Tự Dưng Thành Mẹ Kế

Chương 5




PHẦN 5

22.

Tôi thấy Du Tư Viễn tỏ ra hạnh phúc như thế chợt bừng tỉnh.

Không nghĩ tới, hắn có thể chống đỡ qua thời gian dài như vậy.

Ngay sau đó, Du Tư Viễn lại ném ra một quả bom: "Lần này tôi tới đây cũng là muốn nói với mọi người một tiếng, Y Y đã mang thai, chúng tôi có con rồi."

"Sau này tôi sẽ dựa vào chính mình, cố gắng cho họ một cuộc sống tốt nhất."

Trong lòng tôi cả kinh nhưng không để lộ ra ngoài: "Anh sống vui vẻ là tốt rồi, tôi và Du Đường chúc hai người hạnh phúc."

Du Tư Viễn chờ chính là câu nói này, hắn vui vẻ rời đi.

Tôi nhìn bóng lưng hắn, cảm giác hắn giống như một tên ngốc, trên đầu còn đội một cái nón xanh to tướng mà lại vui như vậy.

Trở lại biệt thự, tôi nói với Du Đường chuyện Lữ Y mang thai, còn có con trai của anh ấy đưa tới cho anh một thùng sữa và bánh ngọt, hỏi anh có muốn ăn thử hay không.

Du Đường cũng có chút kinh ngạc, anh đứng dậy gọi điện thoại.

Hai giờ sau, một phần tài liệu nóng hổi mới ra lò được đưa tới.

Du Đường mở ra, đọc lướt qua, tôi tò mò tiến lại gần.

"Thế nào thế nào? Lữ Y thật sự mang thai hạt giống của Du Tư Viễn sao?

"Em tự xem đi." Du Đường không nói thẳng, chỉ đưa xấp tài liệu cho tôi.

Tôi càng tò mò hơn, nhận lấy nhìn lướt qua từ trên xuống dưới một vòng, đây là tất cả những gì Du Tư Viễn đã trải qua trong hai tháng qua.

Chẳng trách vừa rồi ở cửa hắn lại nói nhiều lời khó hiểu như vậy, hóa ra hắn thật sự đã trải qua rất nhiều.

Lúc trước là đại thiếu gia Du gia người người nâng đỡ, hiện tại cũng biết được nhân tình ấm lạnh.

Không tệ không tệ, có tiến bộ.

Nhưng lúc tôi lật sang trang tiếp theo, tôi nhíu mày, lại ngẫm lại vẻ mặt hạnh phúc của Du Tư Viễn..................

Chậc, xem ra vẫn phải trải qua một đòn chí mạng nữa.

Du Tư Viễn cố gắng trưởng thành vì vợ con, điều này là đúng.

Nhưng đáng tiếc ánh mắt của hắn không tốt lắm.

23.

"Chờ một chút đi, hẳn là sắp rồi."

Du Đường rút tài liệu trong tay tôi ra, cưng chiều xoa đầu tôi.

"Xem ra anh cũng không phải từ bỏ Du Tư Viễn như đã nói nha." Tôi thuận thế ghé vào trên người Du Đường.

Nhanh như vậy tài liệu đã đưa tới cửa, điều này chứng minh trước đó Du Đường vẫn phái người đi theo Du Tư Viễn.

"Không có." Du Đường lắc đầu, anh nói ngắn gọn: "Là tại em muốn ăn dưa* mà."

(*hóng chuyện, hóng drama)

Cho nên anh đã phái người đi theo, nhìn chằm chằm Du Tư Viễn và Lữ Y, cam đoan sẽ cho tôi ăn miếng dưa đầu tiên.

"OK! Anh là tốt nhất!"

Tôi cười hì hì gặm một miếng trên mặt Du Đường, để lại một vòng dấu răng trên khuôn mặt tuấn tú của anh.

"Nhất định phải cắn sao?"

Cảm nhận được nỗi đau đang lan tràn trên mặt, Du Đường nửa bất đắc dĩ nửa cưng chiều cười.

"Không được sao, cả người của anh đều là của em." Tôi kiêu ngạo nói.

