Tử Dương

Chương 369




Dịch: Mr.Crazy111

Biên: argetlam7420

Nhóm dịch: Naughty Dogs

Vương tướng quân nghe Mạc Vấn nói liền tán dương không ngớt, hắn đứng lên bước ra ngoài cửa hô: "Người đâu?"

Cận vệ nghe tiếng mà tới. Vương tướng quân đi tới bên bàn cầm một tấm lệnh bài ném cho cận vệ, "Truyền lệnh cho Hứa tướng quân, bảo hắn đem ba nhóm cung thủ mạnh nhất đến!"

Vương tướng quân nói đến chỗ này thì quay đầu nhìn về phía Mạc Vấn: "Lão đệ, điều đến chỗ nào?"

"Hướng Nam hai mươi dặm ở huyện Tây Dương có mảnh rừng liễu." Mạc Vấn nói.

"Đã nghe rõ chưa, nhanh đi mau." Vương tướng quân đi tới tên cận vệ khoát tay áo một cái, gã cận vệ tuân mệnh xoay người mà đi.

"Bảo hắn nhanh lên một chút, trước canh hai phải đem cung binh kéo tới cho bản soái, giờ giấc mà chậm trễ, xử theo quân pháp." Vương tướng quân đi tới cửa lớn thét to.

Ngoài sân truyền đến một tiếng đồng ý. Tiếp đó chính là ngựa hí cùng tiếng vó ngựa phi nước đại.

"Lão đệ, 10 ngàn cung binh có đủ hay không? Ta còn có mười doanh (khoảng 5000 quân) nữa." Vương tướng quân trở về ngồi cạnh Mạc Vấn.

"Cung thủ tầm gần cũng không có tác dụng quá lớn, làm phiền Vương tướng quân rồi." Mạc Vấn nhìn Vương tướng quân rồi khoát tay. Hoàng Hà thông với Đông Hải, hắn sau khi bỏ lại Ngao Cực cùng Ngao Thuật, Đông Hải chắc chắn sẽ triệu tập lượng lớn quân tôm hải quái đi ngược dòng nước, cùng Ngao Tiềm ở Hoàng Hà từ giữa sông mai phục chặn lại. Hắn muốn lặng yên qua sông tất nhiên là không thể, nếu như không có cung binh hộ vệ, một mình qua sông sẽ cực kỳ nguy hiểm.

"Lão đệ nói gì vậy, là lão ca làm phiền ngươi mới đúng." Vương tướng quân không rõ vì sao, liên tục xua tay.

Trong khi hai người nói chuyện thì có hạ nhân đến báo tiệc rượu đã chuẩn bị thỏa đáng, hỏi có khai tiệc hay không. Vương tướng quân nói mau khai tiệc, sơn hào hải vị như nước chảy cứ ào ào đưa tới, chốc lát sau đã phủ kín bàn tiệc bảy thước hình tròn bày ở chính sảnh.

Người sợ chết không nhất định là kẻ ngu xuẩn. Vương tướng quân có tâm cùng Mạc Vấn kết giao, không hề ỷ lại mình là tướng soái, lấy thái độ bạn bè lâu ngày gặp lại mà nói chuyện với Mạc Vấn. Hơn nữa năm đó Mạc Vấn còn tặng đan dược bảo vệ tính mạng khi gã ta bị đâm ở Thanh Hoa lâu. Còn có gã yêu ai yêu cả đường đi, cực lực trợ giúp Dạ Tiêu Diêu thúc đẩy quá trình Bắc phạt.

Vương tướng quân tuổi đã ngoài năm mươi, lăn lộn trên chốn quan trường nhiều năm. Nếu muốn tạo mối quan hệ với ai gã sẽ cực lực lấy lòng, gã sẽ chỉ nói đến những sự tình đối phương yêu thích hoặc là lưu ý. Nhưng Mạc Vấn lúc này cũng không có tâm tình tán gẫu. Việc hắn có thể vượt qua Hoàng Hà hay không tạm thời gac lại một bên, sau khi qua sông rồi phải đi hơn một ngàn dặm tới Kiến Khang nên làm thế nào chính là vấn đề rất lớn. Hắn lúc trước khổ luyện tích trữ hơn một năm linh khí nhưng chỉ trong một thời gian ngắn liền hao tổn chín phần mười. Lúc này trong cơ thể linh khí còn lại không có mấy, nếu là triệu hoán Thanh Long nhiều nhất chỉ có thể triệu hoán ba con, mà ba con Thanh Long căn bản đối phó không nổi Long tộc.

