Tử Hàm

Chương 4: Tang lễ




Không biết có phải do bị Dạ La ảnh hưởng tâm lý hay không nhưng dạo gần đây ta thường đột nhiên nhớ lại vài chuyện rất dã man.

 Vốn dĩ ma quỷ không cần ngủ, cũng không mộng mị, nên ta rất chắc chắn đó không phải mơ mà là kí ức của ta. Tuy ta đã "ngỏm" từ lâu nhưng vẫn giữ thói quen như người sống: ăn chơi 16 tiếng, ngủ 8 tiếng. Nói là ngủ chứ thực ra là nhắm mắt để đó, hấp thụ âm khí, âm thầm nâng cao thực lực.

Ấy vậy mà mấy ngày nay trong đầu ta liên tục hiện lên cảnh tượng máu chảy thành sông, thủ cấp lăn lóc trên đoạn đầu đài. Nó khiến trái tim đã chết từ lâu luôn nằm yên trong lòng ngực của ta suốt mấy trăm năm không tự chủ được mà nhói đau.

Ta không nhìn thấy dung mạo của những người đó, chỉ biết tổng cộng ở pháp trường có đến ba mươi sáu đao phủ, tương ứng với đó là ba mươi sáu tử tù. Người già nhất tóc đã bạc trắng, người trẻ nhất thì chỉ mới lên năm.

Tiếng trẻ con kêu khóc. Tiếng thút thít của nữ nhân. Tiếng thở dài và oán hận của nam nhân.

Tất cả giống như đoản kiếm lần lượt đâm vào tâm ta.

Ta mở choàng mắt, bừng tỉnh. Xung quanh vẫn là khung cảnh tối tăm, u ám quen thuộc của âm giới. Ngoài tiếng gào thét của quỷ dữ dưới lòng Vong Xuyên thì chẳng có động tĩnh nào khác nào khác.

"Uuuu... Uuuu..." Tiểu Hồng đột nhiên xuất hiên lượn bên cạnh mấy vòng, cổ họng phát ra âm thanh nghe như tiếng gió.

"Sao vậy? Cô muốn đi đâu à?"

Mấy hôm trước bị Dạ La cảnh cáo mà vẫn không sợ sao? Đúng là bản lĩnh ngày càng lớn rồi, không uổng công ta luôn dẫn theo cô ấy xông pha khắp nơi.

Tiểu Hồng gật gật đầu. Tốc độ bay cũng nhanh hơn, dần tạo thành mộng mảng ảo ảnh màu đỏ xung quanh ta. Nhìn một lúc, ta thấy có hơi chóng mặt.

"Đừng, đừng, đừng... Cô đứng yên một chỗ nói chuyện xem nào."

Tiểu Hồng rất nghe lời, lập tức dừng lại. Cô ấy quơ quơ tay vẽ gì đó, trên không trung liền hiện ra mấy chữ:

[ Dương giới. Hôm nay, ngày giỗ. ]

"Àaaa." Ta giọng ta ngân dài: "Hoá ra hôm nay là ngày giỗ của cô à? Nhưng mà hình như đâu phải, mà mấy năm trước người nhà cô đã không cúng gì nữa rồi. Sao hôm nay đột nhiên muốn đi thế?"

Nhớ lúc mới gặp Tiểu Hồng, năm nào cô ấy cũng được người nhà gửi rất nhiều đồ ngon và quần áo đẹp, chỉ là lệ quỷ không thể hưởng hương quả được nữa. Một khi chấp nhận hoá thành quỷ, cô ấy buộc phải từ bỏ mọi quyền lợi như: được thờ cúng và đầu thai. Dù vậy, năm nào Tiểu Hồng cũng rất háo hức, mong ngóng, nóng lòng muốn xem thử người nhà gửi gì xuống cho mình.

Tiểu Hồng lại viết thêm mấy chữ. Chữ của cô ấy rất đẹp.



[ Giỗ. Ba mẹ ]

"Là ý gì đây? Ba mẹ cô làm sao cơ?"

Ta không hiểu, hỏi lại. Nhưng Tiểu Hồng không viết thêm gì nữa. Cô ấy túm lấy cổ tay của ta rồi kéo ta bay lên.

Lần đầu tiên ta được bay nhanh đến như vậy. Hoá ra lệ quỷ thực sự có thể không tiếng động xé toạc màn đêm đạp trên ngọn gió muốn đến đâu thì đến đó.

Cả một đường đi, thuận lợi đến nỗi không trông thấy một Âm binh nào khiến ta hơi bất ngờ.

"Ấy ấy, Tiểu Hồng à, ta không ra nắng được đâu."

Tiểu Hồng nghi hoặc nhìn ta. Mái tóc rũ rượi bay theo gió tốc độ vẫn giữ nguyên. Mắt thấy chỉ cần qua thêm một cổng không gian nữa sẽ lên trên, ta càng gấp gáp.

"Tiểu Hồng à, nhỡ ta bị thiêu rụi thì sao?"

Cô ấy kiêng định nắm chặt tay ta, rồi hoá phép, một đạo hồng quang lập tức hiện ra. Ta chỉ thấy linh hồn bé nhỏ của mình bị một làn tử khí đỏ thẫm bao lấy giống như một lớp bảo vệ vậy.

"Cái này có thể giúp ta tránh nắng sao?"

Cô ấy gật đầu.

Thần kì thật. Lần đầu tiên ta xuất hiện dưới ánh mặt trời mà không hề cảm thấy khó chịu chút nào. Ta giơ ngón tay cái lên, tỏ ý khen ngợi cô ấy.

Tiểu Hồng dẫn ta đến một khu chung cư cũ, rồi đi xuyên tường vào trong một ngôi nhà đang có giỗ. Cô ấy lặng lẽ bay đến trước bàn thờ, bên trên bày hai khung ảnh chân dung của cặp vợ chồng già. Xung quanh là hoa cúng gồm các loại thường gặp như: cúc trắng, huệ trắng...

Phía dưới có hai người trẻ mặc đồ tang trắng khóc nức nở.

Cạnh bàn thờ còn có thầy tu đang tụng kinh siêu độ.

Ta sực nhận ra đây không phải đám giỗ mà là đám tang. Người chết là cặp vợ chồng kia.



Tiểu Hồng càng trở nên kích động. Lần đầu tiên ta thấy dáng vẻ này của Tiểu Hồng.

Huyết lệ.

Huyết lệ tuôn như châu, rơi như mưa.

Cô ấy điên cuồng vồ lấy di ảnh, muốn ôm nhưng nhất thời không biết nên ôm thế nào.

Có lẽ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của cô ấy nên nhiệt độ trong phòng giảm mạnh, đèn trần cũng nhấp nháy liên tục. Người trong tang lễ cũng bị dọa sợ, có người cứng rắn không biểu tình, có người tay chân đã bắt đầu run rẩy, co rúm một góc.

Thầy tu kia nhìn qua hình như cũng là người có đạo hạnh. Ông ấy lẩm bẩm bài chú gì đó, khiến ta nhận thấy sự uy hiếp không nhỏ. Có trách thì trách ta quá nhát gan, tay nhanh hơn não, chưa để ông ấy đọc hết "thần chú" thì ta đã kéo Tiểu Hồng bay ra ngoài.

Bay được một đoạn khá xa thì cảm giác bị trói buộc cũng biến mất dần. Bọn ta đáp xuống một mái nhà gần đó.

"Người đó... là ba mẹ cô?"

Tiểu Hồng lúc này đã bình tĩnh hơn, có lẽ cô ấy cũng nhận ra mối nguy hiểm vừa rồi. Cô ấy cúi mặt, gật đầu.

Ta có thể cảm nhận được cô quỷ nhỏ bên cạnh mình đang rất đau thương, nên bèn ôm lấy cô ấy, vỗ về.

"Con người mà, ai cũng phải chết thôi, đó là điều không thể tránh được. Ba mẹ của cô... Họ đã sống rất thọ rồi, dương thọ đã tận, chết đi để đầu thai tiếp tục kiếp sống mới."

Ta tin, Tiểu Hồng đã ở Âm giới được ngót nghét 30 năm, cô ấy sẽ hiểu rõ những điều này. Chỉ là nhất thời xúc động khi tận mắt chứng kiến tang lễ của bố mẹ mình mà thôi.

Bố mẹ cô ấy chắc đã hơn 70 tuổi rồi. Nhìn dáng vẻ của Tiểu Hồng, chắc chỉ 18 tuổi là cùng. Sau khi chết, dù là ma hay quỷ thì linh hồn cũng sẽ quay về dáng vẻ vẹn nguyên, xinh đẹp trước lúc chết. Nhiều lúc ta cũng thắc mắc tại sao cô lại chết trẻ như vậy nhưng lại nhớ ra dưới đó có đầy người còn trẻ hơn cô ấy, thậm chí là những đứa trẻ chưa kịp chào đời và bé sơ sinh.

Tiểu Hồng im lặng, ta cũng không nói thêm gì nữa, vì ta biết thời khắc này có nói gì cũng vô ích.

Một ma một quỷ bọn ta ngồi trên mái nhà tầm hai tiếng đồng hồ, thì trời bắt đầu kéo mây đen, người trên phố cũng vội vã hơn nhiều. Người có áo mưa thì mặc áo mưa, người có ô thì vội bung ô, người không có gì thì vội vàng đi tìm một mái che.

Bên dưới mái nhà truyền tới một giọng nam quen quen, dường như ta đã từng nghe ở đâu đó rồi:

- Gia Hân! Em đã khiêng thùng hàng ngoài cửa vào chưa? Trời sắp mưa rồi kìa!