Tử Dương

Chương 310




Dịch giả: argetlam7420, makokangokngkeck

Mọi người Ngọc Thanh nghe Xích Long Tử nói xong tất cả đều xấu hổ cúi đầu, dựa theo phong cách hành xử của đạo gia, khi biết Mạc Vấn đang nóng lòng tìm vợ thì đáng lẽ nên châm chước cho hắn, đằng này họ lại làm như không biết liên tục truy đuổi, cuối cùng khiến cho Mạc Vấn phải đại khai sát giới. Mạc Vấn tất nhiên có tội, nhưng Ngọc Thanh Tông cũng không phải không có sai lầm.

"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, Mạc Chân nhân bị thương trên người, tỷ thí phù chú tạm thời hoãn lại, ngày khác Ngọc Thanh Tông sẽ cử người tới." Xích Long Tử nói với Mạc Vấn.

"Xin nghe theo lời Thái Sử chưởng giáo." Mạc Vấn chắp tay đáp lễ, vết thương ở tay phải nghiêm trọng hơn hắn dự tính trước đó, khả năng vẽ phù nhất định sẽ bị ảnh hưởng lớn.

Xích Long Tử khẽ gật đầu, rồi dẫn đệ tử Ngọc Thanh nhằm hướng nam rời đi.

Sau khi đám người Ngọc Thanh rời đi, Mạc Vấn thở phào nhẹ nhõm, chuyện này cuối cùng cũng đã chấm dứt, Xích Long Tử quả không hổ danh người đứng đầu là Ngọc Thanh Tông, không chỉ tu vi pháp thuật rất cao siêu, bụng dạ khí độ cũng rất đáng nể phục, xử trí như vậy chẳng những đã dẹp yên thù oán, mà còn gián tiếp lên tiếng cảnh tỉnh cho đám môn nhân Ngọc Thanh Tông, từ nay về sau Ngọc Thanh Tông nhất định sẽ tĩnh tâm tu đạo, chuyên cần pháp thuật, đám người Xích Dương Tử bị thương chính là ví dụ rõ ràng nhất.

Mạc Vấn đối với Xích Long Tử rất là kính nể, sự kính nể này không quan hệ tới tu vi, Xích Long Tử tu vi mặc dù cao thâm nhưng cũng không phải là cao không thể với tới, hắn tự nghĩ nếu mình nghiêm túc tu luyện thì vài năm sau cũng có thể đạt tới cảnh giới như Xích Long Tử, điều hắn kính nể là tấm lòng của lão, nói thế nào thì cuối cùng vẫn là Mạc Vấn đã giết hại và làm bị thương hơn mười người Ngọc Thanh Tông, Xích Long Tử chỉ cần muốn là có thể bắt được hắn, thế nhưng lão lại vô cùng khoan dung, khoan dung được như vậy hắn cảm giác chính mình cũng khó mà làm được, ít nhất thì khi còn trẻ rất khó làm được.

Đám người Ngọc Thanh từ từ đi xa, thẳng đến khi không thấy bóng dáng nữa, Mạc Vấn mới cúi đầu kiểm tra thương thế ở tay phải, vết thương nằm giữa xường ngón trỏ và ngón giữa, dài đến hơn một tấc, da thịt bên ngoài toác ra, lộ cả gân cốt, cần phải mau chóng chữa trị.

Lúc này trên người hắn đã không còn đan dược chữa thương, vết thương quá lớn, cần phải khâu lại, ngắn ngủi trầm ngâm một lát Mạc Vấn lao về hướng đông, nơi này cách cách biên giới nước Lương tới hơn tám trăm dặm, nhưng đi về phía đông ba trăm dặm sẽ có người Khương sinh sống, trước mắt cứ đi tới đó xử lý vết thương.

Sau nửa canh giờ Mạc Vấn nhìn thấy một lều trại của người Khương, nhưng hắn cũng không dừng lại mà là tiếp tục đi thêm một đoạn đường nữa, tìm được lều trại của người phụ nữ nói được tiếng Hán ngày đó.

Do giờ vẫn còn sớm nên chủ nhà còn chưa thức dậy, Mạc Vấn đúng bên ngoài lều lên tiếng, hai vợ chồng người Khương nhận biết được giọng hắn, vội vàng đứng dậy vui vẻ mời vào.

Người Khương cũng phải khâu vá sửa sang quần áo, đương nhiên sẽ có kim khâu và chỉ, Mạc Vấn lấy rượu rửa sạch vết thương rồi dung kim khâu vá vết thương lại, đôi vợ chồng người Khương đứng bên cạnh vừa ngạc nhiên vừa kinh sợ, chuyện vá lại vết thương thế này bọn họ trước này chưa từng thấy qua.

