Dịch: dquynh122
Nghe Sầm Tử Tranh nói vây, môi Cung Quý Dương câu lên một nụ cười ...
'Chuyện này nói ra không có chút sức uy hiếp nào với anh cả!'
Sầm Tử Tranh nghe vậy lòng chợ run lên, cô lật người nằm sấp trên ngực hắn, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: 'Quý Dương, anh nói thực cho em biết đi, có phải người của tứ đại tài phiệt đều ... đều không coi mạng người là gì không?'
Cung Quý Dương bật cười ha hả: 'Nếu nói như em, hình như người của tứ đại tài phiệt trong mắt em đều là ác ma khát máu mất rồi! Không có việc gì bọn anh giết người làm gì?'
Ngập ngừng một lúc rồi Sầm Tử Tranh mới lấy hết dũng khí hỏi: 'Quý Dương, vậy ... trước đây anh đã từng giết người rồi sao?'
Đây mới là điểm mấu chốt nhất, tuy cô với hắn sớm đã quen biết rồi yêu nhau nhưng có rất nhiều điều cô không để tâm tìm hiểu.
Câu hỏi này của Sầm Tử Tranh khiến Cung Quý Dương sửng sốt giây lâu nhưng trong chớp mắt hắn đã khôi phục vẻ bình tĩnh thường thấy, vuốt ve làn da mịn màng của cô, hắn cười hỏi: 'Sao đột nhiên lại hỏi câu này?'
Giết người đối với hắn mà nói cũng không phải là chuyện xa lạ gì nhưng ... nói như vậy Tranh Tranh có tiếp nhận nổi không?
'Em ... em thật sự muốn biết!' Sầm Tử Tranh không biết vì sao rất chấp nhất điểm này.
Cô vẫn luôn biết Cung Quý Dương vốn không đơn giản như vẻ ngoài của hắn, tuy trên mặt lúc nào cũng treo nụ cười tà tứ nhưng người như vậy mới chính là thâm sâu khó dò, trên thương trường hắn hô mưa gọi gió thế nào cô cũng đã tận mắt chứng kiến rồi nhưng ... nhưng chắc vẫn còn nhiều điều cô chưa biết!
Cho đến bây giờ cô mới hoang mang nhận ra thì ra cô vẫn không hoàn toàn hiểu hết chồng mình!
'Em đang nghi ngờ cái chết của Khương Ngự Kình có liên quan đến anh sao?' Không khó nhận ra sự lo lắng trong lòng cô, hắn không kìm được cảm động hỏi.
Ngay sau đó, Sầm Tử Tranh bị hắn ôm chặt vào lòng, cô kích động nói ...
'Quý Dương, cái chết của anh Khương khiến em cảm thấy rất bất an, em biết chuyện này nhất định không phải anh làm nhưng vì sao mọi chứng cứ đều tỏ ra bất lợi với anh chứ?'
Cung Quý Dương nghe vậy liền lật người áp cô dưới thân, bao vây cô trong phạm vi của riêng mình, trìu mến hôn lên đôi má mịn màng của cô, nói: 'Tranh Tranh, những chuyện này em không cần lo lắng, việc điều tra cứ giao cho cảnh sát làm, được không? Nghe lời anh!'
'Nhưng mà ...' Sầm Tử Tranh muốn nói gì đó lại thôi, cô không biết nên nói gì tiếp theo.
Sự do dự của cô lọt vào mắt Cung Quý Dương, hắn thẳng thắn nói: 'Tranh Tranh, anh có thể trả lời câu hỏi vừa nãy của em, tứ đại tài phiệt có thể có được như ngày hôm nay, phát triển đến trình độ này không chỉ dựa vào tài trí và vận may mà thôi. Có thể nói, tính mạng một người là quý báu hay rẻ rúng còn phải xem người đó đối với chúng ta có lợi hay không. Anh là như vậy, ba người kia cũng như vậy. Không phải bọn anh xem thường tính mạng con người nhưng chỉ có làm như vậy mới có thể đứng vững trong thế giới này!'
Hơi thở của Sầm Tử Tranh chợt trở nên dồn dập, cô bất giác hỏi: 'Các anh ... thật nhẫn tâm!'