Du Đường cười nhẹ, thanh âm trầm thấp truyền đến: "Đương nhiên được, đây là vinh hạnh của tôi. Bất quá thưa phu nhân, buổi chiều nay tôi phải lên công ty, nếu phu nhân không ngại, có thể gặm thêm vài miếng."

A! Không được!

Tôi nhảy vèo một cái từ trên người xuống, nhanh chóng đi lấy khăn mặt.

Dấu vết để lại sẽ làm tổn hại hình tượng tao nhã của tôi!!

...

Sự thật đúng như Du Đường nói.

Chỉ một tháng sau, Lữ Y đã bán nhà mang theo tất cả tiền chạy.

Do Du Tư Viễn tiêu tiền như nước, Lữ Y liền đề nghị giao tất cả tiền cho cô ta cất giữ.

Du Tư Viễn đương nhiên là đồng ý không chút do dự.

Khoảng thời gian này, hắn ở công trường chuyển gạch được hơn một vạn tiền công, toàn bộ đều giao cho Lữ Y, Du Tư Viễn chỉ cầm có mấy trăm đồng tiền tiêu vặt.

Lữ Y bỏ chạy bất ngờ, Du Tư Viễn còn không thể phát hiện được một chút dị thường nào.

Hắn vẫn tan tầm như thường lệ, sau khi về đến nhà thì phát hiện trong nhà đã có một nhóm người khác vào ở.

Sau khi lo lắng hỏi thăm mới biết được, chủ nhà trước đã bán nhà cho bọn họ.

Du Tư Viễn thất hồn lạc phách nằm cuộn mình ở giao lộ, trong tay hắn còn cầm theo dâu tây mua ở trên đường cho Lữ Y.

24.

Tại sao?

Du Tư Viễn không hiểu, rõ ràng mọi chuyện đều đang rất tốt.

Tại sao Lữ Y bỏ đi? Là hắn làm sai chuyện gì sao?

Trong tay chỉ có mấy trăm đồng, ở trong thành phố phồn hoa này, muốn tìm chỗ ở một đêm cũng không đủ.

Không có chăn, thậm chí ngay cả một chút đồ sưởi ấm cũng không có, Du Tư Viễn chỉ có thể cuộn mình trên ghế nằm trong công viên, run lẩy bẩy trong đêm đầu đông.

Buổi tối bị đông lạnh đến không ngủ được, trong đầu Du Tư Viễn không ngừng nhớ lại chuyện đã xảy ra trong nửa năm qua.

Cuối cùng hắn mới tin rằng mình đã bị lừa.

Trong cổ họng Du Tư Viễn truyền đến tiếng nức nở, hắn vừa cười vừa khóc.

Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến hừng đông, Du Tư Viễn mơ mơ màng màng đứng lên đi về phía cục công an.

Dám lừa hắn tàn nhẫn như vậy, Lữ Y cũng đừng nghĩ đến chuyện sống tốt!

Nhưng khi hắn chỉ còn cách cục công an chỉ có một bước chân, hai mắt hắn tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Mở mắt ra lần nữa, thì đã nằm trong phòng bệnh.

"Tỉnh rồi?"

Tôi đứng dậy rót cho Du Tư Viễn một ly nước.

"...... Cô, sao cô lại ở chỗ này???"

Cổ họng Du Tư Viễn khàn khàn, rõ ràng hắn rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi.

"Anh té xỉu ở cửa cục công an, công an đã gọi điện thoại thông báo cho chúng tôi."

Tôi ăn ngay nói thật: "Du Đường có một số việc phải bận, anh cũng biết công ty có rất nhiều chuyện phải giải quyết."

Sau khi uống nước, cổ họng Du Tư Viễn đã tốt hơn rất nhiều: "Cảm ơn."

"Không cần khách khí, chỉ là tiện tay mà thôi."

Tôi thờ ơ xua tay, ngồi tựa lưng vào ghế và có chút thích thú nhìn Du Tư Viễn.

"Kế tiếp có tính toán gì không?"

Lời này vừa rơi xuống, Du Tư Viễn trầm mặc không nói một lời.

Tôi cũng rất thức thời, "Không muốn nói thì thôi, anh cũng tỉnh, nhiệm vụ của tôi hoàn thành, đi đây."

Du Tư Viễn siết chặt nắm đấm.

