Tử Dương

Chương 397




Dịch: argetlam7420

Nhóm dịch: Naughty Dogs

"Chân nhân khoan đi đã, " Thẩm Quan Thanh tiến lên ngăn lại Mạc Vấn, "Xin hỏi Chân nhân, chúng ta tiếp ứng cho ngài như thế nào?"

"Cảm ơn tấm lòng của Đô Đốc, không sao đâu, ta đi một lát sẽ trở lại." Mạc Vấn đạp đất mượn lực, lăng không bay về hướng bắc.

Đám người Thẩm Quan Thanh đều là người tập võ, cũng biết khinh công, nhưng sau khi thấy Mạc Vấn lăng không bay đi không khỏi lấy làm hổ thẹn xấu hổ, Mạc Vấn bay vừa nhanh lại cao, giống như tiên hạc trên trời, thoải mái tự tại, so với hắn, khinh công bọn họ chỉ như con cóc nhảy mà thôi.

Mạc Vấn lăng không bay về phía Bắc, tới bầu trời sơn cốc từ trên cao dõi mắt nhìn xuống, phát hiện trong thung lũng nước đọng khá sâu, vài ngày trước trời mưa to như thác đổ, mực nước dâng cao, sắc nước tối đen, có lá rụng nổi lên, là một hồ nước đọng.

Nước chảy thì có sinh khí, là điều lành. Nước không chảy được thì tức là nước chết, là điều hung. Sơn động nằm trên vách núi dựng đứng là đất lành, thung lũng phía dưới lại là đất dữ, ở đời điềm lành điềm dữ vẫn thường đi kèm với nhau, loại chuyện này cũng không phải hiếm thấy.

Nhận ra hồ nước bên dưới là nước đọng, Mạc Vấn liền không vội leo lên đỉnh núi, mà vận chuyển linh khí bay về phía hồ, khi bay đến sát mặt nước thì phát hiện trên mặt nước có rung động rất nhỏ, trong nước có cá đang bơi lội, điều này cho thấy nơi đây mặc dù là nước đọng nhưng nước cũng không có độc. Khi mọi người còn cho là Mạc Vấn hết đà sắp rơi xuống hồ thì Mạc Vấn từ lòng hồ vòng lên tiếp tục bay đi, thoáng một cái đã tới được vách núi, men theo vách núi bay theo hình chữ chi (hình zic zắc) lên đỉnh núi, hắn dùng cách này để bay lên cũng không phải là vì mượn lực, mà là muốn nhân cơ hội quan sát xem trên vách đá có chỗ đạp chân hay không.

Vừa bay vừa quan sát, Mạc Vấn phát hiện trên vách đá có khá nhiều cái hốc hơi lõm vào, những hốc này lớn chừng vài phân, mỗi cái cách nhau hai ba trượng, như vậy có thể đoán được chủ nhân ban đầu của sơn động khi mới tới đây thì tu vi linh khí rất là bình thường, ngoài ra vách núi phía nam bình thường bị nước mưa xói mòn tương đối nghiêm trọng, thông qua mức độ bị mưa gió bào mòn có thể thấy được những cái hốc này đã được đào ít nhất cũng phải mấy trăm năm.

Khoảng cách hai ba trượng đối với người tu hành vượt qua Thiên Kiếp mà nói không coi là cái gì, nhưng đối với người tập võ mà nói lại là khoảng cách rất khó bay lên, nhất là vách đá này không phải nghiêng thoai thoải mà là thẳng tắp dựng đứng, như vậy có thể thấy được khinh công của tên dâm tặc năm đó quả thực rất khá.

Chốc lát sau Mạc Vấn đã lên tới đỉnh núi cỏ cây um tùm, khu vực thạch đài lồi ra khỏi đỉnh núi vài chục bước, khá dài, khoảng bảy tám trượng nằm men theo vách núi.

Tới chỗ này, đầu tiên Mạc Vấn nhớ tới hoàn cảnh trên đỉnh Tuyết Sơn năm xưa, bởi vì trên đỉnh núi không có đất bùn, là có người đã mang đất bùn tới trồng cây trên này, năm tháng trôi đi, cỏ cây liền cắm rễ vào vách núi, bảo vệ khu vực này như che lấp đi cửa hang.

Cửa hang nằm ở chính giữa thạch đài, chiều cao hơn một trượng, chiều rộng ba bốn bước, hình dáng rất vuông vức, chắc hẳn năm đó đã được người tu hành sửa chữa qua.

