Từ Đầu Đến Cuối Vẫn Cứ Thích Anh

Chương 7




Gió cuốn một vài chiếc lá bay ngang khung cửa sổ, Tô Mịch ngồi đó thẫn thờ, không biết có phải bản thân đang mắc bệnh hay không.

Hôm qua sau khi quay về đây, cô lúc mào cũng như người mất hồn, đến bây giờ vẫn chưa bình thường trở lại.

Tiếng cánh cửa phòng tắm mở ra, Khải Tư đứng đó trong bộ quần áo thể thao vừa vặn, đồng thời cũng tôn lên những đường cong xinh đẹp trên người cô ấy.

Tô Mịch nhìn đến cũng phải thất thần.

Tối qua, trước khi đi ngủ, Khải Tư có nói với cô về chuyện hôm nay sẽ cùng cô chạy bộ vào buổi sáng.

Lúc đầu Tô Mịch cũng có ý từ chối, sau đó liền nghĩ lại nên đành bất đắc dĩ gật đầu.

Bởi vì cô không muốn Khải Tư phải nghi ngờ, hôm qua sau khi quay về, hai mắt cô sưng thật to, liền nói dối là do ăn phải thứ gì đó nên mới bị dị ứng như vậy.

Thật không biết cho đến bao giờ cô mới hoàn toàn buông bỏ được đây.

Nhìn ra bên ngoài, hình như vẫn còn khá sớm, lát nữa gặp anh thật không biết nên đối diện thế nào.

Lúc này Khải Tư đã chạy phía trước cô một đoạn, bởi vì cả đêm qua cô không hề có một giấc ngủ sâu , cho nên hiện tại thân thể là vô cùng mệt mỏi.

Có lẽ thấy cô cứ như một chú rùa chậm chạp ở phía sau, lúc này Khải Tư đã xoay lại, liền quan tâm hỏi : " Tô Mịch, cậu sao vậy, có phải đã mệt rồi hay không ?"

Vậy mà Khải Tư cô còn nghĩ, một người siêng năng vận động như Tô Mịch, chắc chắn sẽ chạy rất tốt chứ, sao hiện tại chỉ mới bắt đầu mà cô lại mệt đến như vậy.

Nghe vậy Tô Mịch liền lắc đầu, giả vờ bình thường trở lại, mạnh miệng đáp, " Đâu có, mình rất tốt mà ".

Nói rồi Tô Mịch liền nhanh chân chạy lại phía Khải Tư, còn giả vờ tươi tắn, " Cậu không lo tìm nam thần trong lòng mà còn rãnh rỗi quan tâm đến mình vậy sao ?"

Nghe đến đó, Khải Tư liền đỏ mặt, như thế nào lại trùng hợp nhìn thấy anh từ xa chạy tới.

Hai mắt Khải Tư sáng ngời, lập tức lắc lắc tay Tô Mịch, " Sao lời nói của cậu lại ứng nghiệm nhanh đến vậy chứ...xem kìa, xem kìa, là anh ấy đấy..."

Lần đầu tiên Tô Mịch nhìn thấy Khải Tư tỏ ra bối rối như vậy, cô vội xoay người, từ phía xa đã thấy anh một thân quần áo thể thao, đang từ từ chạy tới.

Trái Tim Tô Mịch đập nhanh một nhịp, lập tức xoay đầu nhìn về phía Khải Tư, nuốt nuốt nước bọt, " Phải làm sao bây giờ ?"

Câu hỏi đó hình như không phải hỏi Khải Tư mà giống như là đang hỏi bản thân cô.

Tô Mịch biết rõ trong khoảnh khắc cô nhìn thấy anh, trong lòng cô có bao nhiêu là rung động.

Mới biết cho dù bản thân cô có cố gắng thế nào thì hiện tại vẫn không thể buông bỏ được anh.

Lúc này khi anh đã chạy gần tới , vẻ mặt Khải Tư liền ửng đỏ một mảng, còn cô chỉ biết cúi đầu, không dám nhìn tới.

