Từ Diễn Viên AV Đến Ảnh Hậu Bình Hoa

Chương 17: Con hay cô ta?




Con hay cô ta?

"Đây là thú cưng mới của mẹ đó à?"

"Dáng vẻ đúng là xinh đẹp hơn Hứa Sanh, gu thẩm mỹ của mẹ cũng coi như có tiến bộ, chỉ là không biết cô ta đã thành niên hay chưa, bằng không con rất lo là một ngày nào đó sẽ nhìn thấy tên của mẹ mình trên trang đầu các báo mất thôi."

Diệp Lam cau mày, bất kể là cuộc sống riêng bị con gái quấy nhiễu hay là cái giọng điệu khinh khỉnh xưa nay của nàng, cũng làm cho Diệp Lam cảm thấy rất đau đầu.

Đây vốn nên là một buổi sáng tuyệt diệu bên bé chim hoàng yến trẻ tuổi mỹ mạo, hừng hực kịch liệt làm tình, nhưng lại bị sự xuất hiện của cô con gái này hủy hoại hoàn toàn.

"Con ra ngoài trước đi."

Sắc mặt nàng trầm xuống, Thẩm Doãn lại như chú gà con vừa chào đời, được Diệp Lam ôm ấp bảo vệ trong lòng. Diệp Thi hừ lạnh một tiếng, nở một nụ cười hư tình giả ý, sau đó xoay người rời đi, còn cực kỳ hảo ý giúp hai người kia đóng cửa lại.

"Con bé đó là con gái của chị, từ trước tới nay trong lòng nó luôn có khúc mắc với chị."

Diệp Lam nói với Thẩm Doãn, "Lát nữa em không cần nói một câu nào hết, biết chưa?"

Thẩm Doãn gật gật đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời khiến Diệp Lam khá hài lòng, so với đứa con gái đang ở bên ngoài không hề tôn kính lại còn luôn đối nghịch với nàng mà nói, Thẩm Doãn đúng là khiến người ta yêu thích hơn nhiều.

Nàng mặc quần áo vào, đi phòng tắm rửa mặt. Diệp Thi mặt mày lạnh lùng ngồi trên sofa nghịch điện thoại, trông thấy Thẩm Doãn quần áo chỉnh tề từ trong phòng mẹ đi ra, nàng ngước mắt lên, ánh mắt lạnh như băng đó Thẩm Doãn đã thấy không biết bao nhiêu lần, lúc phỏng vấn xin việc, lúc thử vai, cảm giác như nàng là một món hàng treo trên giá, chờ bị những người mua cao cao tại thượng phán xét ưu khuyết của mình.

Diệp Thi nhìn Thẩm Doãn một chút, bình tĩnh thu lại ánh mắt. Nàng không có quá nhiều địch ý với chim hoàng yến, những cô gái vì tiền bán đứng thân thể và thanh xuân của mình Diệp Thi đã gặp qua rất nhiều, phần lớn đều là những con người đáng thương gia cảnh bần hàn.

Người sai chính là mẹ.

Diệp Thi rất rõ điểm này, tâm như gương sáng.

Thẩm Doãn thấy nàng giống như không có quá nhiều địch ý với mình, mới hơi yên lòng, thả nhẹ bước chân đi vào quầy bar của phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. Nàng liếc nhìn Diệp Thi, lại lấy ra thêm vài miếng bánh mì nướng. Đợi Diệp Lam mặc áo tắm từ trong phòng tắm đi ra, trên bàn ăn đã có ba phần ăn sáng nóng hổi.

Diệp Thi đói bụng, nàng bay chuyến sáng sớm đến, vẫn chưa ăn sáng. Nhìn thấy có cả phần mình, Đại tiểu thư mới vừa rồi còn nổi trận lôi đình thản nhiên đi qua, ngồi xuống, cười nói với mẹ ngồi đối diện.

"Mẹ có biết cô ta làm con nghĩ tới điều gì không?"

Diệp Lam liếc nhìn nàng một cái, không đáp, cúi đầu tao nhã dùng bữa sáng. Không sao, Diệp Thi cũng không cần mẹ phải trả lời, nàng chỉ muốn mẹ mình ăn không vô mà thôi.

"Con dâu nuôi từ bé của xã hội phong kiến."

Không những phải ngủ chung làm ấm giường cho mẹ mà còn phải nấu cơm giặt giũ.

"Mà cũng không đúng lắm, người ta tìm con dâu nuôi từ bé là tìm cho con cho cái, còn mẹ lại tìm cho chính mình."

Diệp Thi nói xong uống một ngụm sữa đậu nành ít béo, dư quang nhìn thấy sắc mặt mẹ mình không vui buông nĩa trong tay, lau miệng, giọng trầm xuống, là điềm báo của tức giận.

"Mẹ nhớ rằng không tham dự quá sâu vào đời sống riêng tư của nhau là quy ước giữa hai mẹ con chúng ta."

"Mẹ là mẹ của con, Nhữ Nhữ, nhưng mẹ không chỉ là mẹ của con."

Diệp Thi mỉm cười thả ly thủy tinh trong tay xuống, hai tay đan vào nhau, nhẹ nhàng đặt cằm lên trên.