Tới lúc này, Mạc Vấn vẫn không phát hiện được khí tức dị loại, từ bên ngoài động nhìn vào thì thấy bên trong không có vật gì, đây không thể nghi ngờ là pháp thuật che mắt hoặc bình chướng linh khí tạo thành ảo ảnh, vì bảo đảm an toàn, hắn vội vào sơn động ngay mà trước tiên chặt hết cây cổ thụ quanh sơn động, để phòng khi nguy hiểm có thể thuận lợi tiến lui.

Chặt hết cổ thụ xong, Mạc Vấn đạp đất lấy đà rồi nhắm mắt lao vào nhanh như tên bắn, lúc ẩn nấp thì tĩnh lặng như rừng, khi hành động thì phải nhanh như như gió, một khi đã quyết định hành động thì không thể chần chừ một phút nào.

Mạc Vấn lao tới cực nhanh, sau khi tiến vào sơn động sau lập tức mở mắt, bởi vì trước đó hắn đã nhắm mắt lại, nên sau khi vào sơn động hai mắt đã nhanh chóng thích ứng với ánh sáng mờ tối bên trong sơn động, sau khi mở mắt thứ đầu tiên hắn thấy là một vách đá, cùng lúc đó khóe mắt đã kịp liếc thấy một bóng đen to lớn xuất hiện ở sau lưng, kèm theo còn có một mùi hôi nồng nặc tanh tưởi.

Mạc Vấn sở dĩ lại lao nhanh vào, chính là vì đề phòng bên trong động có yêu vật sẽ nấp bên cạnh cửa động mai phục, con yêu vật không ngờ hắn sẽ lao vào nhanh như vậy, ý định tấn công bất ngờ của nó đã tiêu tan.

Cửa sơn động mặc dù rất nhỏ nhưng bên trong động lại rất rộng rãi, so sánh với nhà dân bình thường còn muốn lớn hơn mấy phần, nhìn thoáng qua một cái Mạc Vấn liền vọt tới vách đá trước mặt, đạp lên vách đá mượn lực xông ngược trở về.

Vừa quay đầu lại, đập vào mắt hắn là một thân thể to lớn đang cuộn tròn, bề ngoài bao trùm bởi lớp vảy đỏ rực, nhưng ngay lúc Mạc Vấn cho rằng nó là một con rắn thì chợt phát hiện con vật này không có đầu, chẳng những không đầu mà còn chẳng thấy đuôi.

Mặc dù nghi ngờ trong lòng, nhưng Mạc Vấn cũng không dám chậm trễ, vừa xông ngược trở lại trường kiếm mang theo linh khí nhanh chóng vung ra, nhắm thẳng con quái vật kia.

Con quái vật kia lúc trước vồ hụt, lúc này đang ngẩng đầu lên nhìn nên không tránh kịp, bị trường kiếm của Mạc Vấn trực tiếp chém trúng.

Thanh trường kiếm này cũng lấy từ nhà của Thiên Tuế ra, mặc dù không phải sắt tầm thường, nhưng cũng không tính là Thần Binh, trường kiếm vung lên cũng không thể chặt đứt quái vật kia ngay, tuy vậy lưỡi kiếm mang theo linh khí cũng đủ để đánh quái vật kia choáng váng rơi xuống mặt đất.

Mạc Vấn nhân cơ hội nnhìn kỹ, phát hiện quái vật kia mặc dù thân thể dài rất giống loài rắn, nhưng dưới thân lại mọc ra rất nhiều chân nhỏ, toàn thân là những đốt thô to như đốt tre. Thấy rõ những thứ này hắn liền nhận ra đây là một con rết sống lâu năm thành tinh.

Vừa quan sát đồng thời Mạc Vấn cũng không ngơi tay, không đợi con rết kia đứng dậy liền ra đòn phủ đầu bổ sung thêm một kiếm, một lần nữa đập nó rơi xuống đất, cùng lúc đó nhìn kỹ xung quanh sơn động. Trong sơn động rất trống trải, trên mặt đất rải rác vài dụng cụ trong nhà cùng những thẻ tre đã thối rữa, mấy cái xác chết đã khô đét phân tán khắp nơi, chỉ duy nhất một món đồ được đặt ngay ngắn ở góc đông bắc, đó là một món đồ bằng đồng có ba chân nom tựa như cái chậu nước rửa mặt, vật này cũng có phần tương tự nồi đồng, nhưng so với nồi đồng thì cao hơn, lại càng giống như một cái đỉnh đồng để luyện đan, có điều nếu là đan đỉnh thì lại quá lớn, luyện đan cũng không phải nấu ăn, không cần dùng cái đỉnh lớn như vậy.

Ngay lúc Mạc Vấn phân tâm nhìn chung quanh, con rết kia đã tránh được trường kiếm của hắn, cùng lúc đó phun ra một luồng khói độc màu đen hướng về phía Mạc Vấn.

Mắt thấy khói độc phun tới, Mạc Vấn cũng không né tránh mà tiếp tục xông tới, trường kiếm trong tay đâm thẳng vào miệng con rết. E sợ nó còn không chết, hắn lại thúc giục linh khí dồn vào lưỡi kiếm, lưỡi kiếm xuyên qua vòm miệng quái vật đâm thẳng vào phế phủ.

Con rết kia bị thương nặng bắt đầu vùng vẫy lăn lộn, Mạc Vấn lắc mình ra khỏi động, cùng lúc đó nhổ ra chỗ khí độc sót lại trong miệng.

Ngay lúc Mạc Vấn đang nhổ ra khí độc, con rết từ trong động bất ngờ xông ra, miệng há to lao thẳng tới Mạc Vấn.

Mạc Vấn căn bản không nghĩ tới con rết kia còn có thể cử động, đợi đến khi nhận ra thì hắn đã bị con rết cắn ngang hông.

Con rết bị thương nặng nên tỏ ra rất giận dữ, đôi hàm răng dùng hết sức cắn sâu vào người Mạc Vấn, cùng lúc đó điên cuồng lắc lắc đầu muốn cắn đứt đôi hắn ra.

Cơn đau nhức từ eo truyền tới làm Mạc Vấn sợ hết hồn vía, điều đầu tiên hắn nghĩ đến là bản thân lần này nhất định khó lòng sống sót, cẩn thận cả đời cuối cùng sơ sẩy một phút, trước đó hắn vẫn cho là con rết đã bị vây ở trong sơn động, kì thực không phải như vậy, con rết không hề bị trấn áp ở chỗ này, nó hoàn toàn có thể tự do bò ra nếu muốn, tấm bình chướng ở cửa hang cũng không phải là vì vây nó, mà là để bảo vệ nó không bị người ngoài phát hiện.

Sau một khắc hoảng sợ, Mạc Vấn đột nhiên nhớ ra bản thân đã mất đi trọc khí, nếu là bị thương thì linh khí trong cơ thể có thể tự động chữa lành vết thương. Nghĩ đến đây hắn vội cúi đầu xuống nhìn, quả nhiên phát hiện trên đạo bào không hề có máu tươi.

Nghĩ vậy, Mạc Vấn thừa dịp con rết kia đang mải lắc đầu, đưa tay nắm lấy khe hở trên vách núi, con rết thấy thế càng vùng vằng mãnh liệt hơn, Mạc Vấn cố nén cơn đau thấu xương, từ trong miệng con rết thoát ra, lại cúi đầu nhìn thân dưới, phát hiện đạo bào mặc dù bị xé nát nhưng vết thương ở bụng trong nháy mắt cũng đã khép lại.

Một lúc sau con rết mới phát hiện Mạc Vấn đã thoát khốn, vội vàng xoay người lại lao tới cắn, khi trước suy đoán sai lầm cùng sợ bóng sợ gió làm Mạc Vấn vừa buồn vừa giận, mắt thấy con rết lại tới, hai tay đồng thời vung lên, phát ra hai đạo linh khí cương mãnh đánh bật con rết trở lại động.

Đánh lui con rết xong Mạc Vấn đưa tay vào ngực lấy ra hộp phù vẽ một đạo Lôi phù úp xuống lòng bàn tay, rồi lắc mình bay vào sơn động, dùng Lôi phù một chưởng đánh chết con rết kia.

Mắt thấy con rết đã toi mạng, Mạc Vấn giơ tay lên lau đi mồ hôi lạnh trên trán, tuy con rết này có thể phun kịch độc, nhưng đối với hắn mà nói cũng không đáng để uy hiếp, nhưng chính đối thủ không thể tạo thành uy hiếp này lại thiếu chút nữa đã lấy được tính mạng hắn, nếu không phải nội đan Toan Nghê đốt đi trọc khí trong cơ thể, giúp vết thương có thể trong nháy mắt tự lành thì lần này quả thật hắn đã bỏ mạng rồi.

Suy nghĩ một hồi, Mạc Vấn bước về hướng đông bắc, tới gần cúi đầu quan sát đỉnh đồng. Chiếc đỉnh đồng này có ba chân, theo thứ tự khắc hình con dê, con trâu, con lợn, trên thân đỉnh có khắc các loại ngạ quỷ yêu ma, tổng cộng có mười tám con ngạ quỷ, ngoài ra cũng không có hoa văn gì khác. Nắp đỉnh có hình tròn, bên trên có một chiếc vòng đồng lớn cỡ cúc áo, trên nắp đỉnh có hình khắc ngũ cốc lương thực.

Xem xong bề ngoài, Mạc Vấn đưa tay nhấc nắp đỉnh ra, cầm vào tay hắn liền phát hiện nắp đỉnh mặc dù khá nhỏ nhưng cực kỳ nặng, chỉ riêng cái nắp đỉnh cũng đã trên dưới một trăm cân, mặc dù vật này nhìn như đúc bằng đồng nhưng chắc chắn không phải đồng xanh thông thường.

Mạc Vấn mở nắp ra, phát hiện bên trong đỉnh không có vật gì, hắn lại lấy ở trong ngực ra ít bạc vụn đưa vào trong đỉnh, chờ một hồi lâu phát hiện ngân lượng cũng không tăng lên hay lớn hơn chút nào.

Mạc Vấn thấy cái đỉnh cũng không có tác dụng thần kỳ như lời kể, không kìm được cảm thấy thất vọng, nhưng cùng lúc đó trong lòng lại nảy lên nghi ngờ, trên nắp đỉnh có khắc ngũ cốc, thân khắc ngạ quỷ dưới Âm phủ, dưới chân khắc tam sinh, trọng lượng lại nặng như vậy, vô cùng có khả năng không phải đồ vật của nhân gian, tại sao lại không có tác dụng gì?

Nghĩ đến đây, Mạc Vấn liền lấy ngân lượng ra khỏi đỉnh, định lấy vàng để thử tiếp, nhưng vào lúc này hiện tượng quỷ dị xuất hiện, sau khi lấy bạc trắng ra bên trong đỉnh lại xuất hiện một khối bạc khác.

Mạc Vấn thấy vậy cực kỳ kinh ngạc, đưa tay lấy chỗ bạc trong đỉnh ra, rồi cầm hai khối bạc trắng trong tay tiến hành so sánh, phát hiện hai cái bất kể cân nặng, lớn nhỏ, hình dáng đều hoàn toàn giống nhau, giống như đúc cùng một khuôn vậy.

Kinh ngạc hơn nữa, hắn phát hiện trong đỉnh lại xuất hiện bạc vụn, lần thứ hai lấy ra vẫn còn nữa, lần thứ ba lấy ra vẫn còn nữa, thí nghiệm nhiều lần, mỗi lần đều sẽ xuất hiện bạc vụn, nhưng sau khi đậy lại nắp đỉnh thì trong đỉnh không còn gì nữa. Thử tiếp với vàng, kết quả cũng là như vậy.

Mắt thấy vật này thật sự thần diệu, Mạc Vấn mừng rỡ trong lòng, thu hồi trường kiếm mang cái đỉnh ra khỏi động trở về, vật này mặc dù không lớn nhưng quả thực là nặng, phải đến bốn năm trăm cân.

Bởi vì mang theo vật nặng, trên đường trở về Mạc Vấn phải mượn lực ba lần mới có thể trở lại chỗ đám người Thẩm Quan Thanh.

"Tạ ơn Chân nhân lấy thân mạo hiểm, Thẩm mỗ chết vạn lần cũng không thể đền tội." Thẩm Quan Thanh quỳ sụp xuống đất, lúc trước trên vách núi đã phát sinh cái gì bọn họ đứng từ xa đều trông thấy hết.

"Chịu ơn người thì phải làm hết sức thôi, không biết Đô Đốc tìm vật này có việc gì?" Mạc Vấn lên tiếng nói.

"Vật này nghe nói có thể dùng để rèn binh khí rất tốt." Thẩm Quan Thanh đứng dậy, khẽ liếc đám thuộc hạ sau lưng mình rồi đáp.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, vậy tức là Thẩm Quan Thanh vẫn chưa tiết lộ chuyện về vật này cho Thái Thông cùng đám tuỳ tùng biết, nếu bọn họ biết cái đỉnh kia có tác dụng thần kỳ thì nhất định sẽ bị Thẩm Quan Thanh diệt khẩu, dù cho Thẩm Quan Thanh không giết bọn họ thì Mạc Vấn cũng buộc lòng phải ra tay hạ thủ, bởi vì chuyện này quan hệ quá lớn.

"Trở về thôi." Thẩm Quan Thanh khoát tay tỏ ý bảo mọi người lên ngựa đi trước, đợi đến khi mọi người lên đường gã mới khẩn trương quay sang Mạc Vấn hỏi, "Chân nhân, vật này có thần kỳ không?"

"Đúng thật là có thần kỳ, nhưng chưa chắc đã là điềm tốt đâu..."