Tử Dương

Chương 394




Dịch: argetlam7420

Nhóm dịch: Naughty Dogs 

Phát hiện bị trúng kế, Mạc Vấn lập tức mang Vô Danh bay gấp trở về phủ, loài hổ trên trán có lông hình chữ “vương” này hắn đã gặp không chỉ một lần, năm đó viễn chinh Đông Bắc gặp nhiều nhất, ngày xưa trên hành trình từ Kiến Khang đến Hoàng Cung cũng gặp được, hơn thế nữa, hổ là loài động vật sống một mình, bình thường không hề tụ tập thành bầy, lần này xuất hiện cùng lúc tới ba con, không thể nghi ngờ là do bị người khác dẫn tới.

Lúc còn cách phủ một đoạn Mạc Vấn đã phát hiện trong phủ đèn đuốc sáng trưng, tới nơi thì thấy người làm cùng nha hoàn trong phủ tay xách đèn lồng đang đứng đầy ngoài cửa phòng chính, cửa phòng thì mở toang.

Mạc Vấn mang Vô Danh hạ xuống trong sân, mọi người thấy hắn tới không khỏi sợ hãi cúi đầu, nháo nhác lui về phía sau.

Thấy thái độ đó của mọi người, Mạc Vấn lập tức đoán được trong lúc hắn ra khỏi phủ Liễu Sanh đã từng tới đây, cũng đoán được y đã làm những gì.

"Vừa nãy có những ai đã bước vào phòng?" Mạc Vấn nhìn mọi người hỏi.

Người hầu cùng nha hoàn chỉ im lặng không nói.

"Mau nói cho ta biết!" Mạc Vấn gầm giọng.

"Có lão gia nhà ta đi vào." Trong đám có người trả lời, thanh âm rất nhỏ, gần như không thể nghe thấy.

Mạc Vấn nghe vậy hơi cảm thấy ngoài ý muốn, hắn vốn tưởng rằng Liễu Sanh sẽ biến thành hình dáng mình, không ngờ Liễu Sanh lại biến thành Thái Thông, lúc này hắn mới sực nghĩ đến người lúc trước báo tin cũng chưa chắc đã là Thái Thông thật.

"Không phải đâu, lúc trước là yêu quái biến thành lão gia nhà các ngươi đấy, nhanh tới phủ tướng quân mời Thái tướng quân tới." Mạc Vấn bước vào nhà.

Bước tới cửa, Mạc Vấn dừng bước quay lại, bảo Vô Danh đang đi theo, "Con ở bên ngoài chờ ta."

Vô Danh dừng bước ở ngoài cửa, Mạc Vấn một mình đi vào phòng, khi hắn vừa bước vào đã nhận ra được trong phòng đã không còn tiếng hít thở.

Tình huống thực tế không quá khác so với suy nghĩ của Mạc Vấn, Thạch Thanh vạt áo mở toang ra, người trần như nhộng nằm chết trên giường, trên người không có vết thương, ở cổ có dấu vết bị bóp cổ rõ ràng.

Mạc Vấn đứng trước giường, cũng không lại gần kiểm tra người Thạch Thanh, Liễu Sanh cùng Thạch Thanh có quan hệ rất là vi diệu, nếu y đã tới tuyệt sẽ không để Thạch Thanh cơ hội sống sót nào.

"Chuyện gì xảy ra, đã xảy ra chuyện gì?" thanh âm Thái Thông từ ngoài cửa truyền tới.

Mọi người trong phủ không ai dám tiếp lời, Thái Thông đi nhanh đến cửa phòng, "Tiểu đạo trưởng, sư phụ cậu đâu?"

"Sư phụ đang ở trong phòng." Vô Danh đáp.

"Mạc Chân nhân, mạt tướng nghe được tin trong thành có mãnh hổ quấy phá, xin đặc biệt báo lại cho Chân nhân biết." Thái Thông từ ngoài cửa cao giọng nói.

Mạc Vấn bước ra, nhìn Thái Thông rồi nói, "Ký Công chúa đã bị kẻ gian mưu hại, tướng quân nhanh đi mời người khám nghiệm tử thi tới."

"A? Là kẻ nào làm?" Thái Thông cả kinh thất sắc.

Tới lúc này người làm trong phủ mới chắc chắn Thái Thông thật sự vô tội, vây quanh tới tranh nhau nói, "Lão gia, mới rồi có người biến thành bộ dạng ngài, bước vào phòng giết chết vị cô nương trong phòng."