"Vương tướng quân, chiến báo lúc này không truyền vào được Kiến Khang sao?" Mạc Vấn đánh gãy Vương tướng quân.

"Toàn bộ hoàng thành đều đã được bao phủ bằng bức màn tơ lụa ngũ sắc, chiến báo chỉ có thể phát đến phủ Thái úy, sau đó sẽ do Thái úy phủ chuyển vào trong cung." Vương tướng quân lắc đầu nói rằng.

"Không ngại, ta có một đám bạn bè lúc này đang ở thành bắc Kiến Khang, ngươi có thể gửi một phong thư đến thành Kiến Khang, bảo với thuộc hạ bên trong đi tới thành bắc thông báo bọn họ đến đây giúp đỡ ta chứ?" Mạc Vấn hỏi.

"Ta không thể tùy tiện gửi chiến báo đến phủ Thái úy, việc này quả thực rất khó khăn." Vương tướng quân mặt lộ vẻ khó xử.

Mạc Vấn nghe vậy cũng không có nói tiếp. Hắn vốn là muốn nghĩ cách thông báo cho Nam Hải Long tộc cùng lão Ngũ lên phía bắc tới đón, nhưng hiện tại xem ra con đường này đi không thông. Tin tức truyền tới truyền đi cần phải qua rất nhiều giai đoạn, thứ hai là tin tức có thể truyền đến Kiến Khang hay không cũng khó nói, vạn nhất bị Long tộc chặn thư giữa đường thì lại hoá ra chữa lợn lành thành lợn què rồi.

"Lão đệ, việc này nếu quá khó giải quyết thì đừng miễn cưỡng làm, ta không thể để ngươi lấy thân mạo hiểm." Vương tướng quân lần thứ hai gắp cho Mạc Vấn một đoạn rau non.

"Việc này không thể kéo dài được." Mạc Vấn cau mày lắc đầu. Đông Hải Long tộc với Hoàng Hà chặn đường kì thực chỉ là ôm cây đợi thỏ, một biện pháp ngu ngốc. Đông Hải Long tộc cũng không biết hắn khi nào xuôi nam. Nếu đổi lại là lúc bình thường hắn hoàn toàn có thể đem theo Xích Mộc nấp ở một nơi nào đó, chờ đợi Đông Hải Long tộc rút đi, sau khi an toàn hắn mới xuôi nam. Nhưng lúc này tuyệt đối không thể làm như thế, nhất định phải mau chóng chạy tới Kiến Khang giao lại Xích Mộc. Nếu không làm vậy Nam Hải Long tộc sẽ cho rằng lão Ngũ đang lừa gạt bọn họ. Nếu là lừa gạt thông thường cũng coi như không sao, mấu chốt là hôm qua hắn vì có thể mau chóng thông báo cho Nam Hải Long tộc biết mà đã để lão Ngũ đi tới đài cầu mưa thiêu rụi Long Vương điện. Nếu có thể kịp đem Xích Mộc giao cho Nam Hải Long tộc thì bọn họ sẽ hiểu việc đốt Long Vương điện chỉ là sự tình gấp gáp không thể làm cách khác. Nếu hắn không nộp ra Xích Mộc, đem Long Vương điện đốt ngược lại chính là tội lớn, Nam Hải Long tộc chắc chắn sẽ giận cá chém thớt lão Ngũ, hắn tuyệt không thể đặt lão Ngũ vào cảnh hiểm nguy.

"Nào nào nào, ăn cơm trước đã." Vương tướng quân chỉ vào mâm cơm chất đầy rau dưa trước mặt Mạc Vấn.

Mạc Vấn một hồi bôn ba đã có phần đói bụng, liền cầm đũa ăn cơm. Hắn vừa ăn đồng thời trong lòng liên tục suy nghĩ, suy đi nghĩ lại rốt cục nghĩ ra có một phương pháp có thể thông báo cho lão Ngũ. Hắn có thể lấy di cốt phụ thân của lão Ngũ làm thành trận pháp, phụ tử huyết mạch tương liên, lão Ngũ chắc chắn sẽ có cảm ứng. Nhưng phương pháp này rất khó khả thi, từ xưa tới nay chỉ có chuyện mồ yên mả đẹp, việc đào mộ tổ nhà người khác, động đến di cốt tổ tiên chính là đại bất kính.

Cơm canh xong thì vừa đúng canh hai, Mạc Vấn nóng lòng quan sát tình huống liền không có cùng Vương tướng quân uống trà tán gẫu. Hắn đứng dậy liền muốn đi tới huyện Tây Dương.

"Lão đệ, thân thể lão ca không tốt, không thể đi tới đi lui như bậc Thần Tiên ngươi được, ta tới cũng không có tác dụng gì, vậy ta không đi cùng ngươi nữa. Hổ Phù ta giao cho ngươi, cung binh cũng giao cho ngươi thống lĩnh." Vương tướng quân cầm Hổ Phù đưa cho Mạc Vấn.

"Hổ Phù ta sẽ sai người mang về, Vương tướng quân bảo trọng." Mạc Vấn tiếp nhận Hổ Phù tiến tới bắt tay Vương tướng quân.

Hai người trong khi nói chuyện thì đã đi ra cửa lớn soái phủ. Lúc này đã là giữa tháng, trên trời trăng sáng vằng vặc. Lúc trước hắn có cứu vớt một gã đàn ông gầy gò, bây giờ hắn đang ôm con mình chờ ở soái phủ cách đó không xa, nhìn thấy Mạc Vấn đi ra, liền vội vàng ôm con chạy tới dập đầu nói lời tạ ơn.

Mạc Vấn thấy hắn còn sống sót cũng thấy an lòng, đưa hắn ra ngoài nói với Vương tướng quân rằng, "Người này học sâu hiểu rộng, có thể dùng. Nay hắn có thương tích trong người, cần tĩnh dưỡng một thời gian."

"Nếu đã là lão đệ tiến cử, liền cho hắn ta cái chức quan ngũ phẩm." Vương tướng quân cười lớn đáp.

Gã đàn ông gầy gò nghe vậy sững sờ đứng ngây ngốc. Mạc Vấn gật đầu mỉm cười, xoay người rời đi. Người sống trên đời, không ai là không phải chịu ân huệ cùng trợ giúp của người khác, đã nhận lấy ân huệ cùng trợ giúp thì nhất định phải báo đáp. Người ta giúp mình có lẽ cũng không cần báo đáp, nhưng thật lòng nói lời cám ơn vẫn là điều phải làm, không làm thế sẽ khiến người đó thất vọng.

Mạc Vấn từ chối tùy tùng do Vương tướng quân sai tới. Hắn mang theo Hổ Phù ra đi một mình. Thời gian xuôi nam trong lòng hắn rất là chán nản, cùng Đông Hải Long tộc tranh đấu đã làm hắn mất hết sự tự tin. Trước đây hắn vẫn sử dụng Tinh tú thần thú nhưng ở trước mặt Long tộc đều không đỡ nổi một đòn. Sau khi việc này qua đi, hắn muốn trở về đạo quán tĩnh tâm tìm hiểu thật kỹ pháp môn nội đan cùng Nguyên Anh thuật.

Huyện Tây Dương sau hơn mười năm đã trải qua mấy lần suy vinh. Người Hồ xuôi nam đem huyện Tây Dương biến thành toà thành chết, sau đó Thạch Chân vì cầu xin hắn xuống núi, đã đem 20 ngàn bách tính tới đây. Lúc hắn đang là Hộ Quốc Chân Nhân nước Triệu thì huyện Tây Dương chính là nơi quan trọng bậc nhất vùng biên giới. Nhưng hai năm trước nước Tấn tiến lên phía bắc, đoạt lại toà thành từ tay người Hồ, chiến tranh vô cùng khốc liệt khiến cho thương nhân ở huyện Tây Dương bỏ đi hết, nhân khẩu chợt giảm mạnh, lại trở về vẻ đìu hiu ban đầu.

