Tử Dương

Chương 227




Dịch giả: alreii
Biên: argetlam7420

Sau khi trở lại Định Châu, Mạc Vấn trú tại doanh trại ở thành đông, doanh trại lớn như vậy chỉ có mấy trăm binh lính, không khí trống vắng ảm đạm.

Sau hai ngày từ lúc mọi người rút về thành Định Châu, thánh chỉ rốt cuộc đã tới, Thái tử và viên quan phủ Thái Úy chủ quản việc quân hiểu chuyện hơn Thạch Chân nhiều, biết trận chiến lần này vẻ vang cỡ nào, lập tức gia phong thêm tước vị Thân Vương cho Mạc Vấn, ngoài ra cũng không từ chối thỉnh cầu của hắn.

Xem xong thánh chỉ, lông mày Mạc Vấn nhíu cả lại, hắn nhíu mày không phải bởi vì trở thành vị Thân Vương khác họ đầu tiên của nước Triệu, mà là vì câu thánh chỉ cuối cùng: "Ban hôn cho Dự Công chúa Khất Dực A Cổ Chân, thiên thu vĩnh hảo, vạn niên đồng tâm."

Xem xong thánh chỉ, đúng lúc Thạch Chân từ bên ngoài đi vào, Mạc Vấn đưa quyển thánh chỉ cho Thạch Chân xem.

"Bọn họ không phê chuẩn thỉnh cầu của ngươi?" Thạch Chân thấy vẻ mặt Mạc Vấn khác thường, nghi ngờ nhận lấy thánh chỉ kia.

Mạc Vấn không trả lời, chiến báo trước đó Thạch Chân gởi về Nghiệp Thành hắn đã xem qua, bên trong không nhắc tới chuyện ban hôn, mà ở Định Châu cũng chỉ có một con Hải Đông Thanh (chim ưng), nàng không thể lén gửi một phong thư khác về, cũng có nghĩa chuyện ban hôn này không phải thỉnh cầu của nàng.

Thạch Chân nhận lấy thánh chỉ nhanh chóng xem qua, sau đó liếc mắt nhìn Mạc Vấn, muốn từ trên nét mặt hắn đoán ra thái độ của hắn đối với chuyện này.

"Không ngờ Phụ hoàng lại thật sự ban hôn." Thạch Chân thấy mặt Mạc Vấn vẫn chẳng có biểu cảm nào, cẩn thận lên tiếng dò xét.

"Mau xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, ta giúp các ngươi chiếm lại ba quận đã là bất trung với nước Tấn, các ngươi không nên hãm hại ta vào tội bất hiếu nữa." Mạc Vấn bình tĩnh nói.

Thạch Chân nghe vậy trong nháy mắt lộ vẻ thất vọng, giọng điệu của Mạc Vấn rất bình tĩnh, càng bình tĩnh càng chứng tỏ chuyện này không có bất kỳ cơ hội nào để thương lượng.

"Sai lầm nào cũng luôn có biện pháp để bù đắp mà, đúng không?" Thạch Chân ôm lòng hy vọng.

"Không phải tất cả sai lầm đều có thể đền bù." Mạc Vấn bưng ly trà nhấp một ngụm, chuyện ban hôn vẫn là bởi vì Thạch Chân mà có, tuy lần này nàng không chủ động thỉnh cầu, nhưng khẳng định lúc trước đã từng nói chuyện này trước mặt Hoàng đế nước Triệu.

"Chuyện này tạm gác lại sau này hãy nói được không, đợi ngươi chiếm lại ba quận mười sáu châu, chúng ta sẽ thỉnh cầu Phụ hoàng vĩnh viễn giảm bớt thuế má cho nhân dân nước Triệu." Thạch Chân nói.

"Ta là bởi vì cha mẹ đều mất cả nên mới có lòng giúp đỡ nhân dân nước Triệu, nếu song thân vẫn còn sống, ta sẽ chọn báo hiếu với bọn họ trước." Mạc Vấn mỉm cười lắc đầu, "Dân chúng dù sao cũng không phải người thân của ta, không có ân nuôi dưỡng với ta."

"Ngươi nói đúng, chuyện này quả thực đã quá nóng vội, ta lập tức gởi thư hồi âm, thỉnh cầu hoãn lại." Thạch Chân vẫn chưa từ bỏ hy vọng, thấp thỏm thương nghị.

Nếu vẻ mặt lúc này của Thạch Chân là càn quấy, Mạc Vấn sẽ lập tức khiển trách, nhưng nàng không làm như vậy, mà vẫn luôn hạ mình thỉnh cầu thương nghị, loại thái độ này khiến Mạc Vấn không cách nào cau mày quắc mắt với nàng được.

