Tử Dương

Chương 381




Dịch: Bạch Tử Tinh

Biên: argetlam7420

Nhóm dịch: Naughty Dogs 

“Đúng đúng đúng, về đạo quán trước đã.” Lão Ngũ nhanh nhảu phụ hoạ.

“Mạc Vấn, xin ngươi hãy ở lại, nước Tấn cần ngươi.” Trương Động Chi cố gắng khuyên nhủ lần cuối cùng.

“Ta cũng không phải không muốn làm trung thần, làm hiếu tử, thấy ngươi cứ khẩn khoản như vậy ta đành nói thật, ta đã đắc tội với Đông Hải Long tộc từ trước, ở lại sẽ chỉ là mối họa cho nước Tấn.” Mạc Vấn lắc đầu nói, việc đem Xích Mộc giao cho Nam Hải đối với Đông Hải là một nỗi nhục nhã vô cùng lớn, nếu có cơ hội Đông Hải Long tộc chắc chắn sẽ ra tay báo thù, tu vi Mạc Vấn lúc này nhiều lắm cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình, không cách nào giúp đỡ hay bảo hộ binh sĩ dưới trướng được.

Trong lúc ba người nói chuyện, vài con tuấn mã từ phía Đông đường phố chạy tới, trên lưng ngựa là vài tên thái giám, nhìn thấy Mạc Vấn, mấy tên thái giám mặt lộ vẻ vui mừng, thúc ngựa chạy đến gần, rồi xuống ngựa lấy ra cuộn lụa vàng trong tay, trải rộng ra ngang trước ngực, “Thiên Khu Tử tiếp chỉ.”

Mạc Vấn rất là chán ghét vẻ vênh váo tự đắc trong lời nói cử chỉ của đám người này, lườm đám hoạn quan một cái, chuyển hướng sang Trương Động Chi ra hiệu, “Trương huynh, thôi chúng ta chia tay ở đây, mong ngày sau còn gặp lại.”

“Nghe xong thánh chỉ rồi đi cũng không muộn.” Trương Động Chi chỉ những tên thái giám đang bị bơ đi, nói với Mạc Vấn.

“Chuyện gì.” Mạc Vấn quay đầu nhìn đám thái giám hỏi.

“Thái Hậu mời Chân Nhân vào cung có chuyện cần nói trực tiếp.” Thái giám truyền chỉ vội cuộn thánh chỉ lại vừa nói.

“Bần đạo có chuyện quan trọng trong người, phải lập tức lên đường, nhờ ngươi chuyển lời tới Thái hậu là hãy thả toàn bộ cung nữ trong Thiên Ninh Am ra, để tránh có ngày lại phải chịu trời phạt.” Mạc Vấn nói xong thì hướng Lão Ngũ vẫy tay, hai người rời khỏi phủ tướng quân hướng về phía Tây mà đi.

Ra khỏi Tthành Kiến Khang, Lão Ngũ trở mình biến thành con dơi khổng lồ, chở Mạc Vấn lướt gió bay về hướng Tây.

Đến giữa trưa, hai người về đến đạo quán, Mạc Vấn cho gọi riêng Mộ Thanh vào, hỏi thăm nàng có đồng ý cho Lão Ngũ cưới thêm vợ bé hay không, đương nhiên Mộ Thanh không thể không đồng ý. Mạc Vấn lại gọi Triệu Anh Anh, nói mấy câu để tỏ ý coi trọng nàng.

“Hôm nay ngày lành tháng tốt, đạo quán chúng ta sẽ tổ chức hỷ sự.” Mạc Vấn hạ lệnh.

Đạo quán không thiếu tiền, và có tiền thì cái gì cũng trơn tru nhanh chóng, đêm đó Lão Ngũ liền cưới Triệu Anh Anh. Bái lão gia, bái tông đường, bái chính thất, Triệu Anh Anh rốt cuộc đã có một danh phận.

“Lão gia, hay người bế quan luôn trong đạo quán để chúng ta còn có thể hầu hạ người.” Sau khi tắm rửa, Lão Ngũ giúp Mạc Vấn chuẩn bị quần áo.

“Vô Danh Sơn cách nơi này cũng không xa, nếu có chuyện gì, ngươi có thể đi tìm ta.” Mạc Vấn lắc đầu nói ra, hắn muốn nhanh chóng giúp Lão Ngũ tiến hành hôn sự cốt là để sớm giải quyết hết mọi việc vặt quấn thân, yên tâm bế quan. Và nơi bế quan tốt nhất chính là nơi A Cửu ở trước kia – Vô Danh Sơn.

