Từ Đầu Đến Cuối Vẫn Cứ Thích Anh

Chương 10




Nếu có một người con trai thật sự rất yêu bạn thì khi say anh ấy sẽ đối với bạn như thế nào.

Liệu có giống như Mạc Thiếu Phàm đối với Tô Mịch bây giờ không.

Lúc này khi cả người Tô Mịch bị anh gắt gao ôm lấy từ phía sau, thân trước của cô lập tức bị đẩy về phía trước một chút.

Cô rùng mình một cái, không phải vì hơi lạnh đang tỏa ra mà là do anh đang thổi hơi ấm vào tai cô.

Tô Mịch nhíu mày, thật sự rất lo sợ bọn người ngoài kia sẽ bất chợt mà đi vào.

" Thiếu Phàm sư huynh, anh làm gì vậy, mau buông em ra...", cô lo lắng nói, lại không dám quá lớn tiếng, chỉ đủ mình anh nghe mà thôi.

Nhưng có lẽ cô đã quá cẩn thận rồi, bởi vì thực chất tiếng nhạc ngoài kia lớn như vậy, đến anh còn không nghe rõ thì làm sao bọn người đó có thể nghe thấy được chứ.

Mạc Thiếu Phàm nặng nề thở ra một hơi, hết hôn phần tai nhạy cảm, anh liền dời đôi môi xuống chiếc cổ mịn màng dưới mái tóc ngắn ngủn đáng yêu của cô.

Anh không nói gì liền khiến cho Tô Mịch càng thêm lo lắng, cô cố gắng giữ lấy chút bình tĩnh còn sót lại, thật sự rất muốn xoay người mà đẩy anh ra, nhưng thân thể anh quá cao lớn, cô lại nhỏ bé đến đáng thương thế này.

Chợt Tô Mịch nức nở, " Không phải Thiếu Phàm sư huynh đã từng nói là sẽ không ép buộc em rồi hay sao...sao bây giờ anh lại..."

Lời còn chưa nói hết, cánh cửa tủ lạnh đã bị anh dùng sức đóng lại, cả người cô cũng bị anh xoay lại, ôm vào trong lòng.

Lúc này chiếc cằm của anh đang cúi xuống tựa vào hõm vai cô, hai cánh tay ôm lấy cô thật chặt, một cảm giác ấm áp khó nói nên lời.

" Anh xin lỗi...Mịch Mịch, anh biết làm như vậy em sẽ không vui nhưng anh thật sự không thể kìm chế được bản thân nữa rồi...", anh nói vậy khiến lòng cô chợt nhói lên, thật ra cô cũng muốn nói cho anh biết cô cũng giống như anh, sắp không thể gắng gượng được nữa rồi.

Lúc nãy khi nhìn thấy Khải Tư và anh cùng nhau giữ lấy chiếc bánh, ánh sáng lung linh từ những ngọn nến còn hắt lên gương mặt đẹp như tranh vẽ của bọn họ, lúc đó trong lòng cô thật sự cảm thấy vô cùng khó chịu, chỉ muốn một bước mà rời khỏi nơi này, không nhìn đến nữa.

Nhưng cô làm không được, cô sợ bọn họ sẽ nghi ngờ cô, sợ Khải Tư sẽ oán trách cô, càng sợ anh sẽ phát hiện thực ra trong lòng của cô là có bao nhiêu để ý đến anh.

Mặc dù cô đã dặn lòng hàng vạn lần, anh và cô là không thể nhưng cho đến hiện tại khi nghe anh nói những lời như vậy, cô liền không kìm chế được mà chỉ muốn rút vào lòng của anh.

Vòng ôm này sao ấm áp quá, lại dịu dàng như vậy, hoàn toàn khác với cảm giác khi nãy.

Lúc anh hôn cô, là ngọn lửa hừng hực, là dung nham phun trào, đốt cháy tất cả mọi tế bào của cô.

Còn khi anh ôm cô, lại giống như lông vũ chạm nhẹ lên đỉnh đầu, rất nhẹ nhàng nhưng vô cùng tình cảm, cũng khiến cho lý trí của cô bị cuốn trôi không lối thoát.

Tô Mịch ngẩng đầu, bị anh ôm chặt thế này cô gần như không thở nổi, hai cánh tay sau lưng anh cũng trở nên run rẩy, nửa muốn giữ chặt , nửa lại muốn đẩy ra.

Cô nhắm mắt, thật sự không biết nên làm thế nào.

Lúc này dường như Tô Mịch cảm thấy bên ngoài sắp có người đi vào.

Vội mở mắt, đúng là có bóng người đang tiến lại gần, cô gấp đến độ sắp cắn vào lưỡi mình, " Thiếu Phàm sư huynh, mau buông em ra, sắp có người vào rồi..."

Nói rồi cô liền dùng sức đẩy cơ thể anh ra nhưng thế nào anh vẫn không nhúc nhích, hình như còn trở nên bất động.

Tim cô đập thình thịch, nếu cứ thế này chắc chắn sẽ bị bọn họ phát hiện nhưng tại sao anh lại không có phản ứng kia chứ.

Chẳng lẽ anh cứ như vậy mà ngủ gục trên vai cô.

Nghiêng người một chút, anh đúng là đã ngủ rất say, xem ra lúc nãy sau khi nói những lời đó anh liền nhắm mắt ngủ quên mất rồi.

Thấy người đi đến là Tiểu Bạch, Tô Mịch liền thở phào một cái, giả vờ lên tiếng, " Tiểu Bạch cậu hãy mau lại giúp mình, lúc nãy mình vào đây lấy nước liền trùng hợp gặp Thiếu Phàm sư huynh, hình như anh ấy đã uống rất nhiều, còn không cẩn thận gục trên người mình đây này..."

Cô nói một hơi dài, giống như là giải thích.

Nghe vậy Tiểu Bạch vội chạy đến, đưa tay đỡ lấy thân thể cao hơn mét tám của anh.

Cô ấy gọi với ra ngoài nhưng do tiếng nhạc quá lớn nên hình như không ai nghe thấy.

Tô Mịch vội vàng chạy ra kêu mấy sư huynh kia vào giúp, bàn tay còn làm động tác vuốt vuốt lồng ngực mấy cái.

Xém chút nữa là bị phát hiện rồi.

Thế là buổi tiệc ấy kết thúc khá đơn giản, gia chủ đã uống say, bị đưa về phòng đắp chăn ngay ngắn.

Mọi người giải tán, không một chút kêu ca.

Nhưng lúc đi vào thang máy, hai sư huynh Trần Tầm và Lưu Dạng còn không ngừng thắc mắc, bình thường chẳng phải tửu lượng của Mạc Thiếu Phàm rất tốt hay sao.

Sao hôm nay lại nhanh say đến vậy, hay là cố ý giả vờ muốn đuổi khách sớm đây.

Tô Mịch đứng ở một góc, chỉ có thể cúi đầu, không dám lộn xộn.

Cũng may là anh đã ngủ quên mất, nếu lúc đó anh cứ ôm lấy cô không buông, thật sự cô sẽ không biết phải làm thế nào nữa đây.

Thở phào một hơi, buổi tiệc sinh nhật này đúng thật là đáng nhớ.

...

Trưa hôm sau, khi Tô Mịch đang chậm chạp bước đi trên những bậc thang, đầu cô cúi thấp, giống như là chỉ muốn nhìn đến mũi giày của mình.

Từ tối hôm qua sau khi quay về, cô chợt phát hiện mặc dù thời gian đã trôi qua lâu như vậy nhưng trong lòng cô vẫn còn giữ mãi hình bóng của anh.

Có dối lòng thế nào cũng không thể được.

Bất chợt không cẩn thận cô liền va phải vật gì đó phía trước, mấy quyển sách ôm trước người lập tức cũng bị rơi xuống những bậc thang dưới chân.

Tô Mịch nhíu mày, vội ngẩng đầu, sau đó lại cúi đầu, tay chân cũng trở nên luống cuống, cố gắng nhặt mấy quển sách kia lên.

Mạc Thiếu Phàm khom người, ý định giúp cô một chút, như thế nào lại chạm vào tay cô.

Tô Mịch theo phản xạ rút tay lại, tại sao cô lại bất cẩn chạm vào anh thế này.

Chợt suy nghĩ một chút, chắc có lẽ hôm đó do anh uống hơi nhiều, cho nên hiện tại cũng không biết bản thân đã làm gì.

Hôm nay gặp lại, chưa chắc gì anh đã nhớ.

Thấy hành động đó của cô, anh chỉ nhíu mày, mấy quyển sách cũng được anh đưa đến trước mặt cô.

Tô Mịch nhận lấy, hơi ngại ngùng nhưng cô vẫn bình tĩnh mở miệng, " Cảm ơn anh, Thiếu Phàm sư huynh ".

Nói rồi cô liền đứng dậy, giống như là chạy trối chết.

Nhưng chỉ đi được mấy bước, một cánh tay đã bị bàn tay anh giữ lại, " Sợ anh đến vậy sao ?"


Nghe anh hỏi vậy, cô liền nín thở, quay lại nhìn anh, thì ra anh vẫn còn nhớ.

Miệng cô lấp bấp, không nói nên lời, " Anh...anh vẫn còn nhớ ".

Nghe vậy Mạc Thiếu Phàm liền gật đầu, " Chuyện gì liên quan đến Mịch Mịch anh đều nhớ ".

Một câu nói đó của anh giống như là đánh tan tất cả mọi cố gắng còn sót lại của cô.

Tô Mịch cúi đầu, thật sự rất cảm động.

Anh đứng thấp hơn cô một bậc thang nhưng vẫn dư thừa cao hơn cô một chút, bàn tay khẽ chạm vào gương mặt cô, sau đó liền cất giọng ấm áp, " Chuyện hôm đó cho anh xin lỗi, đã lâu như vậy cứ ngỡ bản thân đã quên được... nhưng thật không ngờ chỉ vừa thấy Mịch Mịch một chút anh liền trở nên như vậy...đúng là đã khiến em chê cười rồi ".