Ký Công chúa bị giết Thái Thông trong lòng đã cực kỳ thấp thỏm, lại nghe thêm chuyện kẻ giết người đã giả dạng mình thì lại càng sợ hãi, mặt cắt không còn giọt máu, "Xin chân nhân minh giám, mạt tướng là bị người bị oan, trước đó mạt tướng một mực ở trong phủ nghỉ ngơi, có vợ ta có thể làm chứng."

"Chuyện này không liên quan tới ngươi, Ký Công chúa đã qua đời, nhanh đi kêu người khám nghiệm tử thi tới." Mạc Vấn khoát tay nói.

Thái Thông nghe vậy vội vàng sai người làm trong phủ đi kêu quan phủ tới khám nghiệm tử thi, Mạc Vấn suy nghĩ một chút lại thay đổi chủ ý, "Đừng mời khám nghiệm tử thi nữa, mời bà đỡ tới đây."

Thái Thông nghe Mạc Vấn nói thì trố mắt nghẹn họng, bà đỡ là người đở đẻ, mời các bà ấy tới làm gì. Bất quá mặc dù lòng đầy ngờ vực, gã vẫn phân phó người làm đi mời, "Còn không mau đi, mời hẳn mấy người tới."

"Nếu để cho Thái mỗ biết kẻ nào dịch dung giả mạo ta, ta nhất định sẽ đem hắn rút gân lột da." Thái Thông mắng to cho hả giận.

Mạc Vấn nghe vậy chỉ thầm cười nhìn Thái Thông một cái, nói mấy lời độc địa để hả giận vậy thôi, chứ Mạc Vấn hiểu rõ thực lực của Thái Thông với Liễu Sanh thực lực chênh lệch quá lớn, Liễu Sanh muốn giết gã thậm chí không cần phải dùng tay.

"Chân nhân, hung thủ vì sao lại giả mạo ta?" Thái Thông hết giận lại bắt đầu lo sợ, người chết là Ký Công chúa, nơi chết là phủ của gã, hung thủ lại biến thành chính gã để giết người, tội lỗi này biết làm sao mới rửa sạch đây?

"Ngày đó ngươi làm thế nào mà bắt được Thạch Thanh?" Mạc Vấn hỏi.

"Mạt tướng thống lĩnh quân binh phòng thủ Khâu huyện, hôm đó ta nhận được tin do mật thám báo về, nói rằng Thạch Thanh ngày hôm sau sẽ dẫn một đoàn hộ giá đi tuần tra biên giới, mạt tướng biết được liền bày binh bố trận trước, phục kích bắt được nàng ta." Thái Thông nói đến chỗ này vội vàng lên tiếng bổ sung, "Thạch Thanh chính là trọng phạm, trên đường áp giải bọn ta tuyệt đối không hề thất lễ trêu ghẹo nàng."

Mạc Vấn nghe vậy không hỏi lại nữa, hành tung của một vị công chúa làm sao có thể bị gián điệp phát hiện được, trừ phi có người cố ý đem lộ trình của Thạch Thanh tiết lộ cho bọn họ, chuyện này từ đầu tới cuối chính là một cái bẫy, kẻ giật dây chỉ có một mục đích - đưa Thạch Thanh vào chỗ chết.

Kẻ giật dây đến cùng là Liễu Sanh hay Thái Tử trước mắt vẫn chưa biết được, nhưng Thái Tử khả năng không cao, bởi vì Thái Tử cùng Thạch Thanh tuy là anh em nhưng lại có quan hệ bất chính loạn luân, dù cho hắn ta muốn có được Ký Châu đến mấy cũng sẽ không giết chết Thạch Thanh.

Có điều Thái tử không muốn giết Thạch Thanh, không có nghĩa là Liễu Sanh cũng không muốn giết nàng. Nếu Mạc Vấn đoán không lầm thì Liễu Sanh và Thái Tử có quan hệ đồng tính luyến ái, hành động này của Liễu Sanh không hề giống phong cách làm việc của một người đàn ông chút nào, trái lại giống như một cô gái đang ghen tuông vậy, vừa điên cuồng lại ác độc, nếu y biết được Thái Tử có gian tình với Thạch Thanh chắc chắn sẽ hận Thạch Thanh thấu xương, nhưng y lại ngại Thái Tử nên không thể trực tiếp giết chết Thạch Thanh được, vì vậy y bèn thiết kế ra cái bẫy này, giết chết Thạch Thanh mà không ai có thể nghi ngờ y.

Loại khả năng này là lớn nhất, nếu như mọi chuyện đích xác là như thế thì Cao Châu cùng lắm cũng chỉ là kẻ chết thay, mà Mạc Vấn cũng bất quá chỉ là một người đứng xem, bởi vì Liễu Sanh mặc dù biết hắn đang ở chỗ này, nhưng lần này rõ ràng không phải vì hắn mà tới.

