Tử Đinh Hương

Chương 1




Có một dục vọng khó nói. Thứ ham muốn ít khi được thoả mãn.

Từ lúc bắt đầu vào năm học mới, lớp chín. An dần có những giấc mộng tinh. Nói là mộng, không bằng nói là sự kích thích mới lạ đến cơ thể đi.

Đêm ——

Trong căn phòng ngủ tối đen.

An nằm cuộn mình trên giường lớn, trên người là chiếc chăn dày cộm che kín thân người chỉ lộ ra khuôn mặt đang biểu lộ vẻ khó chịu.

Đôi mắt nhắm nghiền dường như vẫn đang chìm trong giấc ngủ say, chỉ là tình trạng không tốt lắm. Hàng mày An nhíu chặt, trông cực kỳ khổ sở, trên vầng trán là những dòng mồ hôi đang không ngừng tuôn tràn làm thấm ướt cả tóc mái sẫm màu. Đôi lúc, môi sẽ khép mở phát ra vài âm thanh rên rỉ cùng với những âm ngân trong thanh quản.

Giữ tư thế ấy một hồi lâu, An từ từ mở mắt. Con ngươi nở ra, thích nghi với môi trường thiếu ánh sáng. Ánh nhìn vô định đầy mơ hồ từ từ hiện lên tia bực tức.

Đã không biết bao nhiêu lần gặp phải tình trạng mất kiểm soát bản thân thế này.

An mệt mỏi lau đi gương mặt đầy nước. Cậu vô thức nhớ lại những gì đã xảy ra trong lúc ngủ trước khi nó kịp biến mất. Đó là sự kích thích đến cơ thể, như có những dòng điện nhỏ bất chợt chạm vào nơi nhạy cảm của cậu. Bên tai mơ hồ là một giọng nói đang thì thầm, rất hỗn loạn, không thể phân tích được của nam hay nữ cũng không biết được là đang nói gì nhưng lại mang đến khoái cảm rất lớn.

Tệ thật. Lại lần nữa để khoái cảm lấn át đi tự chủ của bản thân, An tự giễu.

Con người luôn có dục vọng. An không phải thần thánh, không thể tránh khỏi thứ gọi là sắc dục. Nhưng cậu không thích chuyện này, mỗi ngày đều bực mình vì nó.

Hôm nay cũng vậy, chỉ mới hai giờ sáng đã phải đi thay quần mới.

An trở về phòng ngủ, thầm cầu mong bản thân sẽ không mộng tinh nữa.

Sáng ——

"An nè, tối qua con lại thay quần nữa à?" Mẹ An hỏi, gương mặt mang theo sự trêu chọc.

An nghe vậy, tròng đen đảo sang nơi khác. Lảng tránh. Mẹ An nheo mắt, nhanh như vậy đã đến cái tuổi này, được rồi, ham muốn không có gì đáng trách, truy cứu làm gì. Dù cô nghĩ vậy nhưng trong lòng đã nảy sinh mầm mống tò mò.

Ba An nãy giờ im lặng quan sát, từ tốn ngồi ăn phần của mình, không có ý định lên tiếng. Mẹ An thấy vậy thì xì một tiếng tỏ vẻ khó chịu, đồ mặt liệt.

Gia đình An chỉ có ba người. Ba mẹ làm việc trong một công ty mà An không rõ tên, chỉ biết thu nhập cao nên nhà cũng được xem là khá giả nhưng họ cũng không quá rảnh để dành thời gian cho An. Mà An cũng không để tâm điều đó lắm, cậu biết hai người vẫn thương yêu mình nên rất hiểu chuyện, không hay làm khó.

"Hôm nay ba mẹ không về, chìa khoá mẹ treo ở chỗ cửa, muốn ăn gì thì lấy thẻ này mua. Có gì bao Quân ăn luôn đi, dù sao ngày nào con cũng cọ cơm nó miết mà." Mẹ An ăn xong, cô lấy ra thẻ tín dụng đưa cho cậu.