Không giận vì cô nói vậy, Cung Quý Dương mỉm cười, môi hắn kề thật sát môi cô, từng hơi thở của cô đều nhuốm mùi long diên hương dễ chịu của hắn.
'Tranh Tranh à, chuyện em phải làm không phải là suy nghĩ xem bọn anh thế nào mà em nên suy nghĩ xem làm thế nào để toàn tâm toàn ý yêu anh. Vậy là đủ rồi!'
Nói dứt lời nụ hôn của hắn đã đáp xuống môi cô, đem nỗi bất an của Sầm Tử Tranh cuốn đi hết trong nụ hôn đó.
***
Sáng sớm, cả Cung thị tài phiệt chìm trong một bầu không khí khác thường, bất kỳ nhân viên nào có xem báo rồi đều nơm nớp lo sợ, ngay cả thở mạnh một tiếng cũng không dám.
Trong phòng tổng giám đốc, Cung Quý Dương đang xử lý một đống công văn cao như núi cho đến khi nghe tiếng gõ cửa ...
'Vào đi!' Đầu không ngẩng lên hắn trực tiếp ra lệnh.
Trợ lý đặc biệt của hắn đi vào, vẻ mặt rất kỳ lạ, khi anh ta đi đến trước bàn làm việc của Cung Quý Dương thì lại im lặng không nói tiếng nào.
Như cảm giác được điều gì khác thường, đang vùi đầu vào xấp văn kiện Cung Quý Dương chợt ngẩng lên, nhìn thấy mặt của người trợ lý của mình, chợt bật cười.
'Mặt của anh sao vậy? Giống như vừa nuốt phải một con ruồi vậy!'
Thân là tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt, Cung Quý Dương bình thường đối với thuộc hạ không quá khắt khe, thỉnh thoảng còn nói đùa với họ, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho tất cả nhân viên của Cung thị đều bán mạng vì công ty nhưng nói đùa thì nói đùa, ai cũng biết một khi chọc giận đến Cung Quý Dương thì hậu quả khó mà lường được.
Có thể đem cả một tập đoàn quản lý được đến mức nhân tính hóa như vậy, không thể không phủ nhận năng lực hơn người của Cung Quý Dương!
Người trợ lý đặc biệt thấy sếp mình lúc này còn có thể cười được, không thể không khâm phục, hắn cầm tờ báo dè dặt đưa đến trước mặt Cung Quý Dương, nói: 'Cung tiên sinh, hôm nay báo chí và truyền thông đưa những tin tức rất bất lợi với ngài, những tin tức này đều có liên quan đến vụ án của Khương Ngự Kình hôm qua!'
Từ trên xuống dưới người của Cung thị tài phiệt đều biết vị hôn thê của Khương Ngự Kình chính là nhà thiết kế chính của thương hiệu Leila, một thương hiệu thuộc quyền của Cung thị nhưng bất ngờ cô hủy hôn mà cùng một ngày đó gả cho Cung tổng giám đốc. Tuy giới truyền thông không dám công nhiên bàn luận hoặc đưa tin nhưng thông tin bị rò rỉ cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.
Cung Quý Dương chỉ lướt mắt qua tờ báo sau đó điềm đạm nói: 'Tất cả có bao nhiêu tờ báo và đài truyền hình công bố chuyện này?'
Người trợ lý đặc biệt nghiêm cẩn nói: 'Không biết tin tức này ai tiết lộ cho một tờ báo ở Pháp, sau đó các tờ báo khác bắt đầu theo đuôi. Hiện giờ trên cơ bản là tất cả các tờ báo lớn nhỏ đều đang viết về chuyện này, mũi dùi đều nhắm về phía Cung tiên sinh, tình hình tương đối bất lợi!'
'Ừm!' Cung Quý Dương vẫn điềm nhiên như không, thậm chí không chau mày lấy một lần, hắn chỉ hời hợt hỏi: 'Cổ phiếu của Cung thị thế nào?'
Người trợ lý ngập ngừng một lúc rồi nói: 'Qua quan sát sơ bộ, tạm thời vẫn chưa có nhiều biến động.