Im lặng lên lầu.
Anh đẩy cô đến ngưỡng cửa phòng ngủ, lạnh mặt nói: “Trước thay lễ phục ra đi.”
Đợi Mạc Tiểu Bắc thay áo ngủ, mang dép lê đi ra, anh đang một mình ngồi trên ghế sofa nhíu mày, thấy cô đi ra mới nói: “Qua đây ngồi.”
Mạc Tiểu Bắc rất nghe lời đi qua ngồi xuống.
Nhìn Thiên Vũ Vũ Thần nghiêm mặt, có chút suy đoán, nhịn không được hỏi: “Có phải tôi gây cho anh rất nhiều phiền phức không?”
Thiên Vũ Vũ Thần có chút bất đắc dĩ, sau một lúc lâu mới cau mày nói: “Mạc Tiểu Bắc, có phiền phức không phải tôi, mà là em!”
Mạc Tiểu Bắc ngẩn ngơ: “Tôi? Tôi có chuyện gì?”
Đôi mắt sâu thẳm của anh mang theo phức tạp không dễ dàng nhận ra, dừng một chút mới trầm giọng nói: “Là tôi quá sốt ruột.”
Mạc Tiểu Bắc càng thêm hoang mang: “Anh gấp chuyện gì?”
Anh rốt cuộc nhịn không được nhìn cô, đôi mắt như vực sâu không thấy đáy giấu kín quá nhiều tâm tư khó tả.
Là tôi quá sốt ruột giới thiệu em cho mọi người, là tôi quá gấp gáp muốn khiến em thuộc về một mình mình, đứa ngốc…
Mạc Tiểu Bắc trừng mắt chờ anh nói chuyện.
Anh ho nhẹ một tiếng, hơi chút bất đắc dĩ: “Trường học dạy các em đến ngốc rồi, khôn quá khôn, ngốc quá ngốc.”
Mạc Tiểu Bắc tiếp tục trừng anh.
Anh cảm thấy buồn cười, vừa muốn nói chuyện, di động Mạc Tiểu Bắc vang lên.
Mạc Tiểu Bắc có chút kỳ quái nhìn thoáng qua, thì thào tự nói: “Hôm nay sao lại có nhiều cú điện thoại vậy chứ?”
“Alo?”
“Tiểu Bắc!” Giọng nói điếc tai nhức óc.
Mạc Tiểu Bắc buồn cười dời điện thoại ra xa, cười nói: “Nói nhỏ chút, lỗ tai tớ sắp bị giọng cậu làm cho điếc rồi.”
Chu Huệ gấp gáp: “Cậu còn có tâm tư nói đùa, cậu có biết hiện tại nháo thành gì chưa, Phương Sắc nổi tiếng, cậu trái lại tiếng thối rành rành rồi.”
Mạc Tiểu Bắc nhảy dựng lên: “Hả?”
“Hả cái gì mà hả, tin tức giải trí tối hôm nay đã đưa ra hết rồi, cậu mặc lễ phục Trì Mạch đưa đi tham gia vũ hội, lại ngồi xe Thiên Vũ Vũ Thần, tuy lúc ấy mặt cậu bị che, các phóng viên đều đang truy tra người kia là ai, nhưng bạn học tụi tớ đều đã thấy cậu mặc bộ lễ phục kia, liếc mắt một cái liền nhận ra là cậu. Bên ngoài đều đã truyền rằng cậu bắt cá hai tay, dây dưa giữa Trì Mạch và Thiên Vũ Vũ Thần, những nữ sinh thích hai người bọn họ đều mắng cậu là… là cái kia, dù sao mấy ngày nay cậu không cần đi học, ở nhà trốn đi!”
“…” Mạc Tiểu Bắc có chút mất bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Vũ Vũ Thần.
Thiên Vũ Vũ Thần không nói gì, đoạt điện thoại của cô, mở loa ngoài.
