Tử Dương

Chương 378




Dịch: alreii

Biên: argetlam7420

Nhóm dịch: Naughty Dogs 🐾

Dạ Tiêu Diêu nghe vậy lộ vẻ kinh sợ, "Bọn ta vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài Chính Dương điện, yêu vật kia sao có thể vào trong đó được?"

"Ta cảm giác rất rõ ràng, nó đang ở ngay trong điện." Mạc Vấn nghiêm mặt nói.

Dạ Tiêu Diêu thấy Mạc Vấn nói rất chắc chắn, lo lắng nép sang một bên, giơ tay đẩy cửa điện. Lúc đẩy cửa mới phát hiện cửa đã bị chặn bên trong, gã không muốn phá cửa nên mở miệng hô, "Ta là Thiên Cơ Tử, mau mở cửa."

Sau khi Dạ Tiêu Diêu hô lên, trong điện truyền ra tiếng thì thầm, một lát sau cửa điện mở ra, bên trong là mấy chục vị hoàng thân quốc thích và bá quan văn võ, ai nấy mặt đều tái mét.

Dạ Tiêu Diêu bước vào, cúi đầu hành lễ với tiểu Hoàng đế đang ngồi trên long ỷ (ngai vàng), "Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, Hoàng thượng Thái hậu vẫn khoẻ chứ."

"Chân nhân có công hộ giá, Hoàng thượng và ai gia tất có trọng thưởng." Một người phụ nữ mặc phượng bào thêu hoa rất cầu kỳ lên tiếng nói.

Tuy đã cách nhiều năm, nhưng Mạc Vấn vẫn nhớ người này, năm đó hắn đã từng gặp người phụ nữ này ở vương phủ, người này chính là Chử thị - mẹ đẻ của Hoàng thượng.

"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, đây là phận sự của bần đạo, không dám nhận Thái hậu và Hoàng thượng ban thưởng." Trong lúc nói chuyện Dạ Tiêu Diêu đảo mắt nhìn mọi người trong điện, lát sau quay đầu nhìn Mạc Vấn đang ở ngoài điện, không hỏi cũng biết gã không phát hiện ra ai là người đang bị yêu vật nhập thân.

Trong lúc Dạ Tiêu Diêu đảo mắt nhìn quanh, Mạc Vấn ở ngoài cũng đang tập trung quan sát, trong điện có tồn tại yêu khí là thật nhưng lại dao động không ngừng, rất khó xác định yêu vật kia đang bám lên người nào.

"Hiện tại yêu vật nọ đang nấp ở trong điện, mọi người hãy ra ngoài hết đi, để bần đạo hàng phục nó." Mạc Vấn nghiêm mặt lên tiếng.

Lời này vừa ra, chỉ nháy mắt trong điện đã ồn ào hỗn loạn, mọi người bất chấp lễ nghi tranh nhau chạy ra ngoài, lúc ra đến cửa Mạc Vấn cũng không ngăn cản, bởi vì trong lúc mọi người nóng lòng chạy trốn, vẻ mặt của Tiểu Hoàng đế ngồi trên long ỷ lại không hề có chút lo sợ nào, sự thản nhiên bình tĩnh ấy không hợp với độ tuổi của ngài.

Không lâu lắm, người trong điện đã tản đi hết, chỉ còn lại mấy vị lão thần và mấy cung nữ, còn có Thái hậu và Tiểu Hoàng đế.

Lúc này Dạ Tiêu Diêu cũng đã phát hiện biểu hiện khác thường của Tiểu Hoàng đế, lông mày nhíu chặt, lùi về sau vài bước đến bên cạnh Mạc Vấn, nghiêng đầu hỏi nhỏ, "Đã chiếm đoạt long thể rồi sao?"