"Xin hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, nếu không ta sẽ lập tức dứt người rời đi." Mạc Vấn cứng rắn kiên quyết lắc đầu.

"Chuyện này đã chiêu cáo khắp thiên hạ, hủy hôn cũng được nhưng có thể đừng gióng trống khua chiêng tuyên bố ra ngoài, giữ lại cho ta mấy phần mặt mũi để gặp người được không?" Thạch Chân lúng túng cười khổ.

Mạc Vấn cân nhắc chốc lát rồi gật đầu, hắn không chấp nhận ban hôn là bởi vì đã có A Cửu, còn nữa trong lòng hắn vẫn luôn có một ngưỡng cửa không thể bước qua được, chỉ cần nói rõ với với bản thân và A Cửu, không cần thiết để ý người trong thiên hạ thấy thế nào.

"Ta sẽ lập tức gửi thư hồi âm về triều đình." Thạch Chân đặt thánh chỉ xuống, đứng dậy đi ra ngoài.

Tuy Mạc Vấn dứt khoát từ chối hôn sự, sâu trong lòng hắn vẫn cảm thấy đã làm tổn thương Thạch Chân, vốn muốn nói mấy câu khuyên giải an ủi nàng, lời đến khóe môi lại cố kiềm nén lại, chuyện tình cảm sợ nhất là dây dưa không rõ ràng, ý tốt sẽ dễ bị đối phương hiểu lầm là có tình ý, vẫn là không nói thì tốt hơn.

Thạch Chân đi rồi, Mạc Vấn cho gọi Bồ Hùng tới, "Thánh chỉ Triều đình đã tới, tướng sĩ trong doanh ngay trong ngày hôm nay rời khỏi Định Châu trở về Nghiệp Thành, đến phủ Thái Úy nhận khen thưởng, sau đó mỗi người tự trở về cố hương của mình."

Bồ Hùng nghe vậy gật đầu đáp ứng, đi ra ngoài triệu tập binh lính. Chỉ chốc lát sau binh lính đã xếp thành hàng, Mạc Vấn tuyên đọc thánh chỉ của Triều đình nước Triệu, năm trăm binh lính đều quỳ xuống, cảm ơn trọng thưởng và dìu dắt của Mạc Vấn.

Mạc Vấn không ra vẻ khiêm tốn giả dối nữa, nói mấy câu chia tay với mọi người rồi phân phối quân lương, thu xếp cho mọi người trở về, ăn cơm trưa xong, binh sĩ rời khỏi doanh trại đi về phía tây.

"Bồ tướng quân, ngươi cũng trở về đi." Mạc Vấn nói với Bồ Hùng không cưỡi ngựa đang đi bên cạnh.

"Được chân nhân ưu ái, mạt tướng đã đứng hàng nhất phẩm, không cách nào thăng thêm ba cấp nữa, chưa kiếm được chỗ tốt, sao mạt tướng có thể rời đi?" Bồ Hùng cười đùa nói.

(Nhất phẩm là phẩm quan cao nhất rồi, trên nữa chỉ có thừa tướng, hoàng thân, hoàng đế nữa thôi)

"Tâm ý của ngươi bần đạo hiểu rõ, nhưng chiến sự sau này sẽ càng ngày càng hung hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ mạng, ngươi và ta đã là bạn tốt, nếu ngươi chết trận, bần đạo khó tránh khỏi thương tâm, ngươi vẫn nên về đi." Mạc Vấn đưa tay vỗ vai Bồ Hùng, con người trải qua cuộc chiến sinh tử sẽ càng trở nên quý trọng mạng sống, lần này tất cả mọi người đều rời đi, duy chỉ có Bồ Hùng ở lại, lòng trung nghĩa này thật sự rất đáng quý.

"Bên cạnh chân nhân không có mấy người, mạt tướng sẽ luôn đi theo chân nhân, cho đến khi chân nhân chiến thắng trở về mới thôi." Bồ Hùng nghiêm nghị lắc đầu.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, "Sau này không cần làm nhiều lễ tiết thế tục nữa."

Sau khi mọi người rời đi, quân doanh lớn như vậy chỉ còn lại đám quân canh gác quân doanh lúc đầu cùng hai người Mạc Vấn và Bồ Hùng, tuy Bồ Hùng kính trọng Mạc Vấn, nhưng không có những hành động nịnh nọt của tiểu nhân, cũng không nhân cơ hội lấy lòng, vẫn luôn ở trong phòng của mình, trừ phi có chuyện bẩm báo, thời gian khác cũng không quấy rầy Mạc Vấn.

