Dịch giả: argetlam7420Liễu Sanh nghe xong khoát tay lia lịa, "Vòng vây bốn phía tổng cộng phải đến hơn vạn người, trì hoãn không phải thượng sách, phải tìm cách khác."
"Vậy ý ngươi thế nào?" Mạc Vấn nhíu mày nhìn Liễu Sanh.
"Đuổi tản ra." Liễu Sanh cánh mũi khẽ run, vẻ mặt bất thiện cho thấy gã cũng hiểu không xuống nặng tay thì không đủ để phá vòng vây.
Mạc Vấn nghe vậy không trả lời, trong lòng hắn đang nghĩ đến hai chuyện. Một là cân nhắc xem lấy thực lực ba người có thể giết ra gần một vạn tăng ni binh lính hay không. Hai là xem xét đề nghị của Liễu Sanh có phải là có tư tâm bên trong không, có phải muốn trải đường, thúc đẩy hắn tiếp quản Kim ấn Hộ quốc pháp sư nước Triệu không.
"Đám người này ô hợp, không đủ khả năng đe dọa, nếu ngươi vẫn còn băn khoăn thì chúng ta có thể đợi thêm lát nữa, đợi mấy người khác chạy đến rồi tính." Trong lúc nói chuyện, Liễu Sanh lấy trong ngực ra một cái túi lụa đưa cho Mạc Vấn.
Mạc Vấn đưa tay nhận lấy, mở ra thì thấy bên trong là mấy món điểm tâm được làm rất cầu kỳ, túi lụa kia cũng có mùi thơm rất dễ chịu.
"Ngươi đang làm gì ở nước Triệu vậy?" Mạc Vấn ngấu nghiến ăn điểm tâm, mấy món này màu sắc sặc sỡ, hương vị tuyệt hảo.
"Không nói cho ngươi, ngươi lúc nào cũng hay tò mò, ta ngày thường ở lì trong Đông cung, người trong triều đình đều không biết ta, ta cũng chẳng phải làm việc vì triều đình, lại càng không cùng đồng môn là địch." Liễu Sanh lại đưa một cái bình nước cho Mạc Vấn. Cái bình nước này làm bằng ngọc phỉ thúy, khắc họa tiết bằng vàng ròng, vô cùng xa xỉ tinh xảo, liếc mắt liền biết là đồ của hoàng gia.
"Vì sao lúc trước ngươi phải xuôi nam chặn giết Chu Quý nhân?" Mạc Vấn nhận lấy bình nước lên tiếng hỏi.
"Thái tử nhờ vả, không tiện từ chối." Liễu Sanh mỉm cười lắc đầu.
"Lúc ăn lúc ngủ không được nói chuyện, cấm hỏi thêm." Liễu Sanh thấy Mạc Vấn còn muốn truy hỏi, vội vàng lến tiếng ngăn lại.
Mạc Vấn nghe vậy không có hỏi nữa, đám người Dạ Tiêu Diêu luôn luôn coi người Hồ là địch. Đồng môn biết rõ về nhau nên nếu Liễu Sanh muốn làm hại bọn họ thì rất dễ dàng, nhưng gã không muốn cùng đồng môn là địch, đám người Dạ Tiêu Diêu cũng không biết tung tích của gã, như vậy có thể thấy Liễu Sanh nói thật. Liễu Sanh có lẽ chỉ là cùng Thái tử quan hệ thân mật, lại được Thái tử đối đãi nhiệt tình, nếu không gã đã không dùng câu “Thái Tử nhờ vả” như vậy.
Hai người mải nói chuyện, tăng ni cùng quân lính bên ngoài đều ngây người ra, không hiểu sao lão tăng này lại đưa nước uống cho Mạc Vấn. Sau đó bọn họ rối rít tra hỏi lai lịch lão tăng, có điều tụ tập nơi này đều là các tăng ni từ rất nhiều chùa chiền đến đây, nhất thời không thể nào tra ra được.
"Lúc này chiến sự giữa người Hồ với nhà Mộ Dung nước Yên thế nào?" Mạc Vấn ăn xong điểm tâm, uống nước súc miệng.
"Ta không quan tâm chiến sự lắm, chỉ biết là nước Triệu đã mất ba quận." Liễu Sanh thuận miệng nói.
Mạc Vấn gật đầu, Dự công chúa từng nói nước Triệu đã mất ba quận mười sáu châu, Liễu Sanh cũng không nói dối. Nếu gã không quan tâm đến chiến sự, thì gã cũng sẽ không có động cơ xúi giục hắn tiếp nhận Hộ quốc Kim ấn nước Triệu.
" Chuyện lúc nãy chỉ có ta với ngươi biết, đừng có tiết lộ cho ai." Liễu Sanh dặn dò.