Lão Ngũ biết tính lão gia, một khi đã quyết thì khuyên bảo cũng vô dụng nên không nói nữa, giúp Mạc Vấn chuẩn bị quần áo, tiễn hắn lên đường.

“Những thảo mộc ở sau hậu viện của đạo quán cần chăm sóc cẩn thận, ngươi cũng có thể chia cho người nhà ăn, tuy không thể giúp họ trường sinh bất tử nhưng cũng có thể kéo dài thêm chút tuổi thọ.” Mạc Vấn bàn giao lại đám linh thảo vốn là Ngao Trác tặng hắn trước kia, trồng tại đạo quán nay đã có một số cây trưởng thành.

Lão Ngũ nghe vậy nhẹ gật đầu, “Lão gia, ngài lần này cần bế quan trong bao lâu?”

“Không thể xác định rõ ràng, có thể một ngày, có thể một năm, cũng có thể là mười năm.” Mạc Vấn lắc đầu nói.

“Có thể nào đừng là mười năm sau được không, mười năm sau ngài liền già mất rồi.” Lão Ngũ nhếch miệng nhíu mày.

“Mau quay về đi, đừng để cô dâu đợi lâu.” Mạc Vấn cười khoát tay bảo Lão Ngũ.

“Hay ta đưa ngài đi Vô Danh Sơn.” Lão Ngũ đưa tay níu áo hắn lại.

“Trở về.” Lần này Mạc Vấn đã nâng cao âm điệu.

Lão Ngũ nghe vậy không dám lại khuyên can, chỉ có thể đứng ở cửa đạo quán đưa mắt nhìn bóng Mặc Vấn khuất dần về phía Tây.

Vào lúc canh ba, Mạc Vấn lên tới Vô Danh Sơn, nhìn căn nhà tranh nơi A Cửu từng ở mà hắn cảm giác thật là ấm áp, dù cho A Cửu đã không còn nơi đây nhưng từng căn phòng nơi thê tử từng ở vẫn làm cho hắn cảm thấy thân thiết.

Cũng bởi không còn người ở, không được sửa chữa, căn nhà tranh đã có nhiều chỗ dột nát. Mạc Vấn quét dọn bụi bặm qua loa rồi sang Đông phòng nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn rất thích không khí nơi đây, cũng thích sự an tĩnh nơi này, yên lặng mới nghĩ được xa, hắn cần trong hoàn cảnh an tĩnh này đem rất nhiều việc vặt làm nốt.

Minh Ti Tiệp Dư là công việc của Địa phủ, Thiên Tiên chính là Thiên Tiên, A Cửu tại địa phủ có địa vị rất cao, công việc tuy không được tự do nhưng cũng không cần phải chịu khổ, chẳng qua muốn đoàn tụ cùng A Cửu nhất định hắn phải vượt qua Thải Y đạo cô, được chứng nhận vị trí Đại La Kim Tiên, mà muốn đạt tới Đại La Kim Tiên nhất định phải ngăn chặn thiên tai.

Cái gọi là thiên tai, bản chất chính là xử lý ổn thoả quan hệ với Phật giáo, việc này cũng không có nghĩa là phải giết hết sư sãi trong thiên hạ, phương pháp xử trí tối ưu nhất chính là khắc phục sửa chữa những thiếu sót của bản giáo, vì vậy pháp môn tu hành nội đan nhất định cần phải nghiên cứu phổ biến rộng rãi.

Còn về ân oán giữa Đông Hải cùng Nam Hải, hắn không quản nổi cũng không có ý định đi quản, thứ nhất tu vi vẫn chưa đủ, thứ hai chính là Kim Long hiện đang có mặt tại nước Đại kia, không phải nước Tấn cũng như nước Triệu.

Do bị phân tâm vì chuyến đi Đông Hải nên lúc này dù đã cố tĩnh tâm nhưng hắn đã không thể đạt được trạng thái kì diệu như trên Tuyết Sơn nữa, nhắm mắt thật lâu, Mạc Vấn trước sau thủy chung vẫn không thể lĩnh ngộ, bèn nằm xuống giường nghỉ ngơi, không cưỡng ép suy nghĩ.

Ngày kế tiếp, vẫn không ngộ ra được điều gì, nhưng hắn cũng không hề lo lắng, từ ngoài phòng hái chút thảo dược, lại lấy một cái vò gốm làm đỉnh luyện đan dược chữa thương.