Từ Nghiệp Thành đến Định Châu rất xa xôi, quân đội nước Triệu phái tới cần thời gian một tháng mới có thể chạy tới đông đủ, ba ngày sau thương thế của Mạc Vấn đã lành hẳn, thời gian còn lại chỉ có chờ đợi.

Hắn có ý nhân cơ hội này đến Vô Danh Sơn và Man Hoang gặp A Cửu và lão Ngũ, do dự rất lâu lại không dám đi, lúc này dòng nước lũ ở đồng cỏ phía đông đã hạ bớt, quân Yên lúc nào cũng có thể rục rịch trở lại, trước mắt thành Định Châu cũng không còn bao nhiêu quân phòng thủ, có hắn trấn giữ quân Yên sẽ phải kiêng kỵ, nếu hắn mà rời đi, quân Yên có thể thừa dịp đó xông vào chiếm thành.

Thạch Chân vẫn không trở về Hắc quận, mà ở lại Định Châu cùng Mạc Vấn thương nghị chiến sự sau này nên đánh thế nào, Mạc Vấn không hỏi kết quả chuyện từ hôn, Thạch Chân cũng không nhắc tới nữa, buổi tối ngủ lại ở nha phủ, cũng không thường xuyên đến quân doanh quấy rầy hắn.

Mười ngày sau, năm ngàn kỵ binh tiên phong tới, cũng không biết triều đình là suy nghĩ đến sở thích cá nhân của hắn hay là kỵ binh người Hồ sợ chết không dám tới, năm ngàn kỵ binh này đều là người Hán, Bồ Hùng nhìn thấy những kỵ binh này thì rất bất mãn, những người này đa số là lính mới, thân hình không cường tráng, không dũng mãnh bằng kỵ binh người Hồ.

Có kỵ binh đến, Định Châu đã có binh lực phòng thủ, Mạc Vấn cũng không kiềm chế ý muốn Tây tiến, buổi chiều hôm đó liền chuẩn bị khởi hành đi phía tây.

Ngay tại lúc Mạc Vấn chỉnh lý công văn và chiến báo trên bàn chuẩn bị ra cửa, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.

"Ai đó?" Mạc Vấn nghe tiếng khẽ nhíu mày, tối nay có gió, có người tới nhưng hắn lại không hề phát hiện ra.

"Mạc chân nhân, Quế Tam Nương tới thăm." Ngoài cửa truyền tới thanh âm của Quế Tam Nương.

"Mời vào." Vì kế sách vẹn toàn, Mạc Vấn không đi ra mở cửa, tuy Quế Tam Nương từng âm thầm báo tin cho hắn, nhưng hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng Quế Tam Nương, dù sao hai bên cũng khác trận doanh.

Được Mạc Vấn cho phép, Quế Tam Nương đẩy cửa tiến vào, đóng cửa xong chắp tay với Mạc Vấn, "Ra mắt Mạc chân nhân, chân nhân vẫn khỏe chứ?"

"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, cảm tạ ngươi đã hỏi thăm, tất cả vẫn tốt, lúc trước may nhận được tin tức của ngươi, quân Triệu mới có thể thuận lợi rút lui, phần ân huệ này bần đạo mãi không quên." Mạc Vấn khẽ nhấc tay, mời Quế Tam Nương ngồi.

"Hành động chuộc lỗi đó sao dám để Mạc chân nhân chịu ơn, Mạc chân nhân đạo pháp thông thiên, thần uy vô địch, trận chiến trước đó thật sự..."

"Không biết lần này ngươi đến vì chuyện gì?" Mạc Vấn mỉm cười cắt đứt lời nịnh hót của Quế Tam Nương.

"Lúc trước nhờ có chân nhân nương tay, Quế Tam không thể báo đáp, hôm nay tình cờ tìm được một cây Lục Huyết Cửu Diệp Thảo, đặc biệt mang tới tặng cho chân nhân, mong rằng chân nhân không ghét bỏ." Quế Tam Nương nói xong lấy ra từ trong ngực một bao vải dài đặt lên bàn gỗ nhỏ bên cạnh, sau đó đứng lên chắp tay, "Vậy không quấy rầy chân nhân thanh tu, Quế Tam cáo lui."

"Đường núi khó đi, ngươi đi cẩn thận." Mạc Vấn đứng đậy tiễn khách.