Mạc Vấn nhíu mày gật đầu, từ xưa tới nay chuyện yêu vật nhập vào thân thể người cũng không hề hiếm thấy, điều kiện tiên quyết để chúng nó nhập vào là người bị nhập vận khí quá thấp, thân thể yếu ớt, trai tráng bình thường hay những phụ nữ đanh đá rất ít khi bị nhập thân, quan viên võ tướng đa số đều có vận khí cao, trên người mang theo khí thế uy vũ phụ trợ, yêu vật cũng không dám nhập vào. Hoàng thượng là Chân Long Thiên Tử, trên người mang theo long khí vô hình, long khí và yêu khí thì lại càng như nước với lửa, yêu tà bình thường tránh còn không kịp, thế nhưng thứ này lại dám nhập vào người Hoàng thượng, quả là cực kỳ vô lý.

"Mời Hoàng thượng rời khỏi chỗ ngồi." Mạc Vấn lớn tiếng nói.

Tiểu Hoàng đế ngồi trên long ỷ nghe thấy lời nói của Mạc Vấn cũng không nghe lời hắn đứng dậy, ngược lại cánh mũi run run, trong mắt nhưng đang ấn chứa tức giận.

Thấy tiểu Hoàng đế đã bị yêu vật nhập thân, mấy vị lão thần cũng không dám nhân dịp này để biểu hiện lòng trung thành nữa, cả đám nhao nhao chay ra ngoài, còn lại Chử thị vừa lo lắng an toàn của con trai vừa sợ hãi yêu vật kia, do dự ngập ngừng, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.

"Súc sinh to gan, dám cả gan nhập vào long thể, còn không mau hiện thân." Dạ Tiêu Diêu tung người nhảy đến long ỷ.

Mạc Vấn sợ yêu vật nọ bất ngờ đánh lén nên cũng theo vào trong điện, sóng vai đứng cùng Dạ Tiêu Diêu.

"Dạ chân nhân, xin ngài đừng làm bị thương đến Hoàng nhi."Chử thị chạy đến bên người Dạ Tiêu Diêu khẩn thiết cầu xin.

Dạ Tiêu Diêu nghe vậy liếc mắt nhìn Chử thị một cái, sau đó nghiêng nghiêng đầu, ra hiệu nàng hãy đi ra ngoài chờ.

Tuy Chử thị từng hạ độc thủ với hai đứa con của Chu quý nhân, nhưng đối với con của mình vẫn thương yêu hết mực, tuy sợ nhưng cũng không rời đi, dời bước đến trước mặt Mạc Vấn, khom người quỳ xuống, "Mạc chân nhân, trước đây ta đã có nhiều mạo phạm, ai gia xin nhận lỗi với ngài."

"Xin Thái hậu đứng lên, chuyện quá khứ không nhắc tới cũng được." Mạc Vấn dùng linh khí đỡ Chử thị dậy.

"Súc sinh, ngươi hết hy vọng rồi, làm chó cùng rứt giậu cũng phí công mà thôi, mau mau hiện thân chịu chết." Dạ Tiêu Diêu nói với tiểu Hoàng đế đang ngồi thẳng người trên long ỷ.

Tiểu Hoàng đế nghe vậy mặt lộ vẻ khinh thường, khuôn mặt non nớt lại phát ra giọng điệu tang thương, "Chịu chết? Thiên Cơ Tử, ngươi mà là đối thủ của ta à?"

Dạ Tiêu Diêu nghe vậy rất lúng túng, trước đó hai người tuy không động thủ ngoài sáng, nhưng trong bóng tối đã âm thầm so tài nhiều lần, yêu vật này tuy là dị loại, nhưng đạo hạnh lại cao hơn gã rất nhiều.

"Quay đầu là bờ, nếu ngươi đầu hàng chúng ta sẽ tha cho ngươi toàn mạng." Mạc Vấn bình tĩnh nói, yêu vật này giờ đang chiếm lấy thân xác của tiểu Hoàng đế, tùy thời đều có thể lấy tính mạng ngài, tuyệt đối không thể lấy cứng đối cứng.