Vừa nói anh vừa nhìn thẳng vào gương mặt cô, Tô Mịch lúc này cũng ngước mặt nhìn anh.

Ánh mắt anh buồn quá, lại còn có mấy phần tự trách.

Tô Mịch chợt đau lòng, không hiểu tại sao, ngay trong giờ phút này cô rất muốn ôm chầm lấy anh.

" Thiếu Phàm sư huynh đừng nói vậy, chuyện đó không thể trách anh được, anh say như vậy đâu còn biết gì nữa chứ ".

Những lời này hoàn toàn là thật lòng xuất phát từ nơi cô, Tô Mịch ước gì ngay lúc này có thể nói cho anh biết thật ra cô cũng muốn được anh ôm lấy như thế.

Nhưng lý trí mách bảo cô rằng, chuyện đó là không thể được, cô nên biết bản thân đã lựa chọn điều gì, bây giờ thay đổi có thể sẽ khiến mọi thứ trở nên tồi tệ.

Nghe cô nói vậy, bàn tay trên gương mặt cô cũng dần buông lỏng, anh cúi đầu, có chút thất vọng, " Cảm ơn em, Mịch Mịch..."

Lại nhìn đến gương mặt cô, anh khẽ mỉm cười, " Sau này có chuyện gì muốn anh giúp, chỉ cần nói với anh là được...có biết không ?"

Tô Mịch gật đầu, nếu hiện tại anh vì muốn hối lỗi mà tạo dựng tình cảm với cô thì xin anh không cần làm thế nữa đâu.

Bởi vì ngay từ đầu, cô đã bị anh nhấn chìm mất rồi, cho nên anh không cần bồi đắp thêm nữa, nếu không có một ngày chiếc kén ấy sẽ vỡ ra, đến cả anh cũng không thể cản trở được đâu.

...

Buổi tối Tô Mịch có chuyện cho nên cần phải ra ngoài, bọn Tiểu Bạch có hỏi là chuyện gì nhưng cô cũng không nói.

Bước ra khỏi nhà hàng sang trọng, Tô Mịch còn từ chối nhã ý muốn đưa cô về nhà , sau đó liền vẫy tay nói lời tạm biệt với người ngồi trong xe.

Tô Mịch là người rất biết tranh thủ thời gian , ký túc xá chín giờ rưỡi đóng cửa, buổi chiều sau khi kết thúc tiết học , cô liền một mạch chạy đến nơi này.

Nhìn xuống đồng hồ, mới hơn bảy giờ tối, vẫn còn rất sớm hay là đi loanh quanh, dạo chơi một vòng cho khuây khỏa nhỉ.

Nghĩ vậy cô liền cất bước tung tăng trên con đường tĩnh lặng.

Định bụng sẽ đi đến vài cửa hàng quần áo một chút, sau đó sẽ ghé qua tiệm bánh ngọt đầu đường, mua về một ít cho bọn Tiểu Bạch, lại không ngờ chỉ mới đi được mấy bước, tiếng kêu đáng thương từ đâu truyền tới, liền kéo đi sự chú ý của cô.

Cô xoay người tìm kiếm, là một chú mèo nhỏ đang đứng sau cái cây gần đó.

Tô Mịch bước lại, tiếng kêu này quả thật là rất đáng thương nhe.

Chắc là do đi lạc đây mà, bởi vì một con vật đáng yêu như vậy, sẽ không ai nhẫn tâm bỏ lại đây đâu.

Cô liền đưa tay vuốt nhẹ từ phần trán đến hai lỗ tai đáng yêu của chú mèo nhỏ kia, trong miệng cũng lẩm bẩm, " Cưng thật là đáng thương nhưng chị không thể đem cưng về ký túc xá được, quản lý Lâm mà biết chắc chắn sẽ giết chị mất..."

Vừa nói cô vừa cúi đầu buồn bã, lại không thể bỏ mèo nhỏ lại ở đây, lỡ trời đổ mưa thì phải làm thế nào.

Nhưng trong thành phố này cô lại không quen biết ai để có thể gửi gấm một chú mèo như vậy.

Suy nghĩ một chút, chợt trong đầu cô liền hiện lên câu nói của anh, hay là cô mạo muội nhờ anh giúp đỡ nhỉ nhưng nếu anh từ chối thì phải làm thế nào.

Thế là sau một lúc suy đi nghĩ lại, cuối cùng cô cũng quyết định ôm lấy chú mèo kia, đón một chiếc tắc xi, đi thẳng đến nhà của anh.

Lại không hiểu sao Tô Mịch thường ngày trí nhớ không được tốt cho lắm, nhất là chuyện học hành và đường xá.

Thế nhưng hiện tại lại có thể nhớ rõ rành mạch đường tới nhà anh như vậy.

Cô là cảm thấy, có khi nào bản thân cô đã thay đổi từ khi quen biết anh hay không .

Tô Mịch đứng dưới tòa chung cư hồi lâu, có chút do dự, hít sâu một hơi, sau đó liền quyết định bước vào thang máy.

Nếu lỡ như bị anh từ chối, cô sẽ dùng đến nước mắt để ép buộc anh, chuyện này cứ quyết định như vậy, không nên thay đổi.