, còn tưởng rằng cô bị cậu hai tập đoàn Tiêu thị chọc tức, chạy đến nơi này xả giận, lại hóa ra bản thân như đứa ngốc. Người trước mắt này căn bản không thèm để ý.
Anh bỗng nhiên trầm mặt, yên lặng xoay người, đi tới vài bước lại dừng lại, hơi nghiêng đầu, lãnh đạm mở miệng: “Muốn bán căn nhà rồi ư?”
Mạc Tiểu Bắc ở sau lưng anh khẽ ngẩn người, nhẹ nhàng ừ một tiếng, sau đó lại rơi vào yên lặng nặng nề.
Quả nhiên một chút lưu luyến cũng không có.
Thiên Vũ Vũ Thần cười lạnh đi về phía trước, bàn tay đút trong túi quần siết chặt như muốn bóp nát cái gì đó, sau một lúc lâu mới chậm rãi buông ra, cũng không quay đầu lại bước nhanh rời đi.
“Đợi một chút…”
Mạc Tiểu Bắc nhớ tới cái gì, vội vàng tiến lên một bước gọi anh lại.
Anh không tự giác dừng bước, trong lòng có chút chờ mong, khẽ nhếch môi, vẻ mặt hơi buông lỏng, quay đầu hỏi: “Chuyện gì?”
Mạc Tiểu Bắc cúi đầu, do dự một lúc lâu mới nói thật nhỏ: “Chiếc vòng kia tôi nghĩ nên trả lại cho anh.”