Xử lý băng bó vết thương xong, Mạc Vấn cũng không vội vã rời đi, mà ở lại trong túp lều của người Khương nằm nghỉ ngơi, mấy ngàn dặm đường bay đi cật lực cộng thêm cuộc tỷ thí khi trước làm hắn mệt rũ cả người.

Chỉ ngủ một canh giờ Mạc Vấn liền tỉnh lại, người phụ nữ kia thấy Mạc Vấn tỉnh dậy liền bưng tới nước nóng cho hắn, nàng biết Mạc Vấn không quen uống sữa dê.

Mạc Vấn nói cảm ơn rồi uống nước cho đỡ khát, xong lại nhắm mắt, lần này hắn không định ngủ, mà là tỏ ý không muốn bị quấy rầy để an tĩnh suy nghĩ những việc cần làm.

Đưa được Tiên Nhân Lệ cho A Cửu là được thêm một năm, trong một năm này hắn cần làm ba chuyện. Thứ nhất là tìm địa nhũ, chỉ cần tìm được đủ địa nhũ thì khi hắn còn sống, A Cửu sẽ không phải lo chết đói. Hai là tìm các loại tiên thảo cùng hạt giống linh vật có thể chịu được giá rét, bên trong giam cầm phải có linh vật sinh trưởng thì mới có thể hoàn toàn đảm bảo tính mạng cho A Cửu. Chuyện thứ ba chính là nghĩ cách giảm bớt gió lạnh trên đỉnh núi, nếu không giảm bớt gió lạnh thì sẽ không cách nào trồng được linh vật. Còn lại nguồn nước thì hắn không hề lo lắng chút nào, vài ngày trước phát hiện con thằn lằn kia vừa hay có thể dung để tạo mưa.

Ba việc kể trên đều vô cùng khó khăn, việc tương đối đơn giản là tìm địa nhũ, men theo long mạch để tìm chắc hẳn sẽ không quá khó khăn.

Tìm tiên thảo cùng hạt giống linh vật khó khăn hơn một chút, lần này đi tìm tiên thảo linh vật cùng dược liệu luyện đan là hoàn toàn khác nhau, không phải là Thiên Địa Kỳ Bảo thì không thể đưa vào nơi giam cầm, mà những tiên thảo cùng linh vật đó đều đều đang nằm trong tay những vị Tiên Nhân đang đợi phi thăng, hoặc dị loại lợi hại trông chừng, muốn đoạt được hạt giống từ tay bọn họ chẳng khác nào nhổ răng trong miệng cọp.

Tử khí đạo nhân tuỳ theo tu vi bản thân cùng với công đức lớn hay nhỏ, trước khi hết tuổi thọ sẽ được chia ra chứng nhận Địa tiên, Thiên Tiên, Kim Tiên, Đại La Kim Tiên bốn bậc phẩm cấp. Người được chứng nhận Địa tiên chỉ có hồn phách còn tồn tại, đa số sẽ được phong làm Thổ Địa Sơn Thần, phép thuật có hạn, mặc dù nguyên thần không thể chết nhưng cũng không thể tùy ý rời khỏi vùng đất được giao. Chỉ có Thiên Tiên trở lên mới có thể được bảo lưu thân xác, hành động tự do, trường thọ cùng thiên địa.

Đại đa số người tu hành khi tu luyện tới phẩm cấp Thiên Tiên sẽ lập tức phi thăng, nguyên nhân là chỉ có được Thiên Đình chứng nhận chức vị mới có thể đạt được thần thông tương ứng, nếu không sẽ không cách nào thi triển pháp thuật Tiên nhân. Cũng có một số rất ít đạo nhân đã đạt được điều kiện phi thăng nhưng lại không hề phi thăng, mà lựa chọn ở lại phàm trần, như vậy sẽ không bị ràng buộc với Thiên Đình, được tiêu dao tự tại, nhưng họ cũng phải trả giá lớn là không cách nào đạt được Tiên pháp tương ứng. Đối với những vị này, Thiên Đình gọi họ là Tán Tiên.

Tán Tiên nhiều năm dừng lại ở phàm trần, khi thấy bạn bè người thân lần lượt qua đời họ sẽ thấy rất buồn tẻ cô đơn, khi cô đơn họ thường vân du tứ hải để giải sầu, nếu gặp được thiên địa dị bảo sẽ liền mang về động phủ của mình nuôi dưỡng, cũng có khả năng còn cao hứng đào luôn một sơn động bên cạnh linh vật đó để ở lại, nếu muốn có hạt giống linh vật thì phải tìm cách lấy được từ trong tay những Tán Tiên đó, mức độ khó khăn thế nào không cần nói cũng biết.

