Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ

Quyển 9 - Chương 13




'Giúp em?' Giọng Khương Ngự Kình bắt đầu có chút kích động. Hắn nhìn Sầm Tử Tranh chăm chăm ...

'Em là người phụ nữ mà anh yêu nhất, em bảo anh làm sao nhẫn nhịn được những chuyện này chứ? Chẳng lẽ muốn anh nhìn em rơi vào vòng tay của một người đàn ông khác mà vẫn tươi cười chúc phúc sao?'

Nhìn vẻ điên cuồng vừa thoáng qua trong mắt Khương Ngự Kình, Sầm Tử Tranh không nhịn được rùng mình một cái, ánh mắt u ám và âm trầm của hắn khiến cô không khỏi nhớ lại cái tát tai hôm ấy.

Cung Quý Dương cũng đã từng tức giận với cô, cơn giận của hắn cũng rất đáng sợ nhưng bất luận Quý Dương có tức giận đến đâu thì cô biết hắn cũng sẽ không ra tay đánh cô còn Khương Ngự Kình thì khác ...

Nghĩ đến đây Sầm Tử Tranh lại sợ run một hồi!

'Anh Khương, tuy rằng em cảm thấy rất có lỗi với anh nhưng bây giờ em đã kết hôn với Quý Dương, em đã là người của anh ấy, em có thể hứa với anh bất cứ chuyện gì chỉ riêng mỗi chuyện rời khỏi hoặc tổn thương anh ấy em tuyệt đối sẽ không làm!'

Cô kích động lắc đầu, cố tìm cách giải thích cho hắn nghe tâm tình của mình.

'Hứa với anh bất cứ chuyện gì?' Trong mắt Khương Ngự Kình lại thoáng qua một luồng ánh sáng lạnh.

'Dạ!'

Sầm Tử Tranh đơn thuần gật đầu, cô hy vọng có thể thông qua chuyện này bù đắp lại ít nhiều cho Khương Ngự Kình.

Khương Ngự Kình cười lạnh kết hôn, trên gương mặt anh tuấn lộ ra vẻ lạnh lùng, hắn cười vẻ châm biếm: 'Vậy được thôi. Tối nay anh muốn em cùng anh lên giường một đêm. Qua hết đêm nay, anh tuyệt đối sẽ không làm phiền em nữa!'

Hắn muốn có cô, điên cuồng muốn chiếm lấy cô!

Người phụ nữ này sắp làm hắn phát điên rồi!

'Cái gì?'

Toàn thân Sầm Tử Tranh phát run, cô nhìn Khương Ngự Kình như nhìn một người ngoài hành tinh, hỏi với vẻ không thể tin được: 'Anh Khương, anh ... đang nói gì vậy?'

Không! Khương Ngự Kình tuyệt đối không phải là người như vậy!

Nhưng câu nói tiếp theo của Khương Ngự Kình làm hy vọng trong cô hoàn toàn sụp đổ, ý cười châm biếm trên môi hắn càng sâu ...

'Sao? Anh nói chưa đủ rõ sao? Anh nghĩ lại rồi, nếu như đã không có được trái tim của em thì anh cũng phải có được con người em. Đạo lý này rất đơn giản! Nếu như em muốn có được sự tha thứ của anh vậy thì ... cùng anh một đêm!'

Sầm Tử Tranh lúc này đã hoàn toàn hiểu rõ, cô rất rõ ràng là mình không nghe nhầm nhất là khi Khương Ngự Kình lạnh như băng nhắc lại một lần nữa, lúc này cô càng thêm tuyệt vọng.

Cô nở một nụ cười khổ, nhẹ lắc đầu: 'Anh Khương, vừa nãy em đã nói rồi, em sẽ không làm chuyện gì tổn thương đến Quý Dương!'

'Cung Quý Dương! Cung Quý Dương! Cung Quý Dương! Trong lòng em chỉ có hắn thôi sao? Sầm Tử Tranh, hắn rốt cuộc có điểm gì tốt chứ? Cung Quý Dương chỉ là một tên công tử nhà giàu thích ăn chơi đàn đúm, chẳng lẽ em cũng như những người phụ nữ khác, mơ bay lên cành cây thành phượng hoàng sao?' Ánh mắt Khương Ngự Kình càng lộ vẻ âm trầm và cuồng loạn, lời lẽ sắc bén, khí thế bức người.

'Không ... anh Khương, anh có thể sỉ nhục em nhưng không được nói Quý Dương như thế. Anh ấy không phải người như anh nói. Quý Dương yêu em. Trên đời này chỉ có Quý Dương mới hiểu em!' Sầm Tử Tranh bối rối lên tiếng giải thích thay cho Cung Quý Dương.

Tuy rằng lòng cô rất áy náy nhưng đối mặt với một Khương Ngự Kình lạnh lùng và đầy vẻ châm biếm kia cô cũng không thể lặng yên để chồng mình bị sỉ nhục được.