Trong khoảnh khắc anh lướt qua bọn họ, Tô Mịch hồi hộp đến mức sắp đổ cả mồ hôi tay, hình như bước chân anh đã trở nên chậm lại, nhưng ánh mắt vẫn không hề nhìn tới chỗ cô và Khải Tư đang đứng.

Khải Tư lúc này đã rất nhanh liền xoay người, gấp gáp mở miệng, " Thiếu Phàm sư huynh, thật là trùng hợp ".

Nghe vậy, bước chân anh cuối cùng cũng dừng hẳn, xoay người lại.

Chợt anh mở miệng, " Đúng là trùng hợp ".

Lúc này Khải Tư còn tưởng đang nghe nhầm, cứ nghĩ anh sẽ không hề để tâm đến lời chào hỏi ấy, ai ngờ anh lại nói ra một câu như vậy.

Hơn nữa anh còn đang đưa mắt nhìn về phía bọn họ.

Khải Tư khẽ mỉm cười, chậm rãi đi về phía anh, Tô Mịch đứng ở phía sau, bất giác liền cúi đầu buồn bã.

" Không biết chúng em có thể cùng Thiếu Phàm sư huynh chạy bộ hay không ?"

Khải Tư nhìn anh, rất nhanh đã mở miệng, Tô Mịch thầm nghĩ, Khải Tư đúng là Khải Tư, mới mấy phút trước còn tỏ ra bối rối, ngại ngùng, thế mà hiện tại lại có thể nói năng lưu loát như vậy.

Tô Mịch cô thật sự cần phải học hỏi về điểm này mới được.

Mạc Thiếu Phàm không trả lời, ánh mắt anh từ đầu tới cuối chỉ chú ý đến cô gái đang đứng đằng kia, cô ấy cúi đầu, hình như là không muốn nhìn đến anh.

Anh gật đầu, bởi vì có cô, anh không muốn từ chối.

Thấy vậy Khải Tư liền mỉm cười lần nữa, trong lòng là vô cùng vui vẻ.

Sau đó bọn họ ba người, hai người trước, một người sau.

Ở vị trí này Tô Mịch nhìn thấy bọn họ, quả thực là rất xứng đôi, họ sánh vai với nhau như vậy, khiến cho mọi vật xung quanh đều lu mờ, kể cả bản thân cô.

Tô Mịch khẽ cúi đầu, hay là cô nên quay về sớm một chút, bởi vì biết đâu sự có mặt của cô ở đây thế này, sẽ khiến bọn họ không được thoải mái thì sao.

Ý nghĩ đó vừa hiện lên, lại chưa kịp mở miệng thì phía trước Khải Tư đã vấp chân một cái, liền ngã ngồi trên mặt sân.

Tô Mịch vội chạy đến, định đưa tay đỡ lấy, thì bên cạnh anh đã lịch sự ngồi xuống, bàn tay chạm vào cánh tay Khải Tư, nhẹ nhàng đỡ cô ấy đứng dậy, " Em không sao chứ ?"

Nghe anh quan tâm hỏi vậy, Khải Tư liền khẽ lắc đầu, " Em không sao, cảm ơn anh, Thiếu Phàm sư huynh ".

Lúc này Tô Mịch đã đứng trước bọn họ, thấy gương mặt Khải Tư hiện vẻ mặt đau đớn, cô vội mở miệng, " Khải Tư à, cậu có sao hay không ?"

Nghe vậy Khải Tư liền bất đắc dĩ lắc dầu, thử bước đi, liền lập tức ngã về phía trước lần nữa.

Nhưng lúc này Mạc Thiếu Phàm bên cạnh đã nhanh tay đỡ lấy.

Đối diện, Tô Mịch liền nhíu mày lo lắng, " Xem ra phải đưa cậu đến phòng y tế mới được ".

