Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ

Quyển 4 - Chương 16




‘Bác gái!’

Cung Quý Dương vừa vặn lên tiếng ngắt lời Sầm Tử Tranh, anh buông đôi đũa trên tay xuống, nhẹ nâng chiếc khăn ăn nhã nhặn lau miệng, nhất cử nhất động đều mang theo khí phách và sự tao nhã: ‘Nếu như bác gái cho phép, cuối năm nay con với Tranh Tranh sẽ kết hôn!’

Sầm Tử Tranh trừng to đôi mắt đẹp sau đó đạp mạnh chân dưới bàn mà đích đến là chân của Cung Quý Dương …

‘Ô …’

Bị đau anh liền lên tiếng: ‘Tranh Tranh, anh cũng chỉ là nói lời thật thôi mà, em đừng kích động quá như vậy!’

‘Kích động?’

Sầm Tử Tranh gần như nghiến răng nói: ‘Tôi chỉ hận không thể giết anh ngay tại đây thôi!’

Nào hay Cung Quý Dương chỉ khẽ nhếch môi, nói: ‘Em giết anh rồi ai cưới em đây?’

‘Anh …’

Lửa giận trong mắt Sầm Tử Tranh đã rất rõ ràng nhưng mẹ và em trai đang ở đây nên cô không dám quá vọng động.

Nhưng một màn này lọt vào trong mắt bà Sầm thì lại mang một hàm ý khác, nét mặt hài lòng bà nhìn hai người trẻ tuổi đang “tán tỉnh” nhau: ‘Bé cưng nhà bác chắc là bị bác nuông chiều riết rồi hư, sau này Quý Dương con phải vất vả rồi!’

‘Mẹ!’

Cô bất mãn lên tiếng kháng nghị, trong lòng càng lúc càng chán nản, tiêu rồi, xem ra mẹ đã hoàn toàn đứng về phía Cung Quý Dương rồi.

Cung Quý Dương nghe vậy, môi nhẹ câu lên: ‘Nói như vậy là bác gái đã đồng ý rồi?’

‘Đồng ý, đương nhiên là đồng ý rồi. Nghĩ xem, con là một đứa bé xuất sắc như vậy, thật là đốt đèn lồng tìm cũng không thấy, bé cưng có con chăm sóc người làm mẹ như bác đã mãn nguyện lắm rồi!’

Bà Sầm vội gật đầu nói, đang nói mắt chợt đỏ lên …

‘Mẹ, mẹ sao vậy?’

Sầm Tử Tranh bị vẻ mặt của mẹ mình dọa giật mình, cô vội bước đến dùng khăn giấy lau nước mắt cho bà, ‘Đang yên đang lành sao mẹ lại khóc?’

Nhìn thấy mắt mẹ hồng hồng, lòng cô cũng khổ sở theo.

Bà Sầm trìu mến đưa tay vuốt mái tóc dài của cô, ánh mắt nhu hòa nói: ‘Haizzz, mẹ trông ngày trông đêm chính là mong con tìm được một người đàn ông vừa ý, hôm nay rốt cuộc cũng để mẹ chờ được rồi, chỉ là … cha con ông ấy … ông ấy không đợi được ngày này …’

Nói đến đây giọng bà nghẹn lại nhưng vẫn cố nén không cho nước mắt rơi nữa …

‘Mẹ …’

Sầm Tử Tranh đau lòng vô cùng, cô không biết nên nói với mẹ thế nào, thừa nhận thì không thể mà không thừa nhận thì mẹ sẽ chịu không nổi đả kích này.

Mẹ cô chỉ là một người mẹ bình thường đến không thể bình thường hơn, không khác gì tất cả những bà mẹ khác trên đời này, đều hy vọng con trai con gái mình có một kết cuộc tốt đẹp, bây giờ cô nỡ lòng nào chặt đứt hy vọng của mẹ?

‘Quý Dương à …’ Bà Sầm nhìn Cung Quý Dương.

‘Bác gái, xin cứ nói!’

Bà Sầm trìu mến nhìn con gái sau đó nhìn về phía Cung Quý Dương nói tiếp: ‘Về phần con, đứa bé này, bác gái thật sự rất thích con, bé cưng của bác, nha đầu này từ hôm nay bác giao cho con, con nhất định phải đối xử thật tốt với nó mới được!’

‘Bác gái, xin người yên tâm!’ Anh nhướng mày, đáy mắt toát ra một tia chân thành và nghiêm túc, thần thái đầy tự tin và bá đạo như một vị vua.

‘Tranh Tranh là đứa con gái yêu quý mà ta yêu thương nhất trên đời, ta sẽ không để cho nó chịu chút uất ức nào!’