Mạc Vấn cũng gật đầu đống ý. Hắn là người cẩn thận, căn cứ thời gian Liễu Sanh đến thì hẳn là gã vừa cảm giác một cái lập tức lên đường tới ngay, trước khi lên đường cũng không bày mưu kế làm trì hoãn đám người Bách Lý Cuồng Phong và Dạ Tiêu Diêu, nhằm ly gián tình đồng môn. Nói cách khác, Dạ Tiêu Diêu chưa tới không phải là do Liễu Sanh gây nên. Liễu Sanh lần này đến không có ý gì khác, đơn giản là tới tương trợ bạn bè đồng môn.
"Thiên Tuế hiện đang ở đâu?" Liễu Sanh hỏi.
Mạc Vấn hơi quay đầu nhìn. Liễu Sanh hiểu ý, đứng dậy bước về hướng tây, "Ta đi tìm hắn nói chuyện, nhìn hành động của ngươi mà ứng biến."
"Ngươi chớ nên khinh thường." Mạc Vấn vội vàng nhắc nhở, nơi này có nhiều cao thủ, Liễu Sanh lại có vẻ không coi bọn họ ra gì.
Liễu Sanh chỉ quay đầu cười một tiếng. Mạc Vấn thấy thế âm thầm nhíu mày, Liễu Sanh hiện vẫn đang là tướng mạo lão tăng, tự nhiên cười lớn sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Nhưng chỉ một lát sau Mạc Vấn đã biết mình lo lắng dư thừa, Liễu Sanh ung dung đi ra ngoài không ai ngăn cản, tới trước mặt đám tăng ni vẫn cúi đầu làm lễ như thường, sau đó trà trộn vào đám người tan biến không thấy tung tích. Lúc này những tăng ni kia đã không thể phân biệt gã nữa rồi, trong màn đêm chẳng ai biết gã đã lại biến thành hình dạng gì.
Tới lúc này, Mạc Vấn đã hoàn toàn yên tâm, có Thiên Tuế cùng Liễu Sanh ở chỗ này, bọn hắn đã ở vào thế bất bại.
Trời đêm tối mịt, Mạc Vấn ngồi xếp bằng luyện khí, nhân cơ hội nghỉ ngơi một chút, cùng lúc đó cân nhắc lời nói của Liễu Sanh. Quá nhiều tăng ni vây ở chỗ này sớm muộn cũng sẽ là mối họa, làm trở ngại vong hồn lão Ngũ và con gái quay về sau bảy ngày, cho nên phải đuổi bọn chúng đi. Nhưng tạm thời cũng không vội, theo dự kiến còn có thể đợi thêm hai ngày nữa.
Một đêm yên lặng, sáng sớm hôm sau, Mạc Vấn phát hiện có biến. Những binh lính cùng tăng ni kia lúc đi vệ sinh lại đi ngay gần đó, lấy bình phong che lại, đi xong lại đổ phân với nước tiểu ở xung quanh vòng ngoài, một trận gió nổi lên, mùi khai thối nồng nặc.
Thấy tình hình đó, Mạc Vấn lông mày nhíu chặt. Đối phương làm vậy chính là có người chỉ điểm, ý muốn lấy mấy thứ ô uế phá pháp thuật. Phù chú mượn thiên địa linh khí, ngưng biến thành Linh thú có thể có chút thần thức là bởi vì đã được thần thức của bản thân Linh Thú đó gửi vào, những Linh thú này chán ghét nhất là mấy thứ ô uế dơ bẩn.
Vào lúc giữa trưa, tình huống lại phát sinh, rất đông binh sĩ ở trong thành dắt tới hơn một trăm con chó mực. Mấy con chó mực đương nhiên không phải để cắn người, cũng không biết bọn chúng là nghe người nào xui giục, muốn dùng máu chó mực để phá pháp thuật.
Thấy tình hình này, Mạc Vấn dở khóc dở cười, vừa sợ vừa giận. Dùng những thứ dơ bẩn phá pháp thuật là chuyện có thật, nhưng máu chó mực dương khí cực thịnh, chuyên dùng để kháng yêu pháp ma quỷ, dùng nó đối phó với pháp thuật Đạo gia chính thống căn bản là vô tác dụng.
Đám lính dắt chó tới nơi lập tức giết lấy máu, khung cảnh rất tàn nhẫn máu tanh, những tăng ni biểu hiện cũng không giống nhau, người lớn tuổi mặt lộ vẻ từ bi ngồi xếp bằng niệm kinh, còn mấy chú tiểu thì nhắm mắt bịt tai không dám nhìn.
