Từ Hôm Nay Bắt Đầu Ngược Tra Nam

Chương 109






Khuôn mặt của Quan Trường Phong bỗng thay đổi.
Hắn nhẹ nhẹ nhàng cầm chén cháo nóng hổi đặt sang một bên, ánh mắt thâm thúy không lường được: "Hải ca, anh cảm thấy người hạ thuốc Tiêu Diệp là tôi?"
Triệu Hướng Hải ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt bình tĩnh đến kì lạ.
"Tại sao anh lại có suy nghĩ như vậy?" Ánh mắt của Quan Trường Phong lại một lần nữa hiện lên ý cười: "Rõ ràng là do bọn Phó Chu Minh muốn cầu tiến nhanh, nên sau đó..."
"Quan Trường Phong, tôi là tôi, không phải một thằng nhãi tép nào, sẽ không dễ dàng bị giấu diếm qua mặt như vậy." Triệu Hướng Hải nhẹ giọng nói: "Phó Chu Minh chỉ là bị sai khiến, mà người đứng ở sau lưng điều khiển hắn chính là cậu."
Quan Trường Phong híp mắt: "Vậy sao?"
"Yên tâm đi, mọi chuyện được làm thật sự rất sạch sẽ, cho nên tôi không có bất cứ một bằng chứng gì." Triệu Hướng Hải ngừng một chút: "Nhưng người có thể khiến Tiêu Diệp động chân động tay phát sinh quan hệ cùng với người khác, lại đem mọi chuyện tiết lộ cho tôi, khiến cho tôi hoàn toàn chết tâm với Tiêu Diệp.

Người có động cơ làm những điều này không nhiều lắm.


Hơn nữa Tiêu Diệp cũng đã nói với tôi, Phó Chu Minh từ khi bị bắt đến nay đều mạnh miệng không chịu nói, vậy thì người sai khiến Phó Chu Minh phải là người có quyền thế không nhỏ, ít nhất cũng phải ngang ngửa Tiêu Diệp, nếu không thì bọn Phó Chu Minh đã không khó xử mà nói ra hết rồi.

Cậu nói xem, những điều như vậy, người có thể làm được ngoài cậu ra thì còn ai vào đây nữa?"
Quan Trường Phong nhìn đôi mắt thấu hiểu mọi thứ kia của Triệu Hướng Hải, thật lâu sau mới cười một tiếng.
"Quả Nhiên là Hải ca mà tôi biết." Ngữ khí của Quan Trường Phong có chút trầm thấp: "Rõ ràng manh mối chứng cứ còn chưa tra ra được, chỉ bằng logic bình thường như vậy cũng có thể kể từng việc đến rõ ràng rành mạch."
Triệu Hướng Hải cong môi, không nói chuyện.
Quan Trường Phong thở dài: "Hải ca, tôi thật sự không có ác ý.

Anh có thể đem những việc tôi làm ra phân tích minh bạch từng chút một, nhưng tại sao mãi mà anh không hiểu, Tiêu Diệp thật sự không xứng với anh, cũng không xứng được anh tin tưởng một lần nào nữa.

Bản chất của hắn chính là một tên hoa tâm, hiện tại hắn trung thành với anh, nhưng chẳng được mấy năm, nhất định hắn sẽ lại quấn quýt lấy người khác!"
"Vô luận bản chất của Tiêu Diệp có như thế nào, thì cũng không phải là lý do để cậu hạ cho hắn cái loại thuốc dơ bẩn này." Ánh mắt Triệu Hướng Hải bỗng lạnh lùng: "Tôi tự có phán đoán của mình, không cần cậu lo lắng."
Quan Trường Phong nhìn vai: "Nhưng tôi thấy tựa hồ anh còn muốn tin tưởng hắn một lần nữa."
"Đây không phải chuyện của cậu." Ngữ khí của Triệu Hướng Hải phá lệ lạnh lùng: "Cậu về đi, tôi muốn nghỉ ngơi."
Quan Trường Phong khẽ nuốt nước bọt.
Hắn nhẹ nhàng tiến lên, cách tấm chăn mỏng ôm lấy eo của Triệu Hướng Hải, lửa dục chiếm hữu trong ánh mắt hắn càng ngày càng mãnh liệt: "Tôi nói rồi, tôi vĩnh viễn sẽ trung thành với anh.