Không lâu sau, hai bà đỡ đã được hạ nhân mời tới đứng ngoài cửa điện.

"Ai nha ai nha, chúc mừng tướng quân, chúc mừng tướng quân, chẳng trách tối nay trời quang trăng sáng, hổ gầm phượng hót, nguyên lai có quý nhân sắp giáng trần nha." Hai bà đỡ leo mép nịnh hót.

Thái Thông lúc này đang sợ sắp chết, nghe bà đỡ thao thao bất tuyệt thì tức giận gầm lên, "Giáng giáng cái mẹ ngươi chứ, ai cho các ngươi tới đỡ đẻ? phòng đông có người đàn bà chết, nhanh đi vào khám nghiệm tử thi đi."

Hai cái bà đỡ nghe Thái Thông nói thế cũng sợ hết hồn vía, vội vàng quay ra muốn chạy trốn.

"Mau đi vào ngay, còn dám dài dòng, một đao giết chết." Thái Thông hô lớn.

"Tướng quân tha mạng a, chúng ta chỉ biết đỡ đẻ, khám nghiệm tử thi thì phải tìm người biết khám nghiệm tử thi chứ." Hai người quỳ xuống đất xin tha.

"Hai vị nữ thiện nhân không cần hoảng hốt, các ngươi đi vào cẩn thận xem xét xem nhìn cô gái này khi còn sống có từng bị người khác làm nhục chưa." Mạc Vấn ở bên cạnh thấp giọng nói.

"Còn không mau đi!" Tướng lĩnh bình thường hay nóng nảy, Thái Thông tiến lên đạp cả hai bà già ngã lăn ra đất.

Hai bà đỡ nửa đêm bị người gọi đi, vốn cho là sẽ có tiền thưởng tiêu xài, nào ngờ tới lại bị đem bắt khám nghiệm tử thi. Hai người mặc dù sợ nhưng cũng không dám không đi, run rẩy bước vào phòng, Mạc Vấn ra khỏi phòng đứng chờ.

Hai người sau khi vào phòng thấy trong phòng đèn đuốc sáng trưng, nỗi sợ giảm bớt nhiều.

"Vương tẩu, theo bà thì sao?"

"Hình như là vậy."

"Ta xem cũng thấy giống, đi thôi, đi thôi."

"Kiểm tra cho tử tế, nếu là nhìn sai, một đao giết chết." Thái Thông nghe giọng hai người có vẻ không thật, đứng bên ngoài cao giọng đe dọa.

"Nhìn phía dưới, nhìn phía dưới đi." Ánh sáng trong phòng phản chiếu bóng hai người đang di chuyển thi thể.

"Sao lại có tình trạng này?"

"Ta chưa từng thấy người Hồ cởi quần, làm sao biết được?"

"Ta xem không đúng lắm."

"Sư phụ, các bà ấy đang nói gì thế?" Vô Danh tuổi còn quá nhỏ, nghe hai người trò chuyện chẳng hiểu gì.

Mạc Vấn chưa trả lời, Thái Thông đã hiểu ý, hướng trong phòng hô to, "Nhỏ giọng một chút, còn nói chuyện om sòm nữa, một đao giết chết."

Hai cái bà đỡ nghe giọng Thái Thông tức giận lại càng sợ hãi, ở trong phòng vội vã đi đi lại lại, không biết làm sao.

"Muốn người ta làm tốt thì phải có thưởng, đừng chỉ trách phạt không." Mạc Vấn nhắc nhở.

"Mau mau nghĩ biện pháp, nếu tra ra kết quả, thưởng mỗi người mười lượng." Thái Thông lại kêu lên.

Trên đời này thứ có tác dụng nhất chính là tiền, vì nghe thấy được tiền, hai bà đỡ liền nghiêm túc kiểm tra, chốc lát sau hai người đi ra nói, "Thưa tướng quân, cô gái kia khi còn sống chưa từng bị người khác làm nhục."

"Chắc chắn chứ?" Thái Thông nghe vậy mừng rỡ trong lòng, cưỡng gian rồi giết chết tính chất hoàn toàn khác với mưu sát.

"Không sai được đâu." Bà đỡ nghiêng đầu nhổ một bãi nước miếng.

"Lãnh thưởng rồi đi đi." Thái Thông dùng mắt ra hiệu cho tuỳ tùng.

Mạc Vấn nhanh mắt, biết Thái Thông đang định giết người diệt khẩu, liền khoát tay nói, "Tin tức đằng nào cũng không thể giấu được, cho họ tiền thù lao rồi tha về thôi."