Mấy chuyện trên đều không có tăng ni tham dự, chắc là do Hoàng Thượng hoặc vị Thượng tướng quân bị mất cánh tay khi trước hạ lệnh. Con người ai cũng có vui có giận, hai người một chịu nhục một trọng thương, trong lòng không thể nào không có oán hận.
Nhưng đúng lúc này, phía Tây truyền tới khí tức của Thiên Tuế, không hỏi cũng biết là muốn hỏi ý hắn có định động thủ hay không.
Mạc Vấn mặc dù cảm nhận được nhưng không đứng dậy ngay, lúc này tình thế đã rất nguy cấp, không thể để cho đối phương chuẩn bị xong xuôi, sở dĩ hắn không động thủ ngay lập tức là bởi đang cân nhắc xem có loại pháp thuật nào có thể dùng được.
Muốn khiến bọn chúng kinh sợ, dùng Tinh tú Đại phù biến ra Thanh Long là hay nhất. Thanh Long đứng đầu Tứ đại thần thú, ngưng biến Thanh Long hao tổn linh khí cực lớn. Mà Bạch Hổ cũng không thể biến ra nữa, bởi trước đó đã dùng rồi, không tạo được hiệu quả chấn nhiếp quân địch. Huyền Vũ là Thần thú hệ Thủy, đánh Thủy chiến có hiệu quả lớn, nhưng không thuận lợi đánh trên đất bằng. Vậy thì chỉ còn cách biến ra Chu Tước.
Nhưng Chu Tước là Thánh cầm thuộc Hỏa, lấy hỏa công giết người là cách làm vô cùng tàn nhẫn độc ác, rất dễ bị trời phạt, hao tổn tuổi thọ. Mục đích lần này của hắn chỉ là muốn phá vòng vây, không phải muốn giết sạch bọn chúng, biến ra Chu Tước quá mức ác độc.
Nghĩ vậy, liền bỏ chủ gọi thứ, quyết định đổi thành triệu hồi cấp dưới của Chu Tước, Dực Tú Hỏa Xà (Rắn lửa có cánh).
Quyết định xong, hắn lập tức đứng thẳng người, lấy Thiên Lang Hào vẽ một đạo Tử phù, đọc to chân ngôn, "Thỉnh Nam Tú thần linh, hóa hỏa vũ hồng lân, đốt cháy phàm thế uế khí, gọi hỏa xà hiển linh, thái thượng đại đạo quân cấp cấp như luật lệnh."
Chân ngôn đọc xong, phù chú rời khỏi tay, Tử phù gặp gió tức thì biến đổi. Một con rắn có đôi cánh lửa dài gần ba trượng, to như thùng nước, toàn thân đỏ rực, trên đầu có một ngọn lửa, thân hình cực lớn đột nhiên hiện thân. Vừa hiện thân nó liền phun ra một ngọn lửa dài hơn một trượng dương oai, xong liếc mắt nhìn về phía Mạc Vấn, đợi nghe mệnh lệnh.
Mạc Vấn dùng ý nghĩ ra lệnh, hỏa xà nghe xong vỗ cánh đánh thẳng về phía đám người phía đông.
Gọi Hỏa xà xong, Mạc Vấn vội vã ngưng thần xem xét, thấy linh khí vẫn còn đủ, lại vẽ thêm phù chú biến thành Hỏa xà. Tâm niệm chớp động, đánh thẳng về hướng tây. Sau đó lại xem xét linh khí, phát hiện thấy biến ra Hỏa xà hao tổn linh khí không quá lớn, lúc này vẫn còn sáu phần linh khí, liền biến ra tiếp một con Hỏa xà nữa công thẳng hướng chính bắc.
Đám tăng ni cùng binh lính không ngờ Mạc Vấn lại ra tay trước chiếm tiên cơ, bỗng dưng xuất hiện Hỏa xà làm nhiều người vô cùng kinh ngạc, đợi đến khi thấy rõ hình dáng Hỏa xà, Hỏa xà đã xông đến gần, cong thân ngẩng đầu, phun lửa thiêu đốt.
"Lúc này nếu rời đi, có thể không chết." Mạc Vấn đạp đất bay lên, vận khí hô to.
Thế gian loại người nào cũng có, quân sĩ vòng ngoài có nhiều kẻ đần độn, thấy hắn bay lên chẳng quản duyên cớ liền cố sức nhắm hắn bắn tên. Những cung binh này sử dụng trường cung không giống nhau, coi như lực cánh tay bắn được khoảng trăm trượng, cố hết sức cũng chỉ hơn trăm trượng một chút. Đang lúc Mạc Vấn bây lên hô to bỗng có nhiều mũi tên nhọn bay tới, nhưng “gió yếu không cuốn nổi lông chim, nỏ mạnh hết đà không bẳn thủng nổi lụa”, do cách quá xa nên mũi tên nhọn bay gần liền bị kia linh khí hộ thể cản lại hết.