'Ồ, thật nực cười! Tử Tranh, em nói theo lương tâm mình đi, chẳng lẽ anh yêu em không bằng Cung Quý Dương sao? Nói về cho đi, những gì anh làm cho em chỉ có nhiều chứ không ít hơn hắn!' Khương Ngự Kình thấy cô bênh vực Cung Quý Dương đủ đường, nỗi phẫn hận trong lòng càng lúc càng dâng cao.

Sầm Tử Tranh nghe hắn nói vậy, cô thở dài một tiếng, 'Anh Khương, em biết anh rất tốt với em nhưng ... tình yêu không phải là ích kỷ và chiếm hữu mà là cam tâm tình nguyện cho đi, nếu như có một ngày Quý Dương không còn yêu em nữa hoặc anh ấy muốn rời khỏi em, em nghĩ em cũng sẽ tươi cười buông tay bởi vì tình yêu ép buộc mà có không phải là tình yêu thật sự, cũng sẽ không đem lại hạnh phúc!'

Khương Ngự Kình nghe vậy chỉ cười lạnh một tiếng ...

'Xem ra em muốn cùng anh giảng triết lý về tình yêu rồi!'

Sầm Tử Tranh lắc đầu ...

'Không phải đâu anh Khương. Em tin anh hiểu được những đạo lý này chỉ là trong lòng anh cơn giận đã lấn át lý trí. Anh nghĩ thử xem, nếu như em kết hôn với anh nhưng trong lòng em vẫn luôn nhớ về Quý Dương, chẳng lẽ anh có thể dung túng cho chuyện vô lý này cả đời sao? Tin rằng lúc đó người chịu khổ không chỉ là em mà ngay cả anh cũng sẽ nhận ra đó là một cuộc hôn nhân sai lầm, một quyết định sai lầm!'

Nhưng nào ngờ Khương Ngự Kình nghe vậy chỉ cười ha hả mấy tiếng, tiếng cười lạnh lùng đến nỗi khiến toàn thân Sầm Tử Tranh lạnh run.

Dứt tiếng cười, Khương Ngự Kình nhìn Sầm Tử Tranh, trong mắt đầy tơ máu ...

'Sầm Tử Tranh, anh tin rồi sẽ có một ngày em chủ động đến cầu xin anh!'

Câu nói này càng khiến Sầm Tử Tranh sợ run, cô nhìn hắn bằng ánh mắt cảnh giác, hỏi lại: 'Anh Khương, anh ... anh nói vậy là có ý gì?'

Khương Ngự Kình lạnh lùng "hừm" một tiếng sau đó mới chậm rãi nói: 'Tử Tranh à, chẳng lẽ em quên anh làm nghề gì hay sao? Những tập đoàn đã lên sàn chứng khoán có quy mô lớn như Cung thị đương nhiên trong nội bộ sẽ có những mánh khóe, thủ đoạn không thể cho ai biết. Anh không vội. Anh sẽ từ từ điều tra, điều tra cho tới khi nào tìm thấy tử huyệt của Cung Quý Dương mới thôi!'

'Anh Khương, Quý Dương là người làm ăn chân chính, chẳng lẽ anh muốn vu oan giá họa cho anh ấy hay sao?' Sầm Tử Tranh vừa nghe đã hiểu ý tứ trong câu nói của hắn.

Khương Ngự Kình lại cười vẻ châm biếm: 'Trong sạch? Tử Tranh, em ngây thơ quá rồi đấy! Cung Quý Dương buôn bán vũ khí, việc kinh doanh của hắn thâm nhập vào từng ngóc ngách nhỏ trên toàn thế giới, những vũ khí được trang bị cho rất nhiều quốc gia trên thế giới đều được cung cấp bởi Cung thị tài phiệt, anh muốn tìm hiểu thử xem Cung Quý Dương làm ăn chân chính đến mức nào. Hơn nữa luôn có tin đồn người của tứ đại tài phiệt ai nấy đều đã qua huấn luyện đặc biệt của một tổ chức thần bí, chắc chắn những tổ chức đó cũng không ngoài xã hội đen đâu!'

Hắn càng nói ngữ điệu càng kéo dài ra, mang theo một nỗi khiếp sợ khiến người ta không rét mà run.

Hô hấp của Sầm Tử Tranh đã có chút rối loạn, cô cố làm cho bản thân thư giãn một tí, nhìn Khương Ngự Kình ...

'Anh Khương, tuy em chỉ chú ý việc thiết kế và kinh doanh thời trang, vốn không hiểu biết nhiều về việc kinh doanh của Cung thị nhưng cho dù anh nói Quý Dương thế nào thì em tin anh cũng sẽ không điều tra ra được gì cả. Cho dù tra ra được thì chỉ dựa vào sức của một người cũng không thể làm gì được Cung thị, ngược lại có khi còn gây bất lợi cho bản thân. Nếu đã vậy thì cần gì phải khổ thế?'