Mạc Vấn nói xong, sắc mặt của tiểu Hoàng đế chợt biến đổi, không hề báo trước chợt nhảy khỏi long ỷ bổ nhào về phía hắn, đến gần xuất chưởng đánh thẳng vào mặt Mạc Vấn, "Không băm nhà ngươi ra thành trăm mảnh thì khó tiêu hết được mối hận trong lòng ta!"

Mạc Vấn có lòng muốn thử tu vi của yêu vật này, nhưng sợ linh khí của hắn quá dồi dào sẽ thương tổn đến bản thể của tiểu Hoàng đế, thấy đối phương đánh tới chỉ có thể lướt ngang né tránh.

"Nghiệp chướng, chịu chết đi." Dạ Tiêu Diêu xoay người tiến lên, xuất chưởng đánh vào bên sườn yêu vật.

Yêu vật uốn người tránh đi linh khí của Dạ Tiêu Diêu, hai tay chống xuống đất, chân trái đá về phía sau, đá ngược vào thân dưới của Dạ Tiêu Diêu.

Bởi vì chiêu thức của yêu vật rất cổ quái, Dạ Tiêu Diêu không kịp phòng bị, thấy chân trái đối phương đá thẳng tới “cái ấy” của mình, theo bản năng khom người che đi chỗ yếu hại, nhưng gã che đi chỗ yếu hại lại không che được trước ngực, bị yêu vật đá trúng ngực bay về phía sau.

Đá bay Dạ Tiêu Diêu xong, yêu vật nọ cũng không thừa cơ truy kích, mà buông tha Dạ Tiêu Diêu, giận dữ xông về phía Mạc Vấn, tới gần song quyền cùng lúc đánh ra, thẳng về phía ngực trái Mạc Vấn.

Lần này Mạc Vấn không né tránh nữa, đứng lại chỗ cứng rắn chịu song quyền của yêu vật. Sau khí trúng quyền hắn nhíu mày lùi về sau, hắn cứng rắn chịu đợt công kích này của yêu vật có ba lý do, một là để tính toán năng lực chịu đựng của bản thân mình lúc này, với tình huống trong thân thể không còn trọc khí thì linh khí yêu vật này phát ra cũng không thể truyền vào trong cơ thể, gây thương tổn đến phế phủ của hắn nữa, toàn bộ đều bị chặn lại bên ngoài cơ thể. Hai là vì muốn xác định mức độ cứng rắn của long lân, chỗ vết thương được long lân che đậy tuy khá yếu ớt, nhưng cũng đủ để có thể chống đỡ được linh khí bá đạo của yêu vật này công kích. Lý do cuối cùng chính là để tính toán thực lực thật sự của đối phương, linh khí đối phương phát ra rất mạnh mẽ, so với Xích Long Tử thì hơi kém hơn, nhưng vẫn cao hơn Mạc Vấn ba phần.

Ngoài ba lý do này, Mạc Vấn còn bất ngờ phát hiện linh khí yêu vật này phát ra tuy là yêu khí, nhưng trong đó lại phảng phất một chút long khí.

Với người không chú ý quan sát thì chân tướng sẽ vĩnh viễn chìm trong bức màn bí mật, nhưng ở trong mắt người tỉ mỉ thì chân tướng sẽ hiện ra rất rõ ràng, lúc này trong đầu Mạc Vấn đã lờ mờ đoán được yêu vật này là thứ gì, nhưng hắn cần tiến hành xác nhận thêm một bước nữa.

"Pháp hiệu của gã là gì?" Sau khi Mạc Vấn hạ xuống đất tránh được tiểu Hoàng đế đang xông tới vội hỏi Dạ Tiêu Diêu.

Vừa nãy tuy Dạ Tiêu Diêu bị đá bay, nhưng cũng không tổn thương đến gân cốt, lúc này đã trở lại bình thường, nghe được lời nói của Mạc Vấn vội vàng đáp lại, "Pháp hiệu của yêu nghiệt này là Hoàng Nghĩa, chắc hẳn không phải pháp hiệu thật."