Tới huyện Tây Dương, Mạc Vấn vẫn chưa vào thành, mà là đứng thẳng ở phía bắc thành nhắm mắt ngưng thần. Từ vị trí này hắn đã có thể nhận ra được bên trong sông đang có dày đặc đủ loại khí tức dị loại, vô cùng đa dạng. Đông Hải Thủy Tộc đếm không xuể, ngoài ra còn một số lượng lớn Thủy Tộc bơi ngược dòng đang ẩn dưới đáy nước nữa, ních đầy cả con sông.

Tuy rằng nhận biết được rất nhiều chủng loại thuỷ quái khác nhau trong nước, Mạc Vấn vẫn chưa cảm thấy được Long Khí của Ngao Cực. Hoàng Hà có nhiều đoạn sông gập ghềnh uốn khúc, rộng hẹp bất đồng. Nơi rộng có đến mấy chục dặm, nơi hẹp nhất chỉ hơn trăm trượng. Đám người Ngao Cực nhất định là đang phân công nhau cố thủ ở những nơi mà có thể nhảy một cái là qua sông. Nơi này tuy rằng dòng nước tương đối tĩnh lặng nhưng đường sông lại rộng. Đạp nước cưỡi sóng không thể so đạp địa lăng không, tốc độ sẽ chậm hơn rất nhiều, thân pháp cũng không được tùy ý biến hóa, nếu là bị tập kích ngược lại rất có khả năng sẽ rơi vào trong nước, một khi rơi xuống nước sẽ vô cùng bất lợi. Điều này cũng chính là nguyên nhân chủ yếu mà hắn đi mượn cung thủ mở đường cho mình.

Sau khi dừng lại trong giây lát, Mạc Vấn vận khí lướt về phía rừng liễu phía nam thành. Khi tới đó, hơn một vạn cung thủ đang nghỉ ngơi tại chỗ, binh sĩ mồ hôi đầm đìa, hơi thở nặng nề gấp gáp, như vậy hẳn là vừa tới nơi chưa lâu.

Trong rừng, cung binh phát hiện trong màn đêm có bóng người tới gần, cao giọng hỏi. Mạc Vấn lấy ra Hổ Phù nói: "Bảo Hứa tướng quân đến đây nói chuyện."

Cung binh cảnh giới chưa từng thấy qua Hổ Phù, thế nhưng bọn họ đã nghe nói qua lần này điều động là hiệp trợ đạo nhân hàng yêu. Vì vậy sau khi thấy rõ Mạc Vấn mặc trang phục đạo nhân liền chạy đi gọi tướng quân lĩnh binh. Chốc lát sau Hứa tướng quân đến, là một tướng quân trẻ, tuổi chừng hai mươi.

"Mạt tướng họ Hứa bái kiến đạo trưởng." Hứa tướng quân kiểm tra Hổ Phù, rồi hai tay cung kính bái chào Mạc Vấn.

"Làm phiền Hứa tướng quân đem Hổ Phù trả lại cho Vương tướng quân." Mạc Vấn xua tay không nhận cái Hổ Phù đó.

Vị tướng trẻ tuổi đem Hổ Phù cất vào trong ngực, nhìn Mạc Vấn chắp tay nói, "Xin mời đạo trưởng chỉ bảo."

"Xin hỏi tướng quân, quân cung thủ phe ta có thể bắn tới bao xa?" Mạc Vấn nhìn nước sông chảy cuồn cuộn ở phía đông cách đó không xa, hỏi.

"Mười dặm." Hứa tướng quân cao giọng trả lời.

"Còn muốn bắn chính xác thì bao xa?" Mạc Vấn hỏi lại.

"Mạt tướng thống lĩnh ba đội cường cung đều là tinh nhuệ trong vạn người chọn một, tên bay xa mười dặm thì sai lệch chắc chắn sẽ không vượt qua hai trượng." Hứa tướng quân sắc mặt có chút ngạo nghễ.