Khi tôi sắp bước ra khỏi phòng bệnh......

"Đợi, đợi đã...mẹ!"

Tôi kinh ngạc quay đầu lại, tiếp theo "Bùm" một tiếng, Du Tư Viễn từ trên giường trực tiếp quỳ hai đầu gối xuống trước mặt tôi.

25.

"Anh đang làm cái gì vậy?" Tôi biết rõ còn cố ý hỏi.

"Tôi.......Tôi muốn cầu xin cô, trước đây là tôi sai, là tôi bị mù, xin cô rộng lòng bỏ qua mà giúp tôi."

Đúng là để cho đại thiếu gia kiêu ngạo, chân thành xin lỗi mình thật là khó.

Tôi thoải mái, vui vẻ gật đầu: "Được."

"Thật sao?"

Du Tư Viễn dường như không ngờ tôi lại đồng ý dễ dàng như vậy.

Tôi nhíu mày hoài nghi: "Ánh mắt kia của anh là gì, tôi rất tốt bụng."

Nói rồi, tôi lấy ra một mảnh giấy từ trong túi xách đưa cho Du Tư Viễn.

"À, đây chính là lý do tại sao cô bạn gái nhỏ của anh rời đi."

Du Tư Viễn nóng lòng nhận lấy, hắn nhìn rất kỹ, ngay cả một chữ cũng không muốn buông tha.

Lữ Y hoàn toàn không thuần khiết như vẻ bề ngoài cô ta biểu hiện.

Lữ Y học cấp ba đã từng phá thai, sau đó tụ tập ăn chơi với vài tên côn đồ, không để ý đến việc học, đương nhiên không vào được đại học.

Thế nên Lữ Y phải ra ngoài làm việc từ rất sớm, cô ta lười nhác đã quen, làm sao nguyện ý thành thật làm việc, mỗi ngày chỉ kiếm được vài đồng.

Lữ Y theo dõi Du Tư Viễn - người thường xuyên đến khách sạn dùng bữa, một đại thiếu gia, lòng tự trọng cao, quen sống an nhàn sung sướng, loại đàn ông này dễ lừa dối nhất.

Trên thực tế, Du Tư Viễn thật sự bị Lữ Y lừa.

Nếu như không phải nửa đường chạy ra một người không theo lẽ thường như tôi, làm cho kế hoạch của Lữ Y xuất hiện sai lệch, cô ta cũng đã thành công.

Đứa trẻ mà Lữ Y đang mang không phải của Du Tư Viễn, là của một tên côn đồ khác, đứa trẻ này lớn hơn hai tháng, so với ngày cô ta ở cùng Du Tư Viễn.

Đứa trẻ hiện tại đã năm hoặc sáu tháng, đó là lý do tại sao cô ta không thể chờ đợi phải rời đi.

Nếu không, bị Du Tư Viễn phát hiện ra, cô ta cũng không thể lấy được gì.

"Hóa ra........................Hóa ra là....Hahaha....Cô ta thực sự coi tôi như một thằng hề."

Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, hắn thật sự rất yêu Lữ Y.

Nhìn Du Tư Viễn quỳ trên mặt đất khóc đến tê tâm liệt phế, tôi lắc đầu.

Ai, con người tuyệt đối không thể yêu đương não tàn nha.

26.

Du Tư Viễn khóc thảm bao nhiêu, thì tỉnh táo lại nhanh bấy nhiêu.

Một ngày trước còn khóc bù lu bù loa, ngày hôm sau liền thay vest đi làm ở tập đoàn Du thị.

Đương nhiên là do Du Đường sắp xếp.

Nhưng mà lần này Du Tư Viễn đến tập đoàn Du thị làm việc không phải là thân phận phó tổng giám đốc, mà là một nhân viên nhỏ tầng dưới chót.

Dựa theo lời Du Đường mà nói: "Đừng nghĩ không làm mà hưởng, nếu không làm ra chút thành tích, làm sao có thể chứng minh năng lực của nó?"

Có thể leo bao xa thì dựa vào chính mình đi.

Du Tư Viễn tốt xấu gì cũng tốt nghiệp đại học danh tiếng, lần mò ở vị trí tầng dưới chót vẫn rất thuận lợi.