Quế Tam Nương thấy Mạc Vấn không từ chối lễ vật của nó thì lộ vẻ vui mừng, mỉm cười ra ngoài.

Mạc Vấn biết dụng ý Quế Tam Nương đến lần này, Quế Tam Nương là thảo mộc thành tinh mà không phải cầm thú hóa thành người, cầm thú hóa thành người có thể đi lại khắp nơi, nhưng thực vật thành tinh lại bị giới hạn trong một khu vực hoạt động cố định, Quế Tam Nương trên chiến trường báo tin cùng với hôm nay tới tặng lễ vật đều là vì lưu lại đường lui cho bản thân nó, đám cầm thú kia tựa như hòa thượng không miếu, bất cứ lúc nào cũng có thể chạy trốn. Nó lại là hòa thượng có miếu, không thể chạy xa, cho nên mới đi trước lót đường để tránh sau khi quân Yên tháo chạy, bị Mạc Vấn tìm kiếm đem chặt đi.

Cửu Diệp Thảo là thượng phẩm tráng dương, có điều nó không có tác dụng với Mạc Vấn, sở dĩ hắn không từ chối là vì để Quế Tam Nương yên tâm, hắn vốn không có ý truy cứu trách nhiệm với nàng, sau khi trải qua chuyện của Lâm Nhược Trần, hắn luôn có một loại thái độ khoan dung đặc biệt với những người vì mạng sống bị uy hiếp nên mới phải hành động bất đắc dĩ.

Quế Tam Nương vừa đi khỏi, Thạch Chân liền đẩy cửa vào.

"Người phụ nữ vừa rời khỏi quân doanh đi về phía đông là ai?" Tay Thạch Chân cầm chiếc áo khoác đã được sửa xong.

"Một yêu tinh bên phe quân Yên, lúc trước từng trước trận báo tin cho ta." Mạc Vấn giơ tay chỉ bao vải Quế Tam Nương đặt ở bàn gỗ nhỏ, "Lần này tới tặng một cây Cửu Diệp Thảo cho ta."

Thạch Chân đặt áo khoác xuống, đi tới bàn gỗ bên cạnh cầm bao vải kia lên, "Tại sao cô ta phải tặng lễ vật cho ngươi?"

"Nó là thảo mộc thành tinh, bản thể ở không xa nơi này, nó lo lắng sau khi quân Yên rút lui ta sẽ truy cứu trách nhiệm với nó, cho nên tới đút lót." Mạc Vấn thuận miệng nói.

"Cửu Diệp Thảo gì chứ? Đây rõ ràng là Dâm Dương Hoắc! Tại sao cô ta đưa ngươi cái này?" Thạch Chân nghi ngờ nhìn cây thực vật vẫn còn dính bùn đất kia.

"Dâm Dương Hoắc chính là Cửu Diệp Thảo, có thể do nó vội vàng không tìm được thứ khác. Ngươi tới thật đúng lúc, ta muốn ra ngoài một chuyến, trước khi bộ binh và cung binh tới ta sẽ trở lại." Mạc Vấn chỉnh lý công văn trên bàn.

"Ngươi muốn đi đâu?" Thạch Chân hỏi.

"Tới Côn Lôn sơn gặp vị bạn cũ." Mạc Vấn cũng không giấu giếm Thạch Chân.

"Ngươi lo lắng tin tức Phụ hoàng ban hôn truyền tới tai con hồ ly tinh kia, nó sẽ hiểu lầm hả?" Trong lời nói của Thạch Chân có chút ghen tức.

"Chuyện ban hôn vốn là do các ngươi tự tiện quyết định đấy chứ." Cách xưng hô của Thạch Chân với A Cửu khiến Mạc Vấn rất phản cảm.

"Mang theo cái này, tới gặp con hồ ly tinh kia mà dùng." Tính tình đanh đá chua ngoa của Thạch Chân lại nổi lên, thở phì phì ném cây Cửu Diệp Thảo kia về phía Mạc Vấn.

"Giả bộ mấy ngày rồi, giờ ngươi lại muốn nổi điên?" Mạc Vấn gạt phăng cây Cửu Diệp Thảo, trừng mắt nhướn mày nhìn Thạch Chân.

"Ta nổi điên thì sao? Đừng có để ta bắt gặp, nếu không bổn cung nhất định sẽ lột da nó." Thạch Chân nổi cơn tam bành.

"Ta ở ngoài cửa này, ngươi tới lột đi." (Biên::D)

Ngoài cửa bỗng truyền tới tiếng cười của phụ nữ...