Giọng nói cao vuốt của Chu Huệ vang vọng trong phòng khách: “Hết sức đáng ghét, phát tán tin tức liên quan tới cậu ở trên mạng, đặt chung hình của cậu và ảnh chụp được kia cùng một chỗ, nói cậu giả bộ… Dù sao có bao nhiêu khó nghe chính là có bấy nhiêu khó nghe, quá đáng giận, còn có ảnh chụp của cậu và Hạ Lạc, nói Hạ Lạc cũng bị cậu quyến rũ, a a a a, quá đáng ghét. Tiểu Bắc, chỉ sợ cậu cũng không có cách nào ngốc ở trong nhà, nhà tớ coi như rộng rãi, nếu không cậu đến nhà tớ trốn đi, tớ chuyển về nhà ở, tuy xa một chút, tớ ở cùng cậu, cậu cũng sẽ không khó khăn như thế.”
Mạc Tiểu Bắc có chút cảm động, đoạt lấy điện thoại trong tay anh, biểu lộ cảm xúc: “Tiểu Huệ, có người bạn như cậu tớ cực kỳ hạnh phúc.”
Đầu kia nhưng lại im lặng một hồi, sau một lúc lâu mới truyền đến giọng nói Chu Huệ: “Con nhóc thối tha, buồn nôn quá đi à, làm ơn, hiện tại không phải lúc bày tỏ tình cảm, cậu qua đi, nếu không tớ tới đón cậu.”
Mạc Tiểu Bắc đang muốn nói chuyện, Thiên Vũ Vũ Thần đã tiếp lời, trầm thấp mở miệng: “Xin chào, tôi là Thiên Vũ Vũ Thần, cảm ơn cô quan tâm tới Tiểu Bắc, chuyện của cô ấy tôi sẽ phụ trách, hơn nữa mong cô cố gắng thuyết phục bạn học giữ bí mật cho Tiểu Bắc, chuyện khác tôi sẽ xử lý.”
Điện thoại bên kia có chút đứng máy, thật lâu sau mới truyền đến tiếng thét chói tai có thể gây ra động đất: “A a, anh là Thiên Vũ Vũ Thần!”
Giọng nói bén nhọn khiến Mạc Tiểu Bắc ù tai một hồi.
Thiên Vũ Vũ Thần bình tĩnh gật đầu: “Đúng vậy.”
“A, được, được, tôi vậy thì..!” Chu Huệ luôn luôn nhanh mồm nhanh miệng cũng bắt đầu cà lăm. Mạc Tiểu Bắc nhịn không được khẽ cười.
Đang muốn gác máy, Chu Huệ đột nhiên nhỏ giọng hỏi: “Vậy… anh và Tiểu Bắc…”
Hỏi bọn họ có quan hệ gì đi..
Sắc mặt Mạc Tiểu Bắc khẽ cương cứng, có chút khẩn trương nhìn anh.
Anh nhàn nhạt liếc nhìn cô, bất đắc dĩ nhếch môi, lại đâu vào đấy nói: “Tôi là anh trai cô ấy.”
“À.. biết rồi.”
Chu Huệ cũng không hỏi nữa, Thiên Vũ Vũ Thần cúp máy.
Vừa mới cúp máy, điện thoại Thiên Vũ Vũ Thần lại reo lên, hai người liếc nhau, anh không nhanh không chậm nhận điện thoại.
“Bác gái.”
“Vũ Thần à, tới cùng là sao vậy, vừa nãy có mấy phóng viên đến đây liên tục chụp Tiểu Nam, còn muốn con bé giải thích quan hệ giữa nó và con, ừm, còn có người nào gọi là Trì…”
Thiên Vũ Vũ Thần nhướng mày, trầm giọng hỏi: “Tình huống hiện tại thế nào?”
“À, ba nó đuổi mấy phóng viên này ra ngoài cửa, chúng ta hiện tại đều không cách nào ra cửa a.”
“Bác gái, bác trước không cần vội, không nên nói lung tung, giữ im lặng là được, con sẽ giải quyết.”
“Ừm, được rồi, Tiểu Bắc có khỏe không?”
Liếc nhìn cô một cái, mới nói: “Dạ, không tồi.”
“Vậy tốt rồi, bác cúp máy đây.”
Mạc Tiểu Bắc rốt cuộc nghe không vô, mạnh mẽ từ trên ghế sofa đứng dậy, thở phì phì nói: “Tôi lên mạng giải thích rõ ràng!”