Từ Đầu Đến Cuối Vẫn Cứ Thích Anh

Chương 14




Tô Mịch nuốt nước bọt nhìn anh, thật rất muốn hỏi anh chuyện kia là như thế nào nhưng khi nhìn đến ánh mắt của anh, cô đành chọn cách im lặng.

Bởi vì ánh mắt kia quá mức đáng sợ, Tô Mịch rùng mình một cái, hồi lâu vẫn đứng yên tại chỗ.

Mạc Thiếu Phàm chợt nở nụ cười, lại là nụ cười như có như không kia nhưng lần này hình như có điểm không giống.

Chợt anh nói : " Mịch Mịch có gì muốn nói với anh hay không ?"

Vừa nói anh vừa đi lại chiếc giường, ngồi xuống, hai cùi chỏ chống lên đầu gối, nhìn vô cùng lãng tử.

Đầu Tô Mịch đang cúi gầm, nghe anh hỏi vậy chợt ngẩng đầu nhìn anh.

Giọng ngập ngừng, " Em...em không biết nên nói gì bây giờ ".

Thấy cô nghiêng đầu sang hướng khác hình như không muốn nhìn thẳng mình, Mạc Thiếu Phàm nhíu mày nhưng rất nhanh đã nở nụ cười nhạt, " Nhưng anh thì có rất nhiều chuyện muốn nói với em ".

Lồng bàn tay cô nắm chặt, đối diện với anh thế này, hơn nữa còn biết chuyện anh đã làm với mình như vậy, cô biết làm sao đây.

Tuy rằng cô rất thích anh nhưng những hành động đó của anh khiến cô không khỏi bàng hoàng, thật khó có thể tin rằng một người có vẻ ngoài như anh sẽ làm ra những hành động như vậy.

Tô Mịch cúi đầu, chợt nhớ lại câu nói của Khải Tư , không phải hiện tại anh và cô ấy đang trong mối quan hệ bí mật hay sao.

Cô đứng ở đây thế này, có phải sẽ rất dễ gây hiểu lầm hay không.

Tô Mịch do dự một hồi nhưng bản tính cô vốn rõ ràng, dù muốn hay không cũng cần giải quyết một lần cho xong, " Hôm nay em đến đây chỉ là muốn thăm Tiểu Phúc, lại trùng hợp thấy được quyển nhật ký này..."

Vừa nói tới đó anh đã ngước mặt nhìn cô, Tô Mịch chột dạ nhưng cũng mạnh miệng , " Có phải anh cũng cần giải thích cho em những chuyện đã xảy ra ".

Cô biết cô lén đọc nhật ký của anh thật sự là lỗi của cô nhưng anh làm vậy với cô thì phải giải thích thế nào đây, trong khi anh đã nói bọn họ hiện tại chỉ nên xem nhau là bạn, huống chi anh và Khải Tư bây giờ đã xác nhận mối quan hệ qua lại.

Anh đối với cô như vậy, rốt cuộc là chân thành hay là giả dối.

Mạc Thiếu Phàm nghe cô nói vậy, trong lòng liền đắc ý, mục đích của anh chỉ có vậy, để cô biết con người thật của anh.

" Vậy còn em thì sao, lại vì bạn thân mà từ chối anh ", anh bình tĩnh hỏi lại khiến cô càng thêm chột dạ.

Vậy là cuối cùng anh đã biết, Tô Mịch cảm thấy bản thân không thể che giấu được nữa, đành nói : " Khải Tư, cậu ấy thật sự rất thích anh".

Trong trường hợp này, Tô Mịch thật lòng chẳng biết nói gì, chỉ có thể đem phần tình cảm của Khải Tư dành cho anh mà nói ra, hy vọng anh sẽ hiểu nổi khổ tâm của cô.

Tiếc là lúc này Mạc Thiếu Phàm không hề quan tâm đến điều đó, chợt anh đứng dậy, lớn tiếng với cô.

" Chẳng lẽ cô ấy thích anh thì anh bắt buộc phải thích lại hay sao...Tô Mịch em ruốt cuộc xem anh là loại người gì ?"

Tô Mịch chấn động nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, giọng hùng hồn chẳng kém gì anh, " Vậy anh kêu em phải làm sao đây, chẳng phải hai người cũng đã xác định quan hệ rồi hay sao ?"

Bao nhiêu uất ức, bao nhiêu kìm nén dường như lúc này Tô Mịch đã mang ra mà nói hết một lần.

Cô thật sự chịu hết nổi rồi, cứ như vậy làm sao cô có thể sống nổi nữa chứ.

Mạc Thiếu Phàm nghe đến những lời nói đó của cô thì không khỏi ngạc nhiên, anh nhíu mày hỏi lại, " Quan hệ gì ?"

Tô Mịch mím môi, bởi vì trong lúc nóng giận cô đã lỡ nói ra, bây giờ hối hận liệu có muộn màng.

Nếu để cho anh biết Khải Tư đã đem mọi chuyện nói lại với cô, không chừng sẽ khiến cho mối quan hệ của bọn họ xảy ra rạn nức, Tô Mịch cúi đầu, thầm trách bản thân.

Thấy cô có vẻ do dự, Mạc Thiếu Phàm liền tiến lên mấy bước, Tô Mịch lập tức cảnh giác mà lùi lại phía sau nhưng đến cùng cô cũng không có lên tiếng.