"Rất tốt, từ bờ sông xếp thành hàng ngang từ đông sang tây." Mạc Vấn nói. Hắn cả đời làm việc đều cầu ổn, cực hiếm có loại tình huống nguy hiểm vượt quá khả năng của mình. Lúc trước linh khí lãng phí quá mức trầm trọng, nếu không đã có thể thúc giục linh khí gia tốc nhanh chóng bay qua sông. Nhưng lúc này hắn không dám thúc giục linh khí, vì nếu làm thế thì hắn coi như có tới bờ phía nam cũng sẽ không còn đủ linh khí đến Kiến Khang nữa.

Hứa tướng quân nghe vậy lập tức điều động binh sĩ đến bờ sông xếp thành hàng, hơn vạn người xếp thành một hàng trải dài ba dặm.

"Nhìn thấy ánh lửa thì lập tức bắn tên. Cố gắng bắn thật chuẩn xác, sai lệch không thể vượt qua hai trượng." Mạc Vấn nhìn vị tướng trẻ tuổi thống binh nghiêm nghị nói.

"Tuân lệnh." Hứa tướng quân nghiêm nghị đáp ứng.

Mạc Vấn gật gật đầu, đưa tay vào ngực lấy ra hộp phù, vẽ vài đạo Hỏa phù rồi tay trái nắm lấy, tay phải cầm kiếm, hít một hơi thật sâu. Sau khi đề khí hắn bay lên cao, lướt sóng đi về phía nam.

Trên thế gian con người và muông thú sinh sống trên mặt đất, sông lớn biển khơi chính là nơi thủy tộc sinh trưởng. Mạc Vấn sau khi vào nước ngay lập tức đã bị yêu vật nấp trong nước phát hiện. Lúc này trong phạm vi ba dặm đang có hơn hai mươi con yêu vật đủ các loại, nổi lên mặt nước đầu tiên chính là hai con quái ngư đầu đen, vảy màu xanh biếc.

Hai con quái ngư này hiện thân cách Mạc Vấn bảy trượng bên tay trái. Mắt thấy quái ngư hiện thân, Mạc Vấn lật tay phóng một đạo Hỏa phù. Hỏa phù vừa hiện, cung binh đang đợi lệnh bên bờ sông lập tức bắn tên.

Mưa tên gào thét bay tới, đem hai con quái ngư bắn lỗ chỗ như con nhím. Nhưng cùng lúc đó Mạc Vấn cũng bị doạ sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Cái tên tiểu tướng kia trẻ tuổi ăn nói ngông cuồng, nói cái gì mười dặm chỉ sai lệch hai trượng chứ, lúc này mới có hai, ba dặm, một vạn mũi tên bắn ra một lượt mà sau lưng của hắn cũng đã bị trúng hai mũi tên. Nếu hắn không có nhuyễn giáp hộ thân, lúc này e đã bị người mình bắn thành trọng thương rồi.

Con người thường sinh sống ở trên đất bằng, khi xuống nước sẽ không tự chủ được cảm thấy mất tự nhiên. Mắt thấy một lượng lớn các loại thủy quái đang hướng về phía mình nhanh chóng lao tới, mà cung binh không giúp được gì, Mạc Vấn không còn nhiều thời gian suy nghĩ bèn vẽ Tử phù triệu hoán một con Thanh Long xông vào nước chém giết.

Hắn lúc trước sở dĩ không muốn triệu mời thần thú là bởi vì thần thú vừa ra sẽ sản sinh khí tức siêu nhiên, vô cùng có khả năng sẽ bị Long tộc phát hiện. Hiện nay vì tự vệ hắn chỉ còn cách gọi ra Thanh Long. Yêu vật trong nước tự nhiên không đáng để lo, Mạc Vấn nhân cơ hội bay nhanh qua sông. Chốc lát sau hắn đã tới bờ phía nam, hai chân vừa đáp xuống đất Mạc Vấn đã phải cau mày, bởi vì một đám mây đen đang từ phía tây cấp tốc bay tới...