Sau khi rèn luyện ở bên ngoài mấy tháng, tính tình của hắn có thể thấy được là ổn trọng hơn rất nhiều, mặc kệ là chuyện lớn hay là chuyện nhỏ đều xử lý rất khá.

Du Đường luôn không chấp nhận khuyết điểm này cũng cực kỳ hài lòng.

Sau khi Lữ Y rời khỏi Du Tư Viễn, cuộc sống cũng không tốt như trong tưởng tượng.

Tên côn đồ kia tên là Lý Tuấn, vốn là xã hội đen, không có công việc cố định gì.

Lúc trước hắn đã lén liên lạc với Lữ Y, sau đó biết được Du Tư Viễn bị đuổi ra khỏi Du gia, trực tiếp xúi giục Lữ Y vứt bỏ Du Tư Viễn ôm tiền chạy theo hắn.

Lữ Y cũng làm như hắn nói.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tự Dưng Thành Mẹ Kế
2. Mọi Người Đều Đọc Được Suy Nghĩ Của Ta
3. Ta Là Nữu Hỗ Lộc Thị
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================

Hai người lo lắng Du Tư Viễn tìm tới, chạy suốt đêm đến một thành phố khác.

Lúc đầu còn có tiền để tiêu xài, cuộc sống giữa hai người trôi qua cũng coi như là hài hòa.

Đứa nhỏ trong bụng Lữ Y đã hơn sáu tháng, đã lộ vẻ mang thai, cô ta cũng bị nôn nghén, không xinh đẹp như trước kia.

Lý Tuấn ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng đã rất chán ghét, lén lấy tiền Lữ Y ra ngoài tìm phụ nữ.

Còn nói với Lữ Y là vì cô và đứa bé nên phải ra ngoài làm việc kiếm tiền.

Lữ Y cũng không phải người ngu ngốc, mỗi lần Lý Tuấn trở về trên quần áo đều có mùi son phấn phụ nữ.

"Có phải anh lén lút sau lưng tôi đi tìm phụ nữ không?"

Lý Tuấn xua tay với vẻ mặt không kiên nhẫn: "Cả ngày anh bận rộn đi làm, nào rảnh, em đừng nghĩ lung tung."

"Tôi nghĩ lung tung? Mùi son phấn trên người anh nặng đến mức sợ người khác ngửi không ra đó."

Lữ Y lạnh lùng nói:" Tôi nói cho anh biết, Lý Tuấn, hai chúng ta hiện tại chính là châu chấu cột trên một sợi dây thừng, nếu anh dám làm tôi thất vọng, tôi sẽ cho anh đẹp mặt!

Lý Tuấn sắc mặt cứng đờ, quay đầu ôm lấy Lữ Y, ánh mắt thâm tình: "Tiểu Y, em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không không làm em thất vọng em, anh yêu em mà."

Lữ Y không chú ý tới thái độ chán ghét hiện lên trong mắt Lý Tuấn, cô ta tin vào lời ma quỷ đó, ngọt ngào cầm tay Lý Tuấn đặt ở trên bụng.

"Em cũng yêu anh, cục cưng của chúng ta cũng đã sáu tháng, qua mấy tháng nữa anh đều có thể nhìn thấy nó, chúng ta sẽ sống hạnh phúc mãi mãi."

"Đúng, chúng ta sẽ hạnh phúc - - mãi mãi."

Trong mắt Lý Tuấn tràn đầy thâm tình.

27.

Tôi nhìn video thám tử tư gửi đến điện thoại, nhịn không được muốn cười.

Lữ Y này cũng có thể coi là thông minh, có thể đem Du Tư Viễn đùa giỡn xoay quanh, nhưng lại nhìn không ra được Lý Tuấn cũng đang đùa giỡn cô ta.

Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là mang thai ngốc ba năm, hay là tình yêu làm mù mắt?

Trong mắt tôi, Lữ Y cũng không giống như là một người ngồi chờ chết.

Hiện giờ vấn đề là thời gian, thôi thì cứ yên lặng nhìn bọn họ chó cắn chó đi.

Hai tháng sau, Lý Tuấn cùng một người phụ nữ đi khách sạn thuê phòng bị Lữ Y bắt ngay tại trận.

