Từ Diễn Viên AV Đến Ảnh Hậu Bình Hoa

Chương 47: H. Lại đây, thỏ con!




Come on, baby 💦

Đã bao lâu rồi chưa được như thế này, ôm ấp nàng, cảm thụ chân thật nhiệt độ trên cơ thể nàng?

Diệp Lam cho rằng mình không hề ỷ lại và lưu luyến, thế nhưng vào khoảnh khắc vừa bị tiến vào, khi thân thể của nàng như ánh mặt trời bao trùm lấy mình, Diệp Lam thừa nhận có lẽ nàng khát khao nụ hôn và vòng tay của Thẩm Doãn hơn là nàng nghĩ. Mỗi tấc da thịt bị nàng chạm vào và cả tiểu huyệt bị nàng lấp đầy đều đang phát rồ vì sung sướng đê mê.

Như là nắng hạn gặp mưa rào, từng tấc đất khô cằn đều đang hò reo nhảy nhót vì ông trời giáng xuống mưa xuân.

Mà tiểu huyệt trống trải quá lâu cũng không chút nào rụt rè, giống như người ái mộ điên cuồng quấn quýt, dán vào thật chặt, tiếp xúc thân mật với côn thịt. Hành lang co rút lại bị kéo căng rất dài, mỗi nếp nhăn đều bị côn thịt nóng hổi cán bằng mềm nhẵn, sau đó tham lam co rút lại nhúc nhích, hiện ra khoái cảm nhỏ bé.

So với cực hạn hưởng thụ mà trước đây Thẩm Doãn mang đến cho nàng, những xúc cảm này thậm chí không tính là món khai vị trước bữa ăn. Lòng bàn tay ám muội vuốt nhẹ eo và mông Thẩm Doãn, ra hiệu cho oắt con này đã đi vào thì mau nhúc nhích, đâm nàng, yêu nàng đi. Nhưng lại không có gì đáp lại, giữa lúc Diệp Lam hơi nghi hoặc muốn hỏi nàng làm sao vậy, trong gáy đột nhiên phát ra một tiếng khóc nấc nhẹ nhàng.

Ngón tay Diệp Lam khẽ động đậy, sau đó mi mắt buông xuống, lông mi dài và dày nhẹ nhàng run rẩy. Nàng không hề nghe lầm, Thẩm Doãn đúng là đang khóc, nước mắt nóng bỏng nhỏ lên da thịt nàng như giọt dầu bắn ra từ trong chảo nóng, nóng rực làm tim nàng co rút đớn đau.

Khác với giọng mũi sụt sùi nghe thấy trong điện thoại, nàng có thể cảm nhận được hơi thở Thẩm Doãn hỗn loạn, nước mắt nóng bỏng chảy xuôi, nghẹn ngào kìm nén trong cổ họng như con thú nhỏ bị thương, còn có hai tay nắm chặt vai mình dùng sức như thể sợ nàng lại ra đi không lời từ biệt, đi xa những hai tháng trời.

Nàng khóc, gần như là không có chút tiếng động nào, rất yên tĩnh. Chỉ có khi thực sự không nhịn được, sắp chết chìm trong những cảm xúc kia, mới phát ra vài tiếng thút thít nhẹ nhàng.

Khóc cũng không muốn làm người khác bận tâm, ngoan ngoãn hiểu chuyện đến mức làm cho người ta đau lòng.

Diệp Lam sắp bị nhấn chìm trong sự áy náy, nàng trở mình, đặt Thẩm Doãn dưới thân. Khuôn mặt vùi vào gáy mình khóc lóc giờ phút này đã hiện ra trước mắt mình không thể giấu diếm thêm nữa. Viền mắt đỏ chót, con ngươi ướt át, còn có từng vệt nước mắt rõ ràng trên mặt. Nàng cắn môi, môi dưới hằn lên dấu răng rõ rệt, chả trách vừa rồi chẳng có chút tiếng động nào.

"Ngoan, không khóc."

Lòng bàn tay dán lên khuôn mặt của nàng, ngón cái ôn nhu cẩn thận lau đi hai dòng nước mắt, Diệp Lam cúi trán, hôn lên con mắt sưng đỏ của nàng, bên trái một cái, bên phải một cái, cuối cùng chóp mũi cũng hôn một cái.

"Lần này là chuyện đột xuất, sau này sẽ không có chuyện như thế nữa."

"Tin tưởng chị, nhé?"

Thẩm Doãn vốn tràn ngập ấm ức và u oán, được dỗ như thế một hồi, trong nháy mắt đã tan thành mây khói, thậm chí còn hơi cảm thấy mình không nên khiến phu nhân khó xử như vậy, còn phải tận tình giải thích một lần. Nàng gật gù, rồi lại lắc đầu, muốn nói gì đó nhưng há mồm lại là một tiếng nấc đáng yêu.

"Hức."

Diệp Lam bị nàng chọc cười, không nhịn được cười nhìn mặt Thẩm Doãn xuất hiện hai ửng đỏ nghẹn ngào. Nàng trỏ vào chóp mũi thỏ con, sau đó đi xuống, vuốt nhẹ bờ môi bị răng cắn. Oắt con quả là cam lòng dùng sức, rách da rồi đây này, Diệp Lam nhìn thấy mà đau lòng.