Mắt thấy khuyên nhủ vô dụng, Mạc Vấn liền thi triển Truy Phong Quỷ Bộ xông về phía đông, nơi đó có số người nhiều nhất, có nhiều cao thủ, một con Hỏa xà khó mà chịu được rất đông cao thủ chặn đường vây công, phải chi viện cho nó.
Truy Phong Quỷ Bộ vô cùng biến ảo, cung thủ bèn chịu chết, Mạc Vấn nhanh chóng xông đến đám tăng ni. Lúc này chúng tăng ni đang hợp lực chặn đánh hỏa xà, thấy Mạc Vấn xông đến, vội vàng chia người ra ngăn hắn.
"Ngoan cố không đi, một con đường chết." Mạc Vấn ra tay không hề lưu tình, không thèm so đo chiêu thức, cũng không cần để ý vị trí huyệt đạo, mượn thân pháp cực nhanh của mình, Tử khí phát ra uy phong mãnh liệt, quyền chưởng xuất liên tục, nhiều lần hạ sát thủ, "Thân thể là do cha mẹ sinh ra, phải duy trì giống nòi, không nên hủy hoại. Bọn ngươi quên nguồn quên gốc, cắt tóc tuyệt giống, chết không có gì đáng tiếc."
(Dịch: Đoạn này là ý kiến cá nhân của lão tác giả về đạo Phật, có phần phiến diện, anh em đừng để ý.)
Lúc này Thiên Tuế Liễu Sanh cũng đã từ phía tây đánh vào, Thiên Tuế tự biết tu vi pháp thuật còn yếu, bèn dùng bản thể hiện thân. Hắn là Cự Quy (rùa lớn) thuộc Thủy Tộc, thân thể rộng năm trượng, khổng lồ dị thường. Chớ có nghĩ rằng loài rùa hành động chậm chạp, lúc cần thiết bọn chúng có thể hành động rất nhanh chóng, Thiên Tuế lúc này đầu với cổ co lại, mượn cái mai cứng rắn bảo vệ xông thẳng vào trận địa, không kiêng kỵ chút nào.
Liễu Sanh thoắt ẩn thoắt hiện không thấy bóng dáng. Tới lúc này Mạc Vấn mới phát hiện ra tuy mình có chút tiến bộ, nhưng những đồng môn khác cũng không hề lười biếng tu hành. Lúc này Liễu Sanh chẳng những có thể biến hóa dung mạo, thậm chí còn có thể biến ra quần áo, sau khi ẩn vào đám người liên tục biến đổi. Không những nhiễu loạn tinh thần kẻ địch, còn có thể tùy ý ra tay, một kích thành cong lắc mình biến mất, bất bại không có đối thủ.
Thấy hai vị đồng môn thần dũng như vậy, Mạc Vấn vững tâm trong lòng, Truy Phong Quỷ Bộ liên tiếp thi triển, lẫn trong đám người cấp tốc thay đổi vị trí, ở bên cổ động Hỏa xà liều chết xung phong.
Binh lính vòng ngoài mắt thấy Hỏa xà xông đến, quá kinh hoảng vội vàng giội máu chó. Hỏa xà không phải là yêu vật, máu chó mực dương khí rất nặng, giội lên nó chẳng những không có tác dụng gì, ngược lại làm cả người nó lửa cháy càng to, uy thế mạnh hơn, phun lửa dài hơn.
Quân lính thấy máu chó không có hiệu quả, lại đi cầm bô định giội lên. Đám tăng ni bên cạnh lúc trước đã bị dính máu chó ướt nhẹp rồi, lần này thấy quân lính vác bô ra thì lập tức giải tán, không ai dám đi ngăn cản Hỏa xà nữa. Hỏa xà ngay lập tức xông về phía quân lính xách bô, có máu chó mực trợ giúp, lúc này ngọn lửa phun ra đã đạt tới ba trượng (10 mét), làm gì có ai đủ sức giội bô xa ba trượng. (đoạn này max hài)
Chúng tăng ni vốn đã không còn lòng dạ nào tái chiến, lúc này khắp nơi đều có quân lính giội phân với nước tiểu, lại càng khiến bọn họ có cớ tránh xa, chốc lát sau đã chạy tán loạn. Quân lính còn sót lại khó mà ngăn cản được uy thế của ba người, ba người thi triển hết võ công, vờn quanh xua đuổi, sau nửa canh giờ đã đuổi toàn bộ tăng ni cùng binh lính có liên can chạy hết vào thành...