Lữ Y quả thực đã tức điên lên, cô ta vì Lý Tuấn làm nhiều chuyện như vậy, nhưng Lý Tuấn báo đáp cô ta như vậy sao?

Trong cơn tức giận, cô ta cũng quên mất mình còn đang mang thai tám tháng, lao lên đánh nhau với người phụ nữ kia.

Lý Tuấn đương nhiên là che chở tình nhân mới của mình.

Dưới tình trạng hỗn loạn, Lữ Y ngã sấp xuống, sinh non.

Đứa bé sinh ra đã chết.

Đó là một nam thai, mà Lữ Y bởi vì sinh non mà xuất huyết, tử cung không giữ được, về sau sẽ không còn khả năng mang thai nữa.

Lúc này, Lý Tuấn thậm chí còn không liếc mắt nhìn Lữ Y một cái, vẫn ở cùng với người phụ nữ kia.

Chỉ tỏ ra tiếc một chút khi nghe nói là con trai.

Lữ Y bị tra nam tiện nữ làm hại mất con, sau này cũng không thể sinh con nữa, tất nhiên cũng không buông tha bọn họ.

Cả đời này cô ta chắc chắn sẽ quấy rầy Lý Tuấn, cho đến khi song phương đều không chết tử tế.

Khi tôi đưa tình hình mấy tháng nay của Lữ Y cho Du Tư Viễn xem, Du Tư Viễn đang nghiên cứu một hạng mục lớn, đã không ngủ không nghỉ hai ngày hai đêm rồi.

Hắn lúc trước vì Lữ Y tự nguyện buông tay vị trí người thừa kế của Du gia, bây giờ trở về cũng không có khả năng tự dưng trở lại vị trí này.

Hắn phải cùng các thiếu gia tiểu thư khác cạnh tranh, ai có năng lực người đó mới có thể leo lên nơi cao nhất.

Lúc trước khi nhận ra được bị Lữ Y lừa, cái loại cảm giác muốn chết này, hiện tại hắn nhớ tới thì thấy hơi buồn cười.

Trước đây hắn còn quá non nớt.

Nhưng lúc này nhìn thấy kết cục của Lữ Y, trong lòng hắn không khỏi dâng lên một chút vui sướng khi thấy người gặp họa.

Lừa gạt tình cảm của người khác sẽ xui xẻo tám đời!

Bất quá cũng phải cảm tạ Lữ Y, nếu như không phải trải qua khoảng thời gian đó, cả đời hắn cũng sẽ không trưởng thành.

Du Tư Viễn cười cười: "Cảm ơn mẹ, sau này mẹ cũng không cần đưa cho con xem mấy chuyện này đâu, con đã không còn quan tâm nữa."

Nói rất đúng. Rất hay!

Tôi giơ ngón tay cái lên.

Nếu hắn có thể gọi ta là mẹ, ngón tay cái này đều phải dựng thẳng lên.

28.

Buổi tối, rửa mặt xong nằm ở trên giường, tôi nhớ tới chuyện này, kể ra làm trò cười với Du Đường.

"Thông minh bị thông minh hại, huống chi cô ta vốn không thông minh."

Du Đường không quá để ý.

"Có thể lừa được Du Tư Viễn, đó là bởi vì Du Tư Viễn càng ngu ngốc hơn."

Tôi đồng ý.

"Nói đến chuyện này, phản ứng của Du Tư Viễn ngược lại khiến tôi không nghĩ tới, lúc trước không phải hắn vẫn luôn nghĩ đến chuyện tìm kiếm chân ái sao, sao lại trở nên như vậy?"

Tôi thấy hắn hiện tại cũng sắp đoạn tình tuyệt ái quy y Phật môn rồi.

Du Tư Viễn có thể thoát khỏi chuyện này nhanh như vậy là ngoài dự liệu của tôi.

Nghe cái miệng nhỏ nhắn của tôi không ngừng vang lên chuyện về Du Tư Viễn, Du Đường rốt cục không thể nhịn được nữa, giọng khàn khàn: "Nếu như vợ rảnh rỗi như vậy, hay là chúng ta làm vài chuyện bận rộn đi."

"Không....quên đi..".

Ngày mai tôi còn phải đến công ty, không thể để lại dấu vết!