Thế là để bù đắp, nàng cúi đầu, hạ xuống nơi đó một nụ hôn ôn nhu.

"Ưm."

Thẩm Doãn 'ưm' một tiếng, cảm thụ lưỡi của phu nhân nhảy múa trong cổ họng mình, hai tay của nàng từ hai chân phu nhân dần dần tìm thấy eo, nắm lấy, nhấc mông nảy lên trên.

Côn thịt lao vun vút vào hoa tâm.

"Hớ ~"

Diệp Lam rên rỉ hưởng thụ, nàng chậm rãi thả môi Thẩm Doãn ra, vuốt một bên mặt nàng, nhìn thẳng vào nàng trêu chọc.

"Có muốn chị không hả?"

Thỏ con mắc câu ngoan ngoãn gật đầu, "Muốn ạ. . ."

Diệp Lam khẽ nở nụ cười, chỉ một ánh mắt cũng quyến rũ mê người, phong tình vạn chủng.

"Chứng minh cho chị xem."

Năm chữ này như là thần chú của mụ phù thủy, sau khi Thẩm Doãn nghe thấy thân thể đột nhiên nhiệt huyết sôi trào, mọi góc độ đều hiện ra sức mạnh vô cùng vô tận. Tuyến thể sau gáy phun trào một lượng lớn tin tức tố, gần như là trong nháy mắt đã bị Diệp Lam bắt lấy.

Omega đã bị tiêu ký đương nhiên sẽ không bị câu dẫn động dục hoặc là bị áp chế. Thế nhưng cũng sẽ bị tràn đầy tin tức tố 'cầu yêu' trêu chọc cả người hừng hực, Diệp Lam ngồi trên người Thẩm Doãn, hai tay để ra sau ấn lên bắp đùi nàng, thân thể cũng theo đó ngửa ra sau. Tư thế này tiểu huyệt và bộ ngực đều nằm trong tầm mắt Thẩm Doãn.

Thẩm Doãn nắm lấy hai chân phu nhân như nắm lấy con mồi, không cho phép nàng chạy trốn khỏi côn thịt của mình. Phạch phạch phạch tiếng va chạm rất nhanh vang lên trong phòng, như thác nước từ trên cao đổ xuống, vừa nhanh vừa mạnh mang theo sự quyết tâm muốn chứng tỏ của mình. Chỉ chốc lát sau, miệng huyệt đã bị côn thịt đâm nóng lên, hoa tâm vừa xót lại mềm, không ngừng chảy nước.

Diệp Lam bị nắc lắc lư, vú vung vẩy dâm loạn trên không trung. Không đủ, tựa hồ còn chưa đủ, rõ ràng nhiều như vậy, tiểu huyệt đã sướng đến mức sắp mất đi tri giác rồi nhưng vẫn cảm thấy không đủ.

"Hớ ~ hớ ớ ~"

Diệp Lam ngửa đầu ra sau, cái mông giơ lên hạ xuống phối hợp Thẩm Doãn cắm vào rút ra, chủ động nuốt ăn ve vuốt côn thịt của nàng, cái mông mềm khiêu khích bụng dưới của nàng.

Thẩm Doãn nhìn phu nhân trước mắt chìm đắm trong dục vọng vừa phóng đãng lại dâm mỹ, nàng cũng gấp gáp muốn dốc toàn bộ sức lực ra thỏa mãn tất cả nhu cầu của phu nhân. Nàng quyết tâm động nhanh hạ thân, thế là được toại nguyện nghe thấy tiếng phu nhân thỏa mãn ngâm nga, tiểu huyệt ướt át mà lại nóng cháy, rõ ràng là hai từ hình dung trái ngược nhưng vì trải nghiệm hai tầng băng lửa mà lại có thể dung hợp hoàn mỹ với nhau.

"Ứshh. . . Sướng quá, vừa nãy đâm mạnh như vậy, suýt chút nữa thì đâm chết chị rồi. . . ." Diệp Lam nằm nhoài trong ngực Thẩm Doãn, sau đó hơi thở hỗn loạn hít thở nhẹ nhàng, đôi khi lại ngẩng đầu cho thỏ con mấy cái hôn khen thưởng.

Nàng biết Thẩm Doãn vẫn còn chưa bắn, không sao, nàng cũng chưa ăn no.

Hai tháng này, tuyệt nhiên không chỉ có mình Thẩm Doãn phải khó chịu. Con người càng lớn tuổi lại càng phải gánh vác phải chịu đựng nhiều hơn, và cũng càng có nhiều những cảm xúc chẳng thể tỏ bày.

Diệp Lam nghỉ ngơi đủ rồi, từ trên người Thẩm Doãn ngồi dậy, lúc côn thịt trượt ra, tiểu huyệt giống như ấm nước bị vỡ, chảy ròng mật dịch trong suốt.

Nàng cũng không ngại ngùng, tùy ý để những chất lỏng kia trượt xuống từ chân tâm. Diệp Lam ra giữa giường làm động tác tao nhã như tập yoga, hai chân dạng ra, lộ ra miệng huyệt còn chưa khép lại.

"Lại đây, thỏ con."