"Đi đi, đi đi." Thái Thông khoát khoát tay.

"Chân nhân, chuyện này phải giải quyết ra sao?" Thái Thông trưng cầu ý Mạc Vấn.

"Công chúa là ta mang đến, ta bị kẻ gian dụ đi, chuyện này trách phải trách ta, ngươi không cần hoảng sợ, phái người thay quần áo cho công chúa rồi đưa vào quan tài." Mạc Vấn nói, tới lúc này hắn đã có thể khẳng định chuyện này đúng là Liễu Sanh gây nên, đổi thành người khác chắc chắn sẽ không chỉ bóp cổ chết thôi đâu, phải biết rằng Thạch Thanh sắc đẹp không hề thua kém Thạch Chân chút nào.

Thái Thông nghe Mạc Vấn nói vậy thì yên tâm, sai người đi mua áo liệm cùng quan tài gỗ.

Đợi đến lúc Thạch Thanh mặc xong quần áo, Mạc Vấn trở lại phòng phóng ra linh khí kiểm tra cổ nàng, phát hiện xương đốt sống cổ cũng không bị vỡ vụn, chẳng qua là hai mắt ứ máu, miệng hé một nửa, như vậy có thể thấy Liễu Sanh chỉ dùng sức bản thân bóp cổ nàng ta tới chết, toàn bộ quá trình gây án không hề sử dụng linh khí trợ lực, thông qua một chi tiết ấy cũng có thể thấy được Liễu Sanh hận nàng ta đến bực nào.

Xưa hai ngươi từng là đồng môn sớm chiều ở chung, nay lại phát hiện Liễu Sanh là người đồng tính làm Mạc Vấn cảm giác rất là quái dị, Thiên Địa Càn Khôn, Âm Dương song hành, trai gái yêu nhau mới là hợp với thiên đạo, đây đều là thiên ý định sẵn, những đạo lý này Liễu Sanh đương nhiên cũng hiểu, tại sao gia hỏa này biết rõ rồi mà còn cố phạm phải?

Đợi đến khi xử lý xong chuyện vụn vặt, Mạc Vấn phương hướng mới nhớ ra trong thành còn một con mãnh hổ nữa, ngưng thần cảm giác thì phát hiện khí tức đã biến mất, mãnh hổ kia đạo hạnh có hạn, rất có thể đã bị quân lính trong thành bao vây tiêu diệt.

Canh năm cùng ngày, thi thể Thạch Thanh được đặt vào quan tài, Mạc Vấn nhìn nàng một lần cuối cùng, mặc dù hắn cùng Thạch Thanh không quá thân nhưng cũng coi là quen biết, Thạch Thanh chết đi khiến hắn không giấu nổi bi thương, tâm tính cũng già đi mấy phần, con người già đi hay không hoàn toàn không liên quan đến tuổi tác, mà quyết định bởi đã trải qua nhiều hay ít chuyện, trải qua càng nhiều chuyện, nhìn càng thấu đáo, tâm tính sẽ càng già đi.

Nghĩa địa nơi chôn cất Thạch Thanh là Mạc Vấn đích thân chọn, đây cũng là niềm an ủi cuối cùng đối với nàng, mặc dù hồn phách nàng đã bị Liễu Sanh tiêu diệt rồi.

Sau khi trời sáng, Mạc Vấn cũng lấy lại bình tĩnh, Vô Danh cả đêm qua không ngủ được, giờ vẫn chưa thức dậy, Mạc Vấn cũng không vội đi gặp Thẩm Quan Thanh, dựa theo lẽ thường suy đoán không ai lại ra tay với Vô Danh. nhưng hắn vẫn thấy không yên tâm, người sống trên đời không thể lúc nào cũng chỉ biết đánh đánh giết giết, còn phải tìm người thừa kế nối dõi, Mạc Vấn đã không thể sinh con nối dõi ở nhân gian thì dù sao cũng phải lưu lại một đồ đệ kế thừa y bát, nếu không nhân sinh sẽ không thể trọn vẹn.

Đang lúc rảnh rỗi, Mạc Vấn bắt đầu cân nhắc nên trả lời Thẩm Quan Thanh thế nào, cho dù Thạch Thanh không bị hại chết thì ân huệ của Thẩm Quan Thanh chung quy vẫn phải báo đáp, hắn không muốn dây dưa ở chỗ này lại cũng không muốn thất tín, trước khi đi dù sao cũng phải giúp Thẩm Quan Thanh làm chút gì đó mới được...