Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ

Quyển 1 - Chương 1




Giữa hè, tiểu bang California, Mỹ (State of California, gọi tắt là California), trạm dừng chân trên đường cao tốc.

Sau giữa trