Từ Giả Thành Thật

Chương 17: Còn nhiều thời gian




Sau khi bị thương, Lục Ký Minh cũng coi như khá nghe lời dặn của bác sĩ, căn bản không ra ngoài, cũng không hút thuốc, không uống rượu, lúc thèm thuốc quá cũng chỉ đoạt điếu thuốc từ miệng Thẩm Phức để hút hai ngụm.

Không có cơ hội ra ngoài chơi, Lục Ký Minh liền ở nhà lăn lộn, khi thì cho người dựng xích đu ở sân sau, lúc thì mời Tiển Xuân Lai tới hát trong sảnh, lúc làm cái này lúc làm cái kia, khiến cho toàn bộ Lục công quán từ trên xuống dưới không ngừng náo nhiệt.

Trong lòng Thẩm Phức có suy tư khác, vì thế đối với Lục Ký Minh, cậu cũng phá lệ thuận theo, ở bên cạnh cổ động, mặc hắn lăn lộn.

Việc Lục Ký Minh bị thương không giấu giếm được thiên hạ, mà cũng không có ý định giấu. Ngày ấy hắn dẫn theo một đám người gióng trống khua chiêng mà ra khỏi thành săn nhạn, sau đó lại vội vội vàng vàng mà trở về, người nên biết đến chuyện này đều đã sớm biết hết cả rồi. Lễ vật cứ như nước chảy mà đưa tới, không chỉ là vàng bạc đồ cổ mà còn có không ít đồ bổ.

Nhưng mà kể ra cũng kì lạ, cách trang hoàng bài trí ở Lục công quán tuy hoa mỹ, nhưng không đến mức xa hoa lãng phí, tiền bạc phỏng chừng đều dùng vào việc ăn uống xã giao bên ngoài rồi.

Thẩm Phức cũng không có tâm tình mà do thám chuyện này, đợi mấy ngày, trong lòng loạn hết cả lên, một tuần sau, cuối cùng cũng nhận được tin tức từ Thẩm Lệnh Nghi.

Người tới chính là Tiểu A, lấy danh nghĩa đưa quần áo tới cho cậu, còn xách theo một hộp điểm tâm tới.

Đối với bên ngoài, Tiểu A chỉ là tiểu đồng chạy việc vặt của nhà cậu, Thẩm Phức cũng không nhiều lời với cậu nhóc, sau khi xách điểm tâm trở về phòng, liền mở hộp xem thì phát hiện dưới đáy hộp có một khe hở, lật lớp bìa cứng phía dưới lên liền xuất hiện một mẩu giấy nhỏ, bên trên viết một dòng chữ nhỏ: 10 giờ tối ngày thứ ba của tháng tư, bến tàu Thành Đông.

Là chữ viết của Thẩm Lệnh Nghi.

Thẩm Phức nhẹ nhàng thở ra, bóp chặt mẩu giấy trong lòng bàn tay, đặt bìa cứng vào lại, cho món tráng miệng vào hộp.

Đúng lúc này, Lục Ký Minh hưng phấn mà đẩy cửa. Thẩm Phức hoảng sợ, hôm nay cậu lại còn mặc trường bào, không có túi. Vừa lúc đang đứng ở mép giường, Thẩm Phức phản ứng cực nhanh mà vo tờ giấy lại, trở tay nhét vào dưới gối đầu. Cậu còn chưa kịp thu tay lại thì Lục Ký Minh đã vào tới.

"Có gì mà cao hứng như vậy?" Thẩm Phức chủ động hỏi chuyện, bất động thanh sắc mà thu tay về.

Lục Ký Minh làm chưa thấy được động tác của cậu, cười nói: "Mạnh Tam mới kiếm được viên đá tốt, nói là vật mà hoàng đế tiền triều hoàng đế để trong cung ngắm cảnh, tàn tích của Tống triều, có thể đoán trước được thời tiết, nếu ngày mai trời mưa thì hôm nay trên đá sẽ hiện mây mù bọt nước, thần kỳ thật sự, cho nên muốn mời tôi tới xem."

Vậy mà chỉ là viên đá hiếm lạ, Thẩm Phức dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng không tin chỉ là xem viên đá thôi, đã liên quan tới Mạnh Tam, không phải ăn uống thì chính là cá cược vô sỉ.

Lục Kí Minh nói: "Đã vài ngày không ra khỏi cửa rồi, buồn chán đến mức xương cốt tôi đều ngứa. Hắn hẹn tôi ngày mốt đi, em đi cùng tôi không?"

Ngày mốt, vừa vặn đúng là ngày thứ ba của tháng tư.

Thẩm Phức rũ mắt che giấu đi ánh mắt, giả bộ không cao hứng mà nói: "Không có kiên nhẫn ở cùng với hắn đâu."

Lục Kí Minh cũng không miễn cưỡng cậu, cười hì hì nói: "Thế thôi vậy. Khi trở về sẽ mang cho em món thỏ xông khói của Phú Xuân Sơn."

Lục Ký Minh nói xong cũng không rời đi ngay. Thẩm Phức chột dạ, muốn dẫn dắt hắn cách xa khỏi mép giường, liền đi tới bên cửa sổ châm một điếu thuốc, đẩy cửa sổ ra, để gió đêm thổi vào tới. Lục Ký Minh mấy hôm nay luôn dính lấy cậu, tuy cố kỵ miệng vết thương trên vai chưa lành nên không làm ra động tác gì lớn, nhưng mấy cái hôn ướt át dính dấp thì không thiếu, thế mà hiện giờ lại không mò theo cậu ra đây.

Thẩm Phức vừa quay đầu lại, thấy Lục Ký Minh ngồi ở bên mép giường, nhìn đăm đăm vào cậu.

"Nhìn gì." Thẩm Phức hỏi.

Lục Ký Minh cười nói: "Ngày thường hầu như toàn thấy em mặc âu phục, hiếm khi thấy em mặc trường bào như vậy."

Thẩm Phức xác thực là thích mặc âu phục hơn, mặc âu phục vào, cả người đều thời thượng thêm không ít. Lại nói, lúc xã giao, đều là đánh giá trang phục trước rồi mới đánh giá đến con người, hiện tại đồ của nước ngoài khá được ưa chuộng, mặc âu phục càng có thể dễ dung nhập hơn. Nhưng mà nói thật thì, vẫn là trường bào mặc thoải mái, vóc người Thẩm Phức cao gầy thon dài, mặc âu phục thì đĩnh bạt, mặc trường bào lại mang vẻ văn nhã phong lưu.

Thẩm Phức không biết trả lời hắn cái gì cho tốt, Lục Ký Minh duỗi người một cái, liền nằm lăn ra giường của Thẩm Phức. Thẩm Phức kiềm chế xúc động muốn tiến lên đá hắn đi, khuôn mặt bất động thanh sắc, thuận miệng nói một câu: "Trở về giường của mình mà nằm đi chứ."

Lục Ký Minh không những không đi, thậm chí còn ở trên giường của Thẩm Phức lăn một cái, đem mặt vùi vào gối đầu của cậu, thanh âm rầu rĩ, còn mang theo ý cười: "Trên giường của em thật sự thơm quá, những nơi em nằm qua đều thơm......"

Hắn ôm gối đầu, dùng mắt thường cũng có thể thấy mảnh giấy vò nhàu phía dưới sắp lộ ra rồi, ngay lúc ở trong tầm tay Lục Ký Minh, tay hắn dường như cảm giác được, lầu bầu mấy tiếng "thứ gì vậy", duỗi tay muốn cầm lấy. Tim Thẩm Phức đập bang bang, vội dập thuốc bước nhanh tới, ấn cái tay đang sờ soạng của Lục Ký Minh xuống.

Lục Ký Minh nghiêng đầu lộ mặt ra, Thẩm Phức sợ hắn vẫn tiếp tục tìm, hoặc là không làm, hoặc đã làm phải làm đến cùng, liền dứt khoát ấn tay hắn rồi cúi sát người xuống hôn Lục Ký Minh. Thẩm Phức rất ít khi chủ động như vậy, Lục Ký Minh giật mình, sau đó là bật cười trêu chọc. Sợ cậu chỉ hôn một chút rồi sẽ thôi, Lục Ký Minh dứt khoát ôm lấy eo cậu, kéo cậu ngã xuống giường, sau đó đảo khách thành chủ, xoay người đè cậu dưới thân.

Một trận trời đất quay cuồng, Thẩm Phức kinh hô một tiếng, Lục Ký Minh đè ở trên người cậu, nặng nề mà nhỏ giọng nói: "Vết thương của tôi gần như đã lành rồi......"

Lời nói trầm thấp, bên tai Thẩm Phức liền ngứa ngáy.

Ngụ ý rõ như ban ngày, Thẩm Phức vừa nghe liền hiểu được. Lần trước cũng là ở Lục công quán, trong phòng Lục Ký Minh, Lục Ký Minh vừa hôn cậu vừa cầm tay cậu giúp hắn giải quyết. Mỗi lần nhớ tới, Thẩm Phức vẫn là cảm thấy cả người không được tự nhiên, bên tai nóng lên, theo bản năng muốn chuồn đi.

Nhưng mà hiện tại cậu không thể chuồn được, mảnh giấy kia cũng không biết lăn đi đâu rồi.

Thẩm Phức eo bụng căng chặt, xoay người một cái, ngồi khoá ở trên người Lục Ký Minh. Lục Ký Minh đưa tay giữ đùi cậu, lòng bàn tay nóng hầm hập.

Thẩm Phức dư quang đảo qua, nhìn thấy mảnh giấy bị vo tròn kia đang ở ngay trên đỉnh đầu Lục Ký Minh. Cậu nhịn không được mà phân tâm, nhưng tay Lục Ký Minh rất nhanh đã kéo sự chú ý của cậu trở về —— đôi tay kia không giống như tay nữ tử, không mềm mại mà to lớn lại mà hữu lực, đã từng cưỡng chế cậu bóp cò súng bắn chết một người.

Đôi tay kia dọc theo đầu gối một đường sờ đến đùi, lại tiếp tục từ đùi hướng lên trên, lực tay cũng không nhỏ chút nào. Mặt Thẩm Phức lúc đỏ lúc trắng, khẽ cắn môi, eo bụng đều căng chặt. Tay Lục Ký Minh trực tiếp theo vạt áo trường bào sờ đến ven lưng quần, sờ tới vòng eo thon hữu lực của Thẩm Phức, xúc cảm trơn nhẵn thực không tồi.

Khóe mắt Thẩm Phức còn đang nhìn chằm chằm viên giấy nhỏ kia, trong lòng nghĩ, dù sao cũng sắp chạy rồi, thôi thì nhẫn nhịn chịu đựng lần cuối vậy. Nghĩ như vậy, trong lòng dễ chịu hơn nhiều, cậu chống tay ở bên sườn mặt Lục Ký Minh, cúi người làm bộ muốn hôn, ngăn trở tầm mắt Lục Ký Minh, tay nhẹ nhàng búng một cái, đẩy viên giấy kia vào khe giường, hoàn toàn không thấy nữa mới yên tâm.

Cậu chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì Lục Ký Minh đột nhiên phản công, lại xoay người đem cậu áp xuống dưới thân hắn.

Sợ rằng lần này sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy, Lục Ký Minh phảng phất thật sự nghẹn đã lâu rồi, hắn khom người khóa trên người Thẩm Phức. Thẩm Phức ngửa đầu tránh né hơi thở nóng bỏng của hắn, cổ áo trường bào của cậu rất nhanh liền rộng mở, lộ ra xương quai xanh, sau đó là vạt áo bị nhấc lên làm lộ ra vòng eo thon hữu lực. Lục Ký Minh dọc theo sống lưng cậu mà đi xuống, tìm được mông cậu, lại áp bụng dưới của hắn xuống.

Hai mươi năm nhân sinh của Thẩm Phức lần đầu bị nam nhân sờ mông, cảm giác này quá mới mẻ khiến cậu nhất thời đều ngây ngốc.

Còn chưa kịp phản cảm, việc hai người dán vào nhau mà cọ xát mang đến khoái cảm làm Thẩm Phức trở tay không kịp. Lục Ký Minh ngậm lấy tai cậu, giống như ăn kẹo mà mút vào, Thẩm Phức cảm giác cả người mình run lên, lông tơ dựng ngược, cũng không biết là khó chịu hay là thoải mái nữa.

Thẩm Phức sợ bị Lục Ký Minh phát hiện chính cậu động tình, có chút không được tự nhiên, hông muốn lùi lại phía sau, Lục Ký Minh nào để cho cậu lui như vậy, đùi chen vào giữa hai chân Thẩm Phức, cách lớp quần mà cọ xát. Màu hồng trên mặt Thẩm Phức lập tức lan tới tận cổ, quần lụa mỏng cũng không che được bao nhiêu.

Bản thân Thẩm Phức cũng nghẹn lâu rồi, cọ xát không đến một lát liền tước súng đầu hàng.

Lục Ký Minh cười, trêu chọc nói: "Có phải dạo này ăn nhiều sủi cảo nhân rau hẹ phải không?"

Thẩm Phức không thèm để ý đến hắn, nghiêng đầu, lộ ra vành tai đỏ bừng.

Lục Ký Minh từ trên người cậu mà ngồi dậy, cười đến ý vị thâm trường: "Chúng ta còn nhiều thời gian mà."

__________________________

Tác giả có lời muốn nói: Sắp xé rách mặt nạ rồi, kịch hay sắp tới. Cốt truyện từ đầu tới giờ đều là Thẩm Phức của chúng ta chịu nhiều nghẹn khuất, nhưng mà sau này tiểu Lục sẽ biết được rằng phu nhân của mình cũng là một nhân vật tàn nhẫn nha.