Mấy ngày sau đó, luyện đan thất bại, loại đan dược dễ thành công nhất này lại xuất hiện sai lầm đã khiến Mạc Vấn nhận ra bản thân đang không có thực sự tĩnh tâm, sâu trong nội tâm vẫn luôn có một thứ gì đó mà hắn không biết đang lặng lẽ ảnh hưởng tới hắn.

Phát hiện được vấn đề, Mạc Vấn liền bắt đầu tìm kiếm căn nguyên. Không đem nội đan Toan Nghê trả lại Vạn Thọ Sơn nên không tập trung được ư? Không phải, Nội đan sớm muộn cũng phải trả, không cần quá vội.

Hay là nhớ tới A Cửu khiến suy nghĩ có chút không tập trung? Cũng không phải, nếu bình tĩnh mà nghĩ lại thì A Cửu phi thăng đã giúp hắn giảm bớt được gánh nặng trên vai.

Bị làm nhục bởi Ngao Thuật nhưng không đi trả thù khiến không thể tập trung? Cũng không phải, Ngao Thuật tuy đả thương hắn nhưng hắn không hề hận gã, vì Ngao Thuật cũng chỉ vì muốn tìm lại Đông Hải Xích Mộc mà thôi.

Chẳng lẽ bởi Nam Hải không nói đạo nghĩa mà ghi hận Nam Hải? Nhất định không phải, hắn không hận Nam Hải Long tộc, lúc trước vốn là do hắn khư khư cố chấp, Nam Hải Long tộc không muốn nói đạo nghĩa, sau này không cùng họ giao tiếp nữa là được, không thể nói là oán hận.

Cũng có thể do không phải ở trên đỉnh Tuyết Sơn, Nguyên Thần không thể hoàn toàn phóng thích, như vậy khiến ngộ tính giảm xuống, loại khả năng này tính ra rất lớn, nhưng mà mọi thứ đều có nguyên nhân, hắn trước kia sở dĩ ở lại đỉnh Tuyết Sơn là vì A Cửu đang ở đó, nay A Cửu đã đi, dù có trở lại Tuyết sơn thì cảm giác ngày nào vẫn sẽ không thể tìm lại được.

Vắt óc suy nghĩ mấy ngày liền, khúc mắc của Mạc Vấn vẫn không thể được giải quyết, khúc mắc chưa giải được thì dù xung quanh an tĩnh đến mấy cũng không thể tiến vào trạng thái vi diệu, từ ngoài vào trong đều tĩnh.

Bất tri bất giác, mười ngày đã trôi qua kể từ khi Mạc Vấn lên đỉnh núi, tâm cảnh không những không bình tĩnh mà ngược lại càng ngày càng rối lên, căn nguyên vẫn chưa có cách nào tìm được.

Suy nghĩ không có kết quả thì ta đổi phương pháp, Mạc Vấn lẳng lặng nằm xuống, trong lòng tự hỏi bản thân muốn làm gì nhất, kết quả lại phát hiện mình không còn gì muốn làm nữa, A Cửu đã có cuộc sống rất tốt, cũng làm hắn mất đi động lực để phấn đấu, có lẽ chỉ còn phấn đấu để cùng A Cửu gặp mặt nữa thôi, nhưng cái này không thể so với lúc tính mạng A Cửu gặp nguy hiểm nên không thể ảnh hưởng hắn tới vậy được.

Con người sợ nhất chính là đánh mất động lực, hắn bấy giờ lại rơi vào đúng cái cục diện nguy hiểm này, tâm cảnh ngày càng xấu đi, đến mức gần như tuyệt vọng.

Nửa tháng sau, Mạc Vấn chỉ muốn nhanh chóng xuống núi, còn về phần đi đâu, làm gì thì hắn cũng không có ý định cụ thể, chỉ đơn giản là không muốn ở lại trong núi, nếu tâm đã không tập trung thì ở trong núi cũng vô dụng.

Rời núi Mạc Vấn cũng không có ý định trở về Thượng Thanh Quan, Lão Ngũ đã có thê thiếp nhi nữ, không thể lại làm phiền gã thêm nữa, nhưng chủ yếu vẫn là Lão Ngũ cũng không thể giải quyết sự buồn khổ trong nội tâm này, đến hắn còn không biết buồn khổ đến từ đâu, Lão Ngũ đương nhiên càng không thể biết.

Rồi thì tại sao xuống núi, Mạc Vấn cũng không thể nói rõ ràng, cho tới nay hắn đều luôn cực kỳ tỉnh táo nhưng hiện tại là một trong số ít thời điểm hắn thực sự u mê. Sự mê mang này không phải là việc không xác định được tương lai, mà tựa như một sự cô độc xa cách với thế gian. Tuy tu vi hắn không địch lại Long tộc nhưng trên thế gian đã khó có địch thủ, địa vị lại cao hơn xa người khác, đi đến đâu cũng là cung kính lễ phép, cảm giác vạn người kính sợ này thật buồn tẻ, thật mệt mỏi.