Đối mặt với khí thế mạnh mẽ của Cung Quý Dương bà Sầm không khỏi sợ sệt, chừng như bị ánh mắt của anh làm cho chấn động …

Qua ngữ điệu và thần thái của người thanh niên này, bà dám khẳng định anh là thật lòng với con gái bà.

Trước phần tình cảm nóng bỏng không chút che giấu này, Sầm Tử Tranh chợt không biết nên có phản ứng gì mới phải, cô nhìn Cung Quý Dương, ngây người tại chỗ …

Anh ta đang làm gì?

Chẳng lẽ thật sự muốn diễn kịch nữa sao?

Sắp xếp chỗ nghỉ cho mẹ xong rồi, Sầm Tử Tranh vẻ mặt mệt mỏi dựa vào lưng ghế xe, vừa định đưa tay day day huyệt Thái Dương đang đau nhức thì trên trán có thêm mấy ngón tay ấm áp đang giúp cô xoa nhẹ chỗ đau.

Cô hoang mang mở mắt ra sau đó chau mày hất tay Cung Quý Dương xuống.

‘Nếu như anh không định đưa tôi về công ty thì tôi tự đi về!’ Vẻ mặt không kiên nhẫn cô cất lời.

Cung Quý Dương cười nhẹ, cúi người giúp cô cài dây an toàn tiện đà thổi khí bên tai cô: ‘Sao vậy? Giận sao?’

Cô co người lại, cố tránh khỏi đôi môi lửa nóng của anh, lạnh lùng nói: ‘Căn nhà đó bao nhiêu tiền tôi sẽ trả lại cho anh, coi như tôi mua tặng cho mẹ tôi. Với lại, xin anh từ đây về sau đừng can thiệp vào chuyện của gia đình tôi nữa!’

Cô không biết mình hôm nay là tức giận hay là kinh ngạc nữa! Cung Quý Dương lần này đúng là đùa quá mức rồi!

‘Đây là món quà gặp mặt anh tặng cho bác gái, món quà nhỏ không đủ thể hiện tâm ý của anh vì vậy Tranh Tranh, em đừng quá để ý!’ Cung Quý Dương cười khẽ, chuẩn bị nổ máy xe.

Phanh!!!

Sầm Tử Tranh vỗ mạnh tay lên vô lăng, ánh mắt sắc bén nhìn Cung Quý Dương, lạnh giọng nói: ‘Anh là muốn thể hiện năng lực của mình trước mặt tôi sao? Hay là thể hiện sự giàu có của mình? Tôi cho anh biết, anh làm vậy thực sự là rất ngu xuẩn, mẹ tôi sẽ tưởng là thật đó!’

Tay Cung Quý Dương đổi thế thành vòng qua ôm lấy eo cô, không thèm để ý đến sự giãy dụa của cô, ái muội nói: ‘Tưởng thật thì cứ tưởng thật thôi, đây cũng là kết quả mà anh muốn mà!’

Sầm Tử Tranh nghe vậy cơn tức trong lòng càng lớn, cô lớn tiếng nói: ‘Tôi đã nói rồi, tôi với anh vĩnh viễn cũng không có khả năng, tôi đã có người trong lòng rồi, xin anh về sau đừng đến làm phiền tôi và người nhà tôi nữa!’

Vì có thể thoát khỏi anh cô chỉ đành mở to mắt nói dối!

Đôi mắt đen của Cung Quý Dương chợt toát lên một tia lạnh lùng, anh nhướng mày nói, ‘Em đã có người mình thích rồi? Là ai? Chắc không phải là Thư Tử Hạo chứ? Anh có thể đoạt lấy em từ tay anh ta một lần, anh không ngại làm thêm một lần nữa đâu!’

‘Anh …’ Sầm Tử Tranh tức đến nỗi không nói trọn câu, một lúc lâu sau cô mới lạnh lùng nói: ‘Nói trắng ra, anh cũng chỉ dựa vào sự giàu có của nhà mình, anh bây giờ so với nửa năm trước thì có gì khác nhau? Chẳng qua cũng chỉ là một tên ăn bám, nếu không có tiền của nhà thì cũng chẳng làm được cái gì?’

Cung Quý Dương nghe câu này sắc mặt càng trở nên khó coi …

‘Ý của em là sao?’

Sầm Tử Tranh nhếch môi, nói từng tiếng một: ‘Ý của tôi rất đơn giản, anh chỉ là một tên ăn bám, nếu như không có tiền bạc chống lưng, anh không làm được cái gì cả!’