Tử Dương

Chương 300




Dịch giả: madokangokngkeck
Biên: Triệu Lâm

Thành Lâm Tây nằm ở phía tây nam nước Triệu, muốn đi Mộc Ly Tuyết Sơn cần phải đi qua cả nước Triệu và nước Lương. Chặng đường này dài hơn năm nghìn dặm.

Chạy không ngơi nghỉ một ngày, chạng vạng tối, Mạc Vấn đã đến được Nghiệp Thành. Hắn dừng lại đây chốc lát để mua một số lượng lớn rượu và thức ăn, trước lúc lên đường lại mua thêm hai bộ chăn mềm.

Còn chưa rời khỏi địa giới của Nghiệp thành, Mạc Vấn đã phát hiện có người đuổi theo phía sau. Hắn nóng lòng chạy đến Mộc Lý Tuyết Sơn, không có lòng dạ nào mà để ý bên cạnh, mặc kệ đối phương đi theo phía sau.

Cũng không lâu lắm, rốt cuộc Mạc Vấn cũng biết người phía sau là ai, bởi vì gió đêm đã mang đến một mùi nữ nhân, mùi này trước kia hắn đã từng ngửi qua, là Triệu Linh Phi của phái Ngọc Thanh.

Ngày đó hắn chém đứt mỏm núi, không biết Triệu Linh Phi đã bỏ mạng hay chưa. Việc Triệu Linh Phi không chết cũng không làm hắn quá để tâm.

Biết Triệu Linh Phi theo phía sau nhưng Mạc Vấn cũng không dừng lại nghĩ ngơi giữa đường. Tuy Triệu Linh Phi có thân pháp huyền diệu, lại không đủ để làm hắn kiêng kỵ, người hắn e dè là cao nhân tiền bối của phái Ngọc Thanh. Nếu nghỉ ngơi giữa đường Triệu Linh Phi sẽ thừa cơ dẫn bọn họ tới, chỉ cần không ngừng lại giữa đường, Triệu Linh Phi sẽ không cách nào kêu gọi viện thủ. Nàng ta chỉ có một người, không đáng để lo.

Thân pháp của hai người vốn sàn sàn nhau nhưng Mạc Vấn lại mang nặng, Triệu Linh Phi có thể đuổi theo hắn dễ dàng. Nhưng Triệu Linh Phi chỉ một mực theo đuôi phía sau, không hề tiến lên ngăn cản. Chuyện xảy ra với người Ngọc Thanh tông làm cho nàng hãi hùng khiếp vía. Cộng với chuyện xảy ra với tăng ni nước Tấn nàng cũng nghe được phong thanh, nên nàng đuổi theo Mạc Vấn chỉ muốn xác định Mạc Vấn đến nơi nào.

Mạc Vấn tự nhiên biết rõ ý định trong lòng của Triệu Linh Phi, nhưng hắn cũng không đi đường vòng. Khỉ cũng khó trèo lên Mộc Lý Tuyết Sơn, chim chóc lại không thể bay qua, người Ngọc Thanh Tông không có khả năng mạo hiểm tính mạng để lên Tuyết Sơn bắt hắn.

Sáng sớm hôm sau, Mạc Vấn rời khỏi Triệu quốc tiến vào nước Lương. Hắn với A Cửu từng ngồi trên lưng lão Ngũ bay qua nước Lương, đối với địa thế nước Lương tương đối quen thuộc, nên chọn đi thẳng về phía trước. Trước kia hắn hạ thủ lưu tình, tha cho Lưu Thiếu Khanh một con ngựa, còn bảo vệ mặt mũi cho gã, Lưu Thiếu Khanh đương nhiên sẽ không tiếp tục gây trở ngại cho hắn.

Lúc này, biên cảnh giữa nước Lương và nước Triệu điều có trọng binh canh gác, thám mã thỉnh thoảng lai vãng, tình hình chiến sự đang hết sức căng thẳng. Gặp phải tình cảnh này, Mạc Vấn chỉ có thể âm thầm thở dài, nước Triệu và nước Lương một khi xảy ra chiến tranh, muôn dân trăm họ phải gánh chịu binh dịch và lao dịch. Thuế ruộng cũng theo đó mà tăng lên, cảnh trao đổi con cái để ăn không lâu sau có thể lại xảy ra.

Mạc Vấn linh khí tràn đầy, luôn duy trì tốc độ, đến giữa trưa tiến nhập Lương quốc cảnh nội chăn thả đồng cỏ, chung quanh rất là trống trải, không có vật che chắn. Triệu Linh Phi không có cách nào che dấu thân hình, chỉ có thể hiện thân đi ra, cách Mạc Vấn rất xa, đi theo.