Lại qua nửa tháng nữa, linh khí trong cơ thể Mạc Vấn đã tràn đầy, hắn lưu lại một tấm phù chú tại giường gỗ để khi có việc Lão Ngũ có thể tìm được, rồi khăn gói lướt gió bay khỏi đỉnh núi.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy những nông dân đang làm ruộng dưới chân núi, Mạc Vấn bỗng bừng tỉnh đại ngộ, hắn cuối cùng đã biết thứ quấy nhiễu hắn bao lâu nay là thứ gì rồi, nhìn thấy những con người không quen biết này phiền muộn trong lòng hắn lập tức được quét sạch, xuất hiện loại tình huống này nguyên nhân là bởi tuổi đời của hắn chưa đủ. Vì Mạc Vấn còn quá trẻ, khao khát tìm hiểu thế giới nên rất khó có thể lánh đời khổ tu, một phần chính là lúc này Người Hán và người Hồ đang tranh đấu ác liệt, hắn rất muốn tận mắt quan sát xem trong thời kỳ này sẽ phát hiện được loại sự tình gì, người đời sẽ có biểu hiện ra sao.

Sau khi xuất sơn, Mạc Vấn bay thẳng tới núi Thái Ất.

Trước kia khi tìm kiếm Địa Nhũ hắn đã từng đi qua núi Thái Ất, tại nơi này hắn đã có được Tiên Nhân Lệ trong tay Quynh Dao đạo cô, ngoài ra còn thu nhận thêm một đệ tử nữa.

Khi chạng vạng tối, Mạc Vấn đến được núi Thái Ất, đi vòng qua phía sau núi tìm được mấy gian phòng cũ nát, tiến lên nói câu đạo niệm “Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn” cũng không thấy ai đáp lại, mở cửa phòng mới phát hiện trong phòng không người.

Ngay khi Mạc Vấn đang quan sát sự vật trong phòng thì phía sau bỗng truyền đén tiếng nói, “Đạo trưởng, ngài có việc gì không.”

Mạc Vấn nghe thấy tiếng xoay người lại, chỉ thấy một đạo đồng mặc một bộ đạo bào cũ nát, tay cầm cái thùng gỗ từ con đường mòn phía Đông Bắc đi tới, tuy bốn năm đã trôi qua, từ một đứa bé nay đã thành một thiếu niên nhưng hắn liếc mắt vẫn có thể nhận ra vị tiểu đồng này chính là người đệ tử hắn thu nhận trước kia.

“Vô Danh, ngươi còn nhớ ta không?” Mạc Vấn nhìn Vô Danh vừa cười vừa nói.

“Ngài là tiểu sư phụ?” Vô Danh cũng không dám khẳng định, bởi khi Mạc Vấn tới đây nó mới có tám tuổi, rất nhiều chuyện tuy có chút ấn tượng nhưng lại không thể nhớ rõ ràng được.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu mỉm cười.

“Lão sư phụ của ngươi đâu?” Mạc Vấn gật đầu rồi hỏi tiếp.

“Sư phụ hai năm trước đốn củi bị ngã gãy chân, cũng không lâu lắm liền qua đời.” Vô Danh đi trước, mở cửa ra mời, “Tiểu sư phụ, mời vào phòng.”

“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn.” Mạc Vấn niệm một câu đạo hiệu, cầm thùng nước cất bước tiến vào phòng.

Trong phòng bài trí vô cùng đơn sơ, so sánh với bốn năm trước lại càng thêm đơn sơ, nhưng đơn sơ là đơn sơ chứ không hề dơ dáy bẩn thỉu.

“Trong hai năm này ai đã giúp đỡ ngươi trong sinh hoạt hằng ngày?” Mạc Vấn chỉ vào vào bên cạnh giường một cái khay đựng kim chỉ hỏi Vô Danh.

“Y phục là do ta tự may, gạo là vị đạo trưởng phía trước núi giúp ta mua, bọn hắn muốn ta sang đạo quán của bọn hắn ở lại, nhưng ta không có đi.” Vô Danh cúi đầu nói ra.

“Ngươi lẻ loi một mình, vì sao không đi.” Mạc Vấn hỏi.

“Lão sư phụ đã dặn dò ta phải ở đây chờ ngài, rằng ngài nhất định sẽ trở lại đón ta...”