Mạc Vấn nghe được lời nói của Dạ Tiêu Diêu thì trong đầu chợt sáng tỏ, xuất kiếm bức tiểu Hoàng đế lui lại, rồi thừa cơ vọt đến bên cạnh Dạ Tiêu Diêu thấp giọng nói, "Trong chu vi một trăm dặm nhất định có một con bạch mã toàn thân trắng như tuyết, bốn vó màu vàng kim, lúc này rất có thể nó đang núp ở trong phủ Quốc Sư, ngươi mau đi tìm nó đi."

Dạ Tiêu Diêu nghe vậy thì rất nghi ngờ, y cùng ở trong triều với yêu vật này nhiều ngày, vẫn luôn không xác định được bản thể của nó là gì, mà Mạc Vấn vừa mới đến đã xác định được tên này là một con bạch mã thành tinh, chưa kể hắn lại còn biết được bốn vó của nó màu vàng kim nữa.

Tuy không biết Mạc Vấn dựa vào điều gì phán đoán như vậy, Dạ Tiêu Diêu lại biết Mạc Vấn suy đoán không sai, trước khi tiểu Hoàng đế do yêu vật khống chế xông tới thì gã đã nghiêng mình lao ra ngoài điện, nhảy lên Kim Điêu đang ở trên không trung đợi chủ, cưỡi chim bay về phía Bắc.

Tuy yêu vật này không sử dụng bản thể, nhưng sau khi chiếm đoạt thân xác của tiểu Hoàng đế thì đạo hạnh cũng không hề bị hạn chế và ảnh hưởng, xuất chiêu rất chớp nhoáng, thu phóng dễ dàng, một đứa nhóc con tiến thoái ra chiêu cũng không hề giống như đám yêu quái tôm tép chỉ biết hoa chân múa tay, mà ngược lại rất trầm ổn, chiêu thức sử dụng rất giống với chiêu thức bậc tướng soái hay dùng trong quân đội.

Sau một hồi giao đấu, Mạc Vấn vận linh khí xuất chưởng tiếp song chưởng của đối phương, bốn chưởng giáp nhau, linh khí của Mạc Vấn vừa tuôn ra đã thu lại, đây là hắn đang khiêu khích muốn đối phương tiến hành so đấu linh khí. Yêu vật này cũng không hề sợ hãi, linh khí cũng vừa tuôn ra đã thu lại, hai bên lâm vào thế giằng co, khi đã bắt đầu so đấu linh khí thì không thể nào dùng tiểu xảo nào khác được.

Kiểu so đấu thế này là lấy mạng đổi mạng, nếu một bên thất bại, nhẹ thì thương gân động cốt, nặng thì hộc máu mà chết, con yêu vật phụ thân lên tiểu Hoàng đế lại dám cùng hắn tiến hành kiểu so đấu nguy hiểm này, có thể thấy đối phương hận hắn đến chừng nào.

Mạc Vấn tiến hành so đấu linh khí với đối phương cũng không phải vì muốn đả thương kẻ địch, mà là hắn muốn kéo dài thời gian cho Dạ Tiêu Diêu.

"Ngươi có thể thoát khốn đều là công của ta, sao ngươi có thể lấy oán báo ơn?" Mạc Vấn cười nói.

Yêu vật nghe vậy lộ vẻ mặt kinh ngạc, nhưng vẫn tiếp tục thúc giục linh khí, không đáp lời.

Mạc Vấn thấy yêu vật này ngậm miệng không nói, càng thêm tin tưởng phán đoán của bản thân chính xác. Trước khi vào cung hắn đã phát hiện đám yêu vật này phần lớn tới từ phía Đông Bắc quanh năm giá rét, lúc đó hắn cũng không nghĩ nhiều, sau đó hắn vô tình nói ra câu quay đầu là bờ, đối phương lại đột nhiên bị kích động, cộng thêm thứ này lại dám nhập vào long thể của Hoàng thượng thì tất cả đã rõ ràng. Yêu vật tầm thường không thể chiếm đoạt được long thể, trừ phi bản thể của con yêu vật này cũng có liên quan với long khí, động vật có liên quan tới rồng thì có rất nhiều, trong lúc nhất thời hắn không đoán được thứ này rốt cuộc là gì, thẳng đến sau khi thấy nó tung cước đá hậu Dạ Tiêu Diêu mới đoán được bản thể của yêu vật này là một con ngựa, từ thời xa xưa ngựa đã được gọi là “rồng trên cạn”, là họ hàng xa của chân long.

Một con ngựa đến từ vùng Đông Bắc, một con ngựa có lòng muốn đảo chính chiếm đoạt hoàng vị nước Tấn, một con ngựa trông thấy hắn liền nổi giận lôi đình, một con ngựa có biệt hiệu là Hoàng Nghĩa, thoả mãn đầy đủ tất cả những điều kiện này chỉ có một con ngựa duy nhất, đó chính là tọa kỵ Trảo Hoàng Phi Điện nổi danh lẫy lừng của Tào Tháo.

Mạc Vấn đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện Chử thị nọ đã sớm bị dọa sợ ngất trên sàn nhà, nên thấp giọng nói với yêu vật đó, "Nếu bần đạo không đoán sai thì ngươi chính là tọa kỵ năm đó của Ngụy Vương, lần này ngươi muốn cướp đoạt vương quyền chính là muốn trả thù năm đó Tư Mã thị chiếm đoạt giang sơn của Ngụy Vương, bần đạo có nói sai không?"

"Phải thì thế nào." Trảo Hoàng Phi Điện bị Mạc Vấn nhìn thấu chân tướng thì rất tức giận, gầm thét trợn mắt cũng chẳng hề cảm kích.

"Trẻ con vô tội, bỏ qua cho nó, bần đạo thả ngươi đi." Mạc Vấn nghiêm nghị nói, ngày đó hắn cũng không hoàn toàn đào lăng mộ của Tào Tháo lên, chỉ đào phần chủ mộ thất, con bạch mã này chắc là cũng được tuẫn táng trong mộ thất của ông ta, sau khi nước Đại chuyển vàng đi có thể đã không triệt để đóng kín lăng mộ, làm hỏng địa khí của Bát Quái Vĩnh Sinh Chi Địa, cho nên thứ này mới tỉnh lại.

"Tên trộm mộ như ngươi đừng có giả bộ nhân từ làm việc thiện, Tư Mã thị là gian thần chiếm quyền, cho dù ta không thể cắt đứt quốc vận của chúng thì cũng phải khiến chúng đoạn tử tuyệt tôn." Trảo Hoàng Phi Điện cắn răng nói.

"Giang sơn Tào gia đạt được vốn là của Lưu gia, mà giang sơn Lưu gia đạt được lại thuộc về ai chứ, tuy bần đạo lấy đi vàng ngọc trong mộ, nhưng lại không thương tổn đến quan tài, lúc này Thiên Cơ Tử đã đi đến phủ Quốc Sư tìm bản thể của ngươi, ngươi ở Vĩnh Sinh Chi Địa tu thành hình người chắc cũng không dễ dàng, nếu ngươi còn không đi, đừng trách chúng ta ra tay độc ác." Mạc Vấn khuyên nhủ, sở dĩ con bạch mã này có được tu vi cao thâm đến thế đều nhờ Bát Quái Vĩnh Sinh Chi Địa ở Bất Hàm Sơn, ở nơi đó không có khái niệm thời gian, trăm năm ở bên ngoài có thể chỉ bằng vài ngày ở bên trong, cũng có thể bên trong đã trôi qua cả vạn năm rồi.

"Nếu ngươi đã nói vậy, thì ta..." Trảo Hoàng Phi Điện nói đến đây bỗng ngừng lại, linh khí liền theo đó biến mất.

Mạc Vấn phát giác, thầm kêu trúng kế, vội vàng thu công liễm khí nhưng đã chậm, yêu vật đã rời khỏi điện, linh khí còn sót lại trên chưởng liền đánh bay thân thể của tiểu Hoàng đế ra ngoài...