Mạc Thiếu Phàm tức giận, thật sự rất muốn biết rõ đầu đuôi nhưng nhìn đến thái độ của cô thế này, anh hoàn toàn thất vọng.

" Anh đã làm gì khiến em chán ghét như vậy hả Mịch Mịch, chẳng lẽ yêu thích em là lỗi của anh hay sao ?"

Giọng anh trầm lại, nghe như một lời thoại trong vỡ nhạc kịch nào đó mà cô từng xem, có chút si tình, lại có chút xót xa.

Nhưng Tô Mịch hơi thắc mắc, nếu anh và Khải Tư đã xác định quan hệ thì tại sao bây giờ anh vẫn còn nói những lời đó với cô.

Chẳng lẽ là anh định bắt cá hai tay.

Ý nghĩ đó vừa chớp nở, Tô Mịch liền lắc mạnh đầu vài cái, làm sao có thể chứ, Tô Mịch cô mà đem lên bàn cân so sánh với Khải Tư, nói ra chỉ sợ người khác cười đến sái quai hàm .

Nhưng trong giờ phút này, rõ ràng là cô không nên nghi ngờ lời nói của anh.

Cô thở ra một hơi, cố gắng bình tĩnh trở lại, không muốn tranh chấp về vấn đề này nữa, " Thôi đã tối rồi, em phải quay về ký túc xá, Tiểu Phúc từ nay phải phiền anh chăm sóc nhiều rồi ".

Cô nói vậy là sao, chẳng lẽ từ đây về sau cô không muốn đến đây nữa à.

Khi cô bước qua người anh, Mạc Thiếu Phàm xoay người, rất nhanh đã ôm cô từ phía sau.

Tô Mịch giật mình, chưa kịp phản ứng thì vòng tay anh đã siết chặt hơn.

Anh cao hơn cô rất nhiều, cho nên ở tư thế này nhìn cô như con mèo nhỏ bị nhốt vào trong lồng ngực của anh.

Mạc Thiếu Phàm cúi xuống, thì thầm bên tai cô, " Mịch Mịch, anh xin lỗi vì lúc chiều đã lớn tiếng với em nhưng nhìn đến thái độ mặc kệ đó của em thật sự khiến anh vô cùng khó chịu..."

Lúc đó anh không biểu sao bản thân lại xử sự như vậy nhưng đến khi hối hận thì đã không thấy bóng dáng cô rồi.

Sau đó anh liên tục kiểm tra điện thoại, đến lúc nhìn tới camera anh đã lắp sẵn trong nhà, thấy bóng dáng quen thuộc của cô, anh không cần nói nhiều đã lập tức rời đi.

Anh biết cô nhất định là đến tìm Tiểu Phúc, còn đoán chắc cô sẽ nhìn thấy quyển nhật ký của anh.

Nhưng anh không trách cô đã đọc nhật ký của mình, bởi vì trong đó hoàn toàn là viết về cô, cô có quyền được đọc nó như một người chủ nhân thật sự.

Tô Mịch cúi đầu, nhìn đến hai cánh tay rắn chắc của anh đang choàng ngang người mình, cô muốn dùng sức đẩy ra nhưng lại không thể.

Lúc này Mạc Thiếu Phàm mới cảm thấy làn da trên cánh tay nóng hổi, lại ươn ướt, hình như là cảm giác của những giọt nước mắt chạm vào.

Nghe kỹ lại, đúng là cô đang khóc trong lòng anh.

Hồi sau chỉ nghe cô nói, " Thiếu Phàm sư huynh, xin anh đừng như vậy, nếu Khải Tư nhìn thấy cô ấy nhất định rất đau lòng ".

Chân mày Mạc Thiếu Phàm nhíu càng chặt hơn, trong lòng vô cùng bức bối, " Tại sao em cứ quan tâm đến cảm giác người khác mà không quan tâm đến cảm nhận của anh hả, chẳng lẽ anh không đau lòng hay sao ?"

Tô Mịch cúi đầu, anh nói như thể chuyện của Khải Tư anh không muốn quan tâm đến vậy, " Dù sao thì anh cũng đừng như vậy nữa, xin anh hãy buông em ra có được không..."

Cô nói gần như nan nỉ , giọng cô nhỏ nhẹ nhưng không hề yếu đuối.

Cánh tay anh dần buông lỏng, lúc đó Tô Mịch còn tưởng anh sẽ dễ dàng mà để cô rời đi như vậy nhưng một giây sau anh đã khom người nhấc bổng cô lên cao, khiến cô hoảng sợ mà giãy giụa không ngừng.

Anh đè cô xuống chiếc giường gần đó, môi anh kề sát gò má cô thì thầm, chẳng lẽ đây mới là con người thật của anh.

" Mịch Mịch ở lại bên anh có được không, ôm em thế này thật sự rất thoải mái..."

Tô Mịch nín thở, hai tay chống vào khuôn ngực anh, gương mặt cô ửng đỏ, ngập ngừng dụ dỗ, " Thiếu...Thiếu Phàm sư huynh, xin anh đừng như vậy...?

Nước mắt chảy dài trên gương mặt, từ khóe mắt chảy xuống vành tai cô.

Thấy mặt anh cúi gần hơn, Tô Mịch nghiêng đầu nhưng vẫn không thể nào tránh được nụ hôn của anh.