Sau đó cô liền quay sang nhìn Mạc Thiếu Phàm, có chút do dự, định bước tới đỡ lấy Khải Tư thì đã nghe anh lên tiếng, " Để anh giúp..."

Nói rồi anh liền khom người, rất nhanh đã bế bổng Khải Tư lên cao.

Tô Mịch hít sâu một hơi, vẻ mặt Khải Tư chợt có ý cười.

Khi anh xoay người rời đi, Tô Mịch đứng đó trong giây lát, khẽ cúi đầu, thật sự rất đau lòng.

Phụ trách Dương nhìn cổ chân Khải Tư, bàn tay nhẹ chạm vào, ông nhíu mày, " Xem ra là bị bong gân rồi, để tôi băng bó một chút, tránh cử động mạnh, vài ngày là sẽ hết thôi ".

Tô Mịch ở bên cạnh thở phào một cái, không biết Khải Tư vận đen thế nào, trong một tháng phải tới đây đến hai lần.

Sau khi nhìn thấy phụ trách Dương rời đi, lúc này Khải Tư liền nhìn đến Mạc Thiếu Phàm đang đứng đó, hai tay anh còn bỏ vào túi quần, khẽ mở miệng, lộ vẻ áy náy, " Thiếu Phàm sư huynh, cho em xin lỗi, lại khiến anh phải đưa em đến đây thế này ".

Tô Mịch khẽ nhìn qua anh, chỉ thấy anh lắc đầu, vẻ mặt nhàn nhạt, lại chẳng nhìn thấy cảm xúc gì.

" Đừng khách sáo, nếu không có gì nữa thì anh đi trước đây ".

Nghe vậy Khải Tư liền gật đầu, trên môi đã nở nụ cười, " Cảm ơn anh, Thiếu Phàm sư huynh ".

Tô Mịch nuốt nước bọt, chợt thấy bản thân thật giống như người vô hình, thì ra cảm giác làm kỳ đà cản mũi là đây.

Cũng may là anh đã xoay người bước đi, nếu không chắc chắn cô sẽ ngại ngùng đến chết mất.

Nhưng trong khoảnh khắc trước khi xoay đầu, Tô Mịch còn nhìn thấy anh đưa mắt về phía cô thì phải.

Gương mặt anh lạnh nhạt, trên môi cũng không có ý cười như những lần trước đó.

Tô Mịch cúi đầu, làm sao trách anh được khi mà chính cô là người đã khiến cho mọi chuyện trở nên như vậy.

Bây giờ có tiếc nuối thì cũng không còn kịp nữa rồi.

Lúc này khi thấy anh đã rời khỏi hẳn, Tô Mịch liền nhìn đến Khải Tư, " Để mình dìu cậu về ký túc xá ".

Vừa bước lại gần, định khom người thì đã nghe Khải Tư mở miệng, gương mặt còn lộ ý cười, " Không cần đâu, chân mình đâu có sao ".

Vừa nói Khải Tư cũng vừa đứng dậy, Tô Mịch nhìn đến liền há hốc mồm.

Miệng lấp bấp, " Không phải vừa rồi ...vừa rồi chân cậu..."

Chỉ vừa nói tới đó, Khải Tư đã nghiêng đầu cười đến rạng rỡ, " Mình chỉ là muốn tranh thủ một chút quan tâm của sư huynh Thiếu Phàm mà thôi, cậu thấy kế hoạch của mình thế nào..."

Nghe đến đó, hai mắt của Tô Mịch đã trợn thật to.

Đúng là không thể tin nổi, một người lúc nào cũng tỏ ra dịu dàng như Khải Tư, vậy mà chỉ vì sự yêu thích với anh, cô ấy đã bất chấp đến mức này.

Tô Mịch cố gắng hít sâu một hơi, khẽ cúi đầu, thì ra so với Khải Tư, những cách mà cô đã từng cố gắng gây chú ý với anh thật sự là quá ngây thơ rồi...