Ở bên tôi, chỉ có một người là anh, anh thật sự không muốn suy xét sao?"
"Trước kia chưa bao giờ nghĩ tới." Triệu Hướng Hải liếc xéo hắn: "Hiện tại cũng sẽ không bao giờ nghĩ tới."

Quan Trường Phong dựa đến càng ngày càng gần, tư thế càng thêm ái muối.

Hắn chỉ cần cúi đầu là có thể hôn lên khóe môi của Triệu Hướng Hải: "Hải ca, anh cứ như vậy mà quyết tuyệt cự tuyệt tôi, tôi thật sự rất buồn."
Nói xong hắn mạnh mẽ cầm lấy tay của Triệu Hướng Hải, trong ánh mắt còn mang theo lửa nóng: "Tôi đã gặp nhiều người như vậy, nhưng Hải ca, chỉ có anh mới lay động được trái tim tôi/ Anh cự tuyệt tôi thì cứ cự tuyệt đi, rồi một này nào đó anh sẽ phát hiện thật ra Tiêu Diệp là một tên xấu xa không đổi được cái thói trăng hoa, chỉ có tôi mới là lựa chọn tốt nhất."
"Phanh"
Phòng bệnh bỗng nhiên bị đẩy mạnh ra, đập sang một bên, phát lên một tiếng vang thật lớn
Quan Trường Phong theo bản năng mà quay đầu lại, còn chưa biết ai phá hỏng chuyện tốt thì cố áo đã bị người ta hung ác nắm lên.

Theo sau đó là giọng nói tức giận không thể kìm nén của Tiêu Diệp: "Quan Trường Phong, con mẹ nó mày muốn làm gì?"
"Buông tay ra." Quan Trường Phong lạnh lùng nhìn Tiêu Diệp: "Tôi đến thăm Hải ca, đưa cho anh ấy chút đồ thôi."
"Đưa đồ mà cần phải dựa gần như vậy sao?"
Tiêu Diệp nhớ tới vừa rồi lúc mình đến, đứng trước cửa đã thấy Quan Trường Phong đè lên người Hải ca, tựa hồ như muốn nhào tới hôn anh, hắn liền cảm thấy trái tim mình như muốn nổ tung ngay tức khắc: "Là do cậu quá nhạy cảm."
Quan Trường Phong đẩy tay Tiêu Diệp ra: "Tự mua việc vào thân."

Mặt Tiêu Diệp âm trầm như mãnh thú bị xâm phạm lãnh địa, răng đều nghiến đến mức phải ra tiếng ken két, cơn thịnh nộ như muốn nổ tung.
Quan Trường Phong không để ý đến hắn, hắn ta quay người nhìn Triệu Hướng Hải nói: "Hải ca, kia là cháo tốt, thật sự không có vấn đề gì.

Anh phải biết rằng cho dù tôi có tính kế ai thì người đó chắc chắn không phải anh, vậy nên anh mau ăn đi, chúc anh sớm bình phục."
Dứt lời, hắn cười cười xoay người rời đi.
Tiêu Diệp hung ác nhìn bóng dáng của Quan Trường Phong biến mất đằng sau cánh cửa.
Sau đó hắn vội vàng bước tới trước mặt Triệu Hướng Hải: "Hắn nói với anh cái gì?"
"Không có gì."
Tiêu Diệp gắt gao nhíu mày, hắn cởi áo khoác và giày ra, nằm xuống bên cạnh Triệu Hướng Hải, kéo người dựa sát vào lồng ngực của mình: "Anh mau nói cho em.".