"Dạ." An theo thói quen nhận lấy.

Mẹ An sau đó lên lầu thay đồ.

Trên bàn ăn chỉ còn lại An cùng ba mình. Ba ăn xong, hơi nhìn cậu một chút.

"Nếu có ham muốn thì tự mình thoả mãn đừng dại dột mà quan hệ quá sớm, đừng tự mang lại phiền phức cho mình."

"... Dạ." An hơi nhăn mày. Kỳ thực An chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương trai gái, bị nói vậy trong lòng có chút không vui nhưng cũng không phản bác, dù sao thì ba đưa mình lời khuyên, An phải biết tiếp thu.

Thời điểm An đến trường thì ba mẹ vẫn còn ở nhà sửa soạn, cậu sau khi ra ngoài cổng lớn trùng hợp gặp Quân vừa mới bước ra khỏi nhà.

An như thường ngày đi đến, chạm vào vai Quân.

Cả hai người nhìn nhau, đáy mắt hiện lên ý cười.

"Chào buổi sáng." Quân nói, trên tay cầm một chùm chìa khoá.

"Ừm, buổi sáng tốt lành." An hơi kéo góc áo Quân, khoé miệng cong cong, lia mắt nhìn theo động tác khoá cửa của anh. An cảm giác mình đã quên gì đó.

"Ba mẹ cậu không có nhà hả?" An hỏi, trong đầu thì điểm qua một vài thứ mà bản thân hay quên.

"Ừm, ba mẹ nói là đi bệnh viện khám gì đó. Thấy bí mật lắm, hình như không định nói cho mình nghe." Quân ngẫm nghĩ lại chuyện lúc nãy rồi tường thuật ngắn gọn cho An nghe.

"Đi sớm vậy, mới sáu giờ sáng mà?" An kinh ngạc.

"Đúng vậy. Thôi kệ đi, dù sao mình chưa ăn sáng..." Quân để chùm khoá trong cặp, dự định đi mua bánh mì.

"Vậy hôm nay mình bao." Không để Quân nói hết, An ngắt lời, dù sao trong tay cậu có thẻ tín dụng, tiện đường đi rút là được.

An kéo Quân đi, mặc cho biểu tình đầy ngơ ngác của Quân, hôm nay An trúng số hả ta...

An và Quân là bạn với nhau từ hồi lớp một, khi ấy gia đình Quân vừa mới dọn đến, sống kế bên nhà An. Hai người rất hợp tính, chưa bao giờ cãi nhau lần nào. Hoặc, nên nói rằng An và Quân đều rất trân trọng tình bạn này.

Trường THCS Ô Liu ——

"An nè, cậu lén lấy thẻ của mẹ hả?" Quân ngồi ở ghế đá, trên tay là tô nui nước nóng hổi được điểm thêm vô số miếng thịt luộc thái lát. Dù trông rất mỹ vị nhưng Quân vẫn giữ một nét mặt do dự, ngờ vực hỏi An.

"Không có nha. Hôm nay ba mẹ đi công chuyện, tới mai mới về nên đưa cho mình thẻ tín dụng." An vừa nói vừa từ tốn ăn bánh quy Quân cho.

"Thật?" Quân lại hỏi, biểu tình nghi hoặc.

"Thật! Nãy giờ tớ đã giải thích nhiều lần rồi mà." An đáp, rất không vui nhìn Quân.

"Được rồi, tại mình thấy cậu lần nào cũng ăn chung của mình nên mới hỏi vậy." Quân sau khi thấy được sự chắc chắn trong lời nói của An mới nhẹ nhõm múc một muỗng lớn, không hề sợ nóng mà bỏ hết số nui vào miệng.

"..." Sức ăn lớn thật. Tuy ngày nào cũng nhìn Quân ăn nhưng An luôn phải cảm thán với sự vét máng này của Quân.