Trừ những vị Tán Tiên này ra, còn có một vài linh vật là bị dị loại chiếm làm của riêng, dị loại có thể chiếm đoạt thiên địa dị bảo tuyệt không phải hạng xoàng, có rất nhiều con là Thần Thú đã tồn tại từ thời thượng cổ đến nay, so sánh với Tán Tiên thì muốn lấy đồ từ trong miệng bọn chúng độ khó còn cao hơn.

Công việc khó khăn hơn cả chính là làm thế nào giảm bớt gió lạnh trên đỉnh núi, đỉnh núi nơi giam cầm có hình búp măng, không thể chất chồng đất đá ngăn gió được, nếu muốn ngăn cản gió núi thì chỉ có một cách, chính là đem ngọn núi nằm ở phía bắc nơi giam cầm di chuyển sang phía Tây, dùng nó để ngăn cản làm yếu bớt các trận gió. Có Thiên Lang Hào trong tay, hắn tự tin có thể dịch chuyển cả ngọn núi, nhưng dời non lấp bể là hành động mà Thiên Đình cho là cử chỉ nghịch thiên, sẽ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc.

Càng ngẫm nghĩ Mạc Vấn lại càng thấy tuyệt vọng, cái ba việc này độ khó quá lớn, lúc này hắn mới cảm giác được mình còn quá nhỏ yếu, những việc này mỗi một thứ cũng có thể khiến hắn phải bỏ mạng, hắn không sợ chết, hắn chỉ lo lắng vạn nhất bản thân chết đi, thì A Cửu biết làm thế nào.

Sự bi quan vừa xuất hiện, trong lòng Mạc Vấn càng u tối hơn, dù cho có liều mạng hoàn thành những việc ấy, A Cửu vẫn sẽ bị giam cầm trên đỉnh núi, vĩnh viễn không bao giờ thấy được hắn. Tình huống A Cửu lúc này so với ngồi tù còn bi thảm hơn, ngồi tù chẳng qua chỉ bị mất tự do, nhưng vẫn còn có thể nghe được âm thanh, sự vật bên ngoài, nhưng A Cửu ở trong nơi giam cầm không thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, đó là một nhà giam hoàn toàn bị bịt kín. Trong không gian nhỏ hẹp như thế, A Cửu mỗi thời mỗi khắc đều phải chịu đựng nỗi tuyệt vọng lan tràn.

Nghĩ đến áp lực to lớn A Cửu phải gánh chịu, Mạc Vấn càng bi quan hơn, bỗng nhiên sinh ra ý niệm trở về bố trí Ngũ Hành đại trận để dịch chuyển núi non phá vỡ lá chắn, dù Tổ Sư bố trí lá chắn cũng không chạy thoát khỏi thiên địa ngũ hành, nhưng hắn tin tưởng mình nhất định có thể phá vỡ nó.

Ý nghĩ vừa loé lên, Mạc Vấn bỗng chốc tỉnh táo lại, không thể làm như vậy được, A Cửu chịu đựng áp lực lớn như vậy vẫn không hề buông bỏ hy vọng, hắn không thể chỉ vì con đường phía trước hung và cảm thấy tương lai mờ mịt mà nảy sinh ý định sống chết cùng một chỗ với nhau.

Sau khi tỉnh lại Mạc Vấn chợt nhận ra, lúc này là đầu tháng, cách sinh nhật của hắn bảy ngày, mỗi tháng từ bảy ngày đầu tiên trở về sau tâm tình của hắn sẽ sinh ra một chút giao động hoặc trầm xuống, sinh nhật lúc là Nguyên Thần dễ giao động nhất, nói cách khác ý tưởng lúc trước của hắn là kết quả do bị trời cao ảnh hưởng, trong lòng cảm thấy tương lai mờ mịt là do trời cao dụ dỗ, cũng không phải ý tưởng của chính bản thân.

"Ngươi có thể quyết định sinh tử của ta, nhưng ngươi không thay đổi được quyết định của ta." Mạc Vấn mở mắt nói.

"Ngươi nói gì?" Phụ nhân đang nấu điểm tâm nghi ngờ quay đầu.

"Làm phiền thiện nhân cho ta một chén nước ấm nữa." Mạc Vấn nói, sau khi mất máu hắn luôn cảm giác miệng lưỡi khô khốc.