"Mẹ à, con đâu có tham dự, con chỉ đánh giá trình độ đạo đức của mẹ mình dưới góc nhìn của một đứa con gái thôi."

Thẩm Doãn im lặng nghe các nàng nói chuyện, dù có ngu dốt như heo cũng có thể nhận ra bầu không khí ngập tràn mùi thuốc súng, huống hồ nàng lại là chú thỏ con thông minh. Nàng rất muốn rời đi, nhưng lại sợ mình vừa đứng lên liền trở thành đối tượng để các nàng đàm luận, chỉ biết co rụt người không nhúc nhích, yên lặng hạ thấp cảm giác tồn tại của chính mình.

"Mẹ không biết từ khi nào mà con lại có hứng thú với chuyện đó, nhưng nếu muốn đánh giá đạo đức con người thì chẳng phải nên bắt đầu với người mẹ kia của con trước sao?"

"Mẹ đừng hở ra là lại kéo mẹ kia của con vào, dù bà ấy có ngoại tình đi nữa thì cũng không phải lý do để mẹ bao dưỡng chim hoàng yến đâu."

"Bọn họ tự nguyện, người tình ta nguyện, con không có lập trường chỉ trích."

"Ồ? Thật không? Thế để con hỏi thử em gái này một chút nhé."

Tim Thẩm Doãn nhảy lên một cái, đối diện với ánh mắt Diệp Thi, nhất thời có chút bối rối.

"Cô bao nhiêu tuổi rồi?"

Thẩm Doãn liếc nhìn phu nhân, Diệp Lam không chút biến sắc, trông dáng vẻ không có ý ngăn cản, Thẩm Doãn suy nghĩ một chút, nhẹ giọng trả lời.

"Mười tám tuổi."

Ồ, còn nhỏ hơn cả nàng.

Diệp Thi nhếch môi hơi chút lãnh ý, nàng tiếp tục hỏi: "Nếu như cô có một trăm vạn, cô có làm chuyện như vậy không? Có từ bỏ việc hưởng thụ thanh xuân tốt đẹp của mình đến hầu hạ một bà già trung niên hơn bốn mươi tuổi không?"

Nàng nói năng không chút khách khí, lời lẽ câu cú chân thực đến mức tận cùng, không một chút nói giảm nói tránh. Thẩm Doãn liếm môi một cái, khi con thỏ căng thẳng sẽ luôn có những động tác nhỏ, nàng nghĩ đến lời Diệp Thi, đại khái là không cần tới một trăm vạn.

Ba mươi vạn, chỉ cần ba mươi vạn thôi là nàng đã có thể trả sạch nợ cho mẹ mình rồi.

Nếu như thế Thẩm Doãn dù có phải đi bê gạch, chạy bàn, làm công việc khổ cực nhất, cũng sẽ không đi tới bước đường này.

Nàng không trả lời, thế nhưng im lặng cũng là một câu trả lời.

"Một trăm vạn này tôi sẽ cho cô, cô hãy --"

"Được rồi."

Diệp Lam ngắt lời Diệp Thi, nàng ấn bàn đứng lên, khóe miệng bởi vì ẩn nhẫn mà hơi mím lại.

"Nếu như con không có chuyện gì làm thì đi thăm ông bà ngoại của con đi."

"Muốn đuổi con đi sao? Mẹ." Diệp Thi khẽ mỉm cười, "Lần trước là do con quá nóng vội, quá ngây thơ, mới để mẹ bị người như Hứa Sanh lừa dối, phụ bạc, hình như là cô ta bỏ mẹ chạy đi kết hôn với vị phu nhân trẻ tuổi của Chu gia thì phải."

"Vì lẽ đó lần này con sẽ không đi nữa." Diệp Thi liếc nhìn Thẩm Doãn, cũng đứng lên, nhìn thẳng Diệp Lam.

"Cô ta và con, mẹ chỉ có thể chọn một."

Ánh mắt và thái độ của Diệp Thi đều rất kiên quyết, nàng muốn nói cho mẹ mình biết, nếu như mẹ lại muốn bao dưỡng tình nhân, vậy thì con cũng chỉ có thể đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với mẹ mà thôi.

"Con đừng có mà vớ vẩn." Diệp Lam nhỏ giọng, như là tiếng gầm nhẹ của dã thú lúc giằng co.

"Mẹ cảm thấy là con đang giỡn mặt với mẹ sao?"

Diệp Thi cũng thu lại trào phúng nơi khóe miệng, ánh mắt nghiêm túc khiến Diệp Lam trở nên đau đầu.

"Vậy là con muốn uy hiếp mẹ."

"Đúng vậy." Diệp Thi thoải mái thừa nhận, nàng chỉ vào Thẩm Doãn cạnh bên, "Để cô ta đi, thì tất cả mọi chuyện trước đây con đều coi như chưa từng xảy ra, miễn là mẹ không làm chuyện như vậy thì mẹ có yêu đương kết bạn thế nào con cũng sẽ không can thiệp."

"Con cũng thật lòng hi vọng, mẹ có thể tìm được người tri âm cùng mẹ an hưởng tuổi già."

"Hoặc là --"

"Con đi cũng được."

Từ nay về sau, mẹ cứ coi như không còn đứa con gái này nữa.