Nhưng mà Quân nấu ăn cũng rất ngon, đặc biệt là làm đồ ngọt. Nào là thạch, bánh ngọt, kem, sinh tố cái gì cũng có thể làm. Đồ ăn mặn cũng rất ngon nhưng ít thấy nấu, đa phần Quân đều chiều theo sở thích của An, một tên hảo ngọt có nguy cơ bị tiểu đường sớm.

An không thể nói mục đích ăn ké của mình cho Quân được, nếu làm vậy thì sự nghiệp ăn ngọt sẽ bị ba mẹ phát hiện mà nhanh chóng bị phá sản.

An định tìm chủ đề khác thì đúng lúc trường đánh trống. Quân vừa ăn xong, anh đeo cặp vào, để tô không vào chiếc thau lớn đang đựng không ít tô thức ăn khác.

"Đi thôi." Quân xoay người nói với An, cả hai sánh vai đi đến nơi xếp hàng của lớp.

Cả hai luôn đi cùng nhau, việc gì cũng phải cùng nhau làm. Bài tập, đi chơi, đi ăn lâu lâu cũng sẽ ngủ chung với nhau. Thân thiết đến nỗi mẹ An luôn nghi ngờ hai người có tình cảm khó nói.

Mẹ An thường hay càu nhàu An dính người quá mức bình thường, nói cậu thiếu nước ở chung nhà với Quân. Mà, lời của mẹ An cũng không sai biệt lắm. Việc An làm đa số đều ở nhà Quân, làm bài tập, giải trí, ăn trưa, ngủ trưa các thứ. Ban công phòng An và Quân ở đối diện nhau, đặc biệt chỉ cần nhảy qua là đến được chỗ người kia, An cũng vì việc này nên mỗi lần bị mẹ đánh đều sẽ nhảy sang phòng Quân trốn và Quân cũng giống vậy. Quả là anh em tốt.

"Nè, hôm nay cậu có định nấu gì không?" An ngồi nằm trên bàn, nghĩ đến mấy món ngọt của Quân mà chép chép miệng.

"Ừm... Hôm qua mình có làm pudding sô-cô-la, cậu muốn ăn không?" Quân đang dò lại bài, rất nhanh trả lời An, anh sớm đã đoán được cậu sẽ hỏi câu này.

Quân có sở thích hơi khác so với những bạn nam cùng lứa. Thích nấu ăn, mẹ Quân sau khi thấy anh đã cao một mét bảy mới dám cho anh một mình làm bếp. Dù cả nhà đều ủng hộ việc nấu nướng của Quân nhưng họ cũng giống như ba mẹ An, thời gian không có nhiều, chính vì thế An trở thành người tiêu thụ lớn nhất của Quân. Quân thấy thoả mãn khi được nấu mà An thì thoả mãn khi được ăn nên các món đều chiều theo sở thích của An mà làm.

Quân biết An thích vị sô-cô-la nhất nên lâu lâu sẽ làm cho cậu một món đặc biệt.

"Ăn!" Nghe đến đây An liền sáng mắt. Mang theo tâm tình cực kỳ tốt ngồi học bài.

*

*

*

*

*

*

*

*

VỞ KỊCH NHỎ: Giấc Mơ

An: Quân nè, hình như mình hơi yếu đúng không?

Quân: Cậu nghĩ nhiều rồi, tối qua cậu làm mình năm hiệp lận mà.

An:... Mình không hỏi cái đó! Mà khoan, năm nay cậu bao nhiêu tuổi? *Nhìn Quân một lượt từ đầu đến chân*

Quân: Hai mươi!

An: (⊙_◎)???

Nội tâm An: Gì vậy?! Xuyên thời gian sao???? Mình mới mười bốn mà! Ấy khoan, Quân nói đêm qua làm gì vậy...

Tỉnh ——

An: <(ಠ_ಠ)>!!!

*

*

*

*

*

*

*

*

[CHƯƠNG 1—HẾT]