Uống xong nước ấm, Mạc Vấn nhắm hai mắt lại, hắn đang suy tính nên đi nơi nào tiếp theo, chốc lát sau trong lòng đã có tính toán, nhưng muốn đi tới nơi đó cần phải có lão Ngũ giúp đỡ.

Vào buổi trưa, Mạc Vấn từ biệt lên đường, tới biên giới nước Lương hắn tự mình sắc thuốc uống, đau khổ chịu đựng hai ngày sau cũng ra khỏi địa giới nước Lương đến nước Triệu, trưa ngày thứ ba thì trở lại đạo quan chỗ ở Tây Bắc nước Tấn.

Đạo quan vẫn như cũ, lão đầu canh gác nhận ra Mạc Vấn, thấy hắn trở về, lập tức hô to "Mạc lão gia đã về rồi."

Vừa dứt lời, lão Ngũ đã từ sân sau viện chạy ra, ôm ngang Mạc Vấn, vô cùng vui vẻ, nói năng lộn xộn, "Ai nha, lão gia, người trở lại là tốt rồi, ta đây vẫn một mực nhớ nhung người, không có chuyện gì là tốt rồi, ai nha, quá tốt á."

"Còn ra thể thống gì, mau thả ta xuống." Mạc Vấn vỗ vào bả vai lão Ngũ.

"Lão gia, sao người về nhanh vậy? Ta còn tưởng rằng sau này không được gặp lại người nữa." Lão Ngũ thả Mạc Vấn xuống, xem xét từ trên xuống dưới, "Lão gia, tay người bị làm sao vậy?"

"Lão gia, phu nhân đâu?" Mộ Thanh dắt Ngô Cát Nhi từ sau viện chạy ra, tay nó còn nắm theo cây đũa.

Lão Ngũ nghe tiếng nghiêng đầu trợn mắt, Mộ Thanh vội vàng sửa lời, "Lão gia, ăn cơm trước đi, thức ăn mới vừa lên bàn."

"Mau chuẩn bị một bàn khác." Lão Ngũ phân phó người làm ở xung quanh, lại nhìn tay phải của Mạc Vấn, "Lão gia cần thuốc gì, để ta đi lấy."

"Không có gì đáng ngại." Mạc Vấn quen yên tĩnh, tình cảnh huyên náo trước mắt làm hắn có chút khó chịu, chẳng qua dù khó chịu thêm nữa thì cũng hoàn toàn không đáng kể so với cảm giác vui mừng khi được gặp lại người thân.

Lão Ngũ biết Mạc Vấn là cao thủ Kỳ Hoàng (người giỏi y thuật), nghe vậy cũng chỉ không khăng khăng đi bốc thuốc nữa, kéo Mạc Vấn đến hậu viện.

Sau khi đã ngồi xuống, ba người giáp mặt nói chuyện với nhau, Ngô Cát Nhi vẫn là con nít, nhớ thức ăn trên bàn, kêu đói.

"Chẳng thừa hưởng những điểm tốt của ta" lão Ngũ bất đắc dĩ nhìn Ngô Cát Nhi, rồi khoát tay với Mộ Thanh, Mộ Thanh hiểu ý, mang con đi ăn cơm trước.

Mạc Vấn không đợi lão Ngũ hỏi, chủ động kể lại đơn giản chuyện xảy ra lúc trước cho gã biết.

"Lão đạo cô kia không nhắc đến chuyện ta cắn chết con hạc xám của nàng ta chứ? Cái núi Tuyết Sơn đó ở đâu? Cửu cô bây giờ thế nào?" Lão Ngũ liên tục đặt câu hỏi.

Mạc Vấn bình tĩnh giải đáp từng cái một.

"Đúng rồi, lão gia, không phải người nói người chết ở man hoang trong hố sẽ có cây cỏ gì đó sao, cái đó được không?" Lão Ngũ hỏi.

"Buội cây Kiền Khôn Đằng kia tuy là linh vật nhưng không đủ thần dị, không thể đưa vào." Mạc Vấn lắc đầu nói.

"Nơi nào có thể tìm được đồ tốt hơn?" Lão Ngũ vội vàng hỏi.

Mạc Vấn nghe vậy không lập tức trả lời, trầm ngâm chốc lát ngẩng đầu nhìn về phía lão Ngũ, "Ngươi có thể ở trên không trung tối đa bao lâu?"

"Ở dạng Biên Bức, ta mang theo một người không mệt mỏi chút nào, nhất định có thể duy trì hai ba ngày, lão gia, ngươi hỏi cái này làm gì?" Lão Ngũ thắc mắc.

"Sau khi tìm được Địa Nhũ, ta và ngươi đi Tiên Sơn Bồng Lai..."