Từ lúc giữa trưa đến mặt trời lặn, mặt trời lặn cho đến canh ba, canh ba rồi lại sáng sớm, sáng sớm rồi lại tới trưa, rốt cuộc thì đến buổi trưa ngày thứ ba, Mạc Vấn cũng rời khỏi biên giới của nước Lương, tiến vào một vùng hoang mạc bát ngát không người.

Hoang mạc không giống với sa mạc, đại bộ phận đất đai ở hoang mạc đều cứng rắn. Mạc Vấn chọn từ hoang mạc thẳng tiến vì đây là con đường tắt ngắn nhất đi đến Mộc Lý Tuyết Sơn, nếu lượn vòng sang hai bên, sẽ phải mất thêm hai ngày.

Hoang mạc gần nghìn dặm, đi ra khỏi hoang mạc là khu vực sinh sống của người Hồ, người Hồ ở đây thì người Khương chếm đại đa số. Theo giải thích hiện nay thì chỉ cần không phải là hậu duệ của Viên Hoàng thì tất cả các tộc đều là người Hồ.

Người Khương sống bằng việc chăn thả gia súc, sống trong những lều vải, đốt phân trâu (phân trâu làm chất đốt), người dân chất phác, hiếu khách, khi thấy Mạc Vấn thì vẫy tay gọi to. Dù Mạc Vấn không hiểu ngôn ngữ của bọn họ, nhưng nhìn vào ánh mắt và cử chỉ của bọn họ, hẳn là muốn mời hắn đến nghỉ chân.

Trong lòng Mạc Vấn bao phủ mây đen, nhìn thấy người Khương nhiệt tình như vậy, cũng chỉ có thể mỉm cười khoát tay để tỏ vẻ cảm ơn.

Sáng sớm ngày thứ tư Mạc Vấn đến phụ cận Mộc Lý Tuyết Sơn, nơi này cách Mộc Lý Tuyết Sơn hơn ba trăm dặm, không còn có người Khương sinh sống. Đến nơi này, địa hình đột nhiên cao lên, nhiệt độ cực kì thấp, hô hấp bắt đầu dồn dập, lúc trước lướt một lướt có thể đến bốn năm dặm, nay chỉ có thể đạt đến hai dặm.

"Trở về đi." Mạc Vấn ngừng lại, nói với Triệu Linh Phi ở ngoài trăm trượng.

Triệu Linh Phi ổn định thân hình ngẩng đầu trông về núi tuyết mênh mông bát ngát ở phía xa, thu hồi tầm mắt lại nhìn Mạc Vấn một cái, cũng không trả lời.

"Ta muốn đi Mộc Lý Tuyết Sơn, chỗ đó cho tới bây giờ chưa ai leo lên, dù là người tu hành leo lên cũng lành ít dữ nhiều." Mạc Vấn lên tiếng lần nữa.

"Thê tử của ngươi ở nơi nào?" Triệu Linh Phi nhíu mày đặt câu hỏi.

"Ta không chắc chắn, nhưng có khả năng rất lớn là ở đây. Ngươi theo ta lâu như vậy, chỉ đơn giản muốn biết ta sẽ đi đâu, giờ ngươi đã biết, về đi, tiếp tục theo ta ngươi sẽ mất mạng đấy." Mạc Vấn có lòng tốt khuyên bảo.

"Đây chẳng phải là đúng ý của ngươi?" Triệu Linh Phi hừ lạnh.

Mạc Vấn nghe vậy không tiếp lời, oán hận giữa hắn với Triệu Linh Phi chất chứa đã sâu, không có khả năng hóa giải.

Lúc trước một mực không nghỉ chân, đến lúc này Mạc Vấn đã rất mỏi mệt. Hắn thả túi và bọc y phục xuống, ngồi xuống một tảng đá lớn nghỉ tạm.

Triệu Linh Phi nhìn chung quanh trái phải, chọn một sườn đât tương đối khuất gió ngồi xuống.

Mạc Vấn mang theo nhiều đồ ăn và nước uống, Triệu Linh Phi cả tí nước cũng không mang theo. Thấy môi Triệu Linh Phi rạn nứt, Mạc Vấn cởi xuống một cái túi nước vứt cho nàng. Mặc dù Triệu Linh Phi là địch nhân của hắn, nhưng cũng là một nữ nhân. (DG: thương hoa tiếc ngọc gớm:v)

Triệu Linh Phi vận chuyển linh khí tiếp lấy túi nước, nhăn mày liếc mắt nhìn về phía Mạc Vấn.

"Uống đi, nếu ta muốn giết ngươi, cũng không cần dùng độc." Mạc Vấn nói xong thì uống một ngụm lớn nước, hắn đã làm chuyện nam nhân nên làm, đối phương uống hay không, không liên quan đến hắn.

"Dù ngươi trốn tới đây cũng chạy không thoát tội. Ngươi giết nhiều người như vậy, cả Ngọc Thanh Tông và Phật Môn đều sẽ không bỏ qua cho ngươi." Triệu Linh Phi nói.

"Ta chưa bao giờ nghĩ tới việc trốn tránh, các ngươi tùy thời có thể tới tìm ta báo thù. Chẳng qua tăng nhân nước Tấn cũng không phải mất mạng trong tay ta, người giết bọn hắn là đồng môn của ta Ngọc Hành Tử Bách Lý Cuồng Phong." Mạc Vấn nói.

"Ngươi mang tội nghiệt đẩy đến trên thân của một người chết, đó đâu phải hành động của bậc quân tử?" Triệu Linh Phi nhíu mày nhìn Mạc Vấn.

"Ta giết nhiều đạo nhân như vậy, còn thèm để ý giết mấy tên hòa thượng? Kia hơn mười vị tăng ni bị kẻ xấu châm ngòi, vây công Bách Lý Cuồng Phong. Bách Lý Cuồng Phong vì tự bảo vệ mình mới đại khai sát giới." Mạc Vấn nói, Bách Lý Cuồng Phong đã chết, hắn không cách nào giúp Bách Lý Cuồng Phong làm gì nữa, việc duy nhất có thể làm là mang chiến tích huy hoàng của gã cho thế nhân biết, truyền cho đời sau. Thượng Thanh chuẩn đồ Bách Lý Cuồng Phong, nghênh chiến hơn mười kình địch một mình, dũng mãnh bất bại.

Triệu Linh Phi nghe vậy lại lần nữa nhíu mày không nói gì, đưa tay cầm lấy túi nước Mạc Vấn ném đến, suy nghĩ một chút lại buông xuống.

Mạc Vấn lại uống thêm một ngụm nữa có chứa mảnh băng, "Người giết chết Tuyệt Tình Tử và lấy đi Cửu Long đỉnh là Thượng Thanh Khai Dương Tử. Người này đã chết để đền tội, Cửu Long đỉnh của Ngọc Thanh Tông ta đã nhờ Thiên Cơ Tử mang về cho các ngươi. Ta giết lẫn phế đi nhiều người phái Ngọc Thanh như vậy, các ngươi muốn báo thù có thể đến Mộc Lý Tuyết Sơn tìm ta. Bất quá ta không đề nghị các ngươi lên núi, ta cũng không biết bản thân có thể sống sót lên đến đó hay không."

"Ta có một chuyện không rõ, một mực muốn hỏi ngươi." Triệu Linh Phi nhìn thẳng Mạc Vấn.

"Chuyện gì?" Mạc Vấn hỏi.

"Vì một dị loại mà tự hủy tương lai, tự tuyệt đường lui của mình, ngươi có hối hận không?" Triệu Linh Phi hỏi.

Mạc Vấn nghe vậy cảm giác rất kinh ngạc, hắn không nghĩ tới Triệu Linh Phi sẽ hỏi vấn đề này, "Vì sao lại hỏi cái đó?"

Triệu Linh Phi nghe vậy cũng không mở miệng, mà là nhìn thẳng Mạc Vấn chờ hắn trả lời. Nàng đã đuổi theo Mạc Vấn ba ngày. Trong ba ngày qua ý nghĩ của nàng trong lúc vô hình đã biến đổi cực lớn. Nàng chú ý tới Mạc Vấn mang theo chăn mềm và quần áo mềm ở phía sau, cũng thấy lưng Mạc Vấn đeo một đống lương khô, nàng biết Mạc Vấn muốn mang mấy thứ này cho thê tử đang vị vây khốn. Một nam tử vì gấp gáp cứu thê tử mà gây ra sai lầm cũng đáng nhận được sự thông cảm, Một nam tử không quản nguy hiểm tính mạng đến Tuyết Sơn đưa quần áo và thức ăn cho thể tử không thể nào là người xấu được.

Mạc Vấn lắc đầu.

"Ngươi có nắm chắc cứu được nàng không?" Triệu Linh Phi lại hỏi.

Mạc Vấn lại lần nữa lắc đầu.

"Nếu như có thể cứu ra nàng, cũng đừng trở về Trung Nguyên nữa." Triệu Linh Phi nói.

Mạc Vấn nghe vậy thì nghi hoặc nhìn về phía Triệu Linh Phi, hắn cũng không biết thái độ của Triệu Linh Phi vì cái gì mà bỗng xuất hiện thay đổi lớn như vậy.

"Ngươi không nên hiểu lầm, ta chỉ kính nể dũng khí của ngươi." Sắc mặt Triệu Linh Phi đỏ lên, cầm theo túi nước xoay người bỏ đi.

Triệu Linh Phi đi rồi, Mạc Vấn nhắm mắt lại, trước lúc lên núi hắn cần phải nghỉ ngơi.

Nghỉ ngơi một canh giờ, Mạc Vấn đứng dậy, mang bao phục và hành trang lên lưng tiếp tục đi về hướng tây. Giờ Mùi buổi chiều, hắn đi tới chân núi Mộc Lý Tuyết Sơn. Mộc Lý Tuyết Sơn có năm ngọn núi, xếp hàng từ nam đến bắc, chủ phong ở chính giữa, cũng không phải là đột ngột từ mặt đất mọc lên, mà cao dần lên, chủ phong kéo dài trăm dặm, từ sườn núi trở lên đã bị màu trắng mây mù che đậy, đứng dưới chân núi căn bản không cách nào nhìn thấy tình huống trên đỉnh núi, chẳng qua tính toán đại khái thì nơi này ở Tuyết Sơn cách mặt đất hơn ba nghìn trượng (~9990 mét) (Biên: nani:v)

Mạc Vấn trong lòng nóng vội, ngửa mặt trông lên rồi bắt đầu lên núi. Mới đầu trèo tốc độ khá nhanh, nhưng mà đến được sườn núi liền chậm lại, càng lên cao đi không khí càng loãng. Hắn thấy khó thở, đề khí càng thêm khó khăn, hít thở không thông dẫn đến tim đập loạn nhịp.

Phản ứng mạnh thế này không nằm trong dự liệu của Mạc Vấn. Hắn đã nhiều lần ngồi trên lưng lão Ngũ bay qua tầng mây, khi đó hô hấp cũng cũng không khó khăn như ở đây. Trầm ngâm thật lâu hắn mới nghĩ ra duyên cớ, địa thế của nơi này cao hơn rất nhiều so với vùng đồng bằng, tầng mây ở đồng bằng thậm chí còn bằng độ cao nơi này.

Hít thở không thông dẫn đến nhiều hậu quả xấu. Tư duy chậm chạp, toàn thân không còn chút sức lực nào, đến lúc này đừng nói là hai dặm, nhảy một cái tới mười trượng (~30 mét) là cùng, hơn nữa mỗi một lần rơi xuống đất đều cần há miệng thở dốc mới có thể đề khí tiếp tục.

Từ chân núi đến sườn núi, Mạc Vấn chỉ dùng thời gian một nén nhang, nhưng mà từ sườn núi đi lên, di chuyển chậm đi rất nhiều. Thế núi càng ngày càng hiểm trở, tuyết đọng càng ngày càng dầy, nhiệt độ càng ngày càng thấp.

Mãi cho đến lúc chạng vạng tối, Mạc Vấn vẫn chưa leo đến đỉnh núi. Hắn đến từ khu vực đồng bằng, không cách nào thích ứng với không khí loãng quá, sau khi đến được đây thì đầu đau như muốn nứt, vận chuyển linh khí cũng không thể giảm bớt, cũng may hắn tinh thông Kỳ Hoàng chi thuật, rạch ngón giữa của tay tay, dùng phương pháp nhỏ máu để lưu thông mạch máu bị tắc nghẽn.

Trên đỉnh núi tuyết cực kỳ lãnh lẽo, lạnh đến mức không thể sử dụng linh khí để thúc dục khí huyết. Máu ở ngón giữa trước khi kịp nhỏ xuống đã bị đông lại.

Sắc trời dần dần ảm đạm, phía tây xuất hiện tầng mây dày đặc, đó là điềm báo bão tuyết sắp đến. Mạc Vấn thúc dục linh khí tuôn ra từ huyệt Dũng Tuyền, Lao Cung bám vào vách tường tuyết bóng nhẵn, dùng cả tay chân nhanh chóng leo lên.

Gần sát đỉnh núi, Mạc Vấn thấy có một khu vực không có tuyết, một khu này chỉ cách đỉnh núi có mấy trượng, có hình tròn, chừng trăm bước vuông.

Lúc thấy nơi giam cầm, cũng là lúc hắn nhìn thấy A Cửu đang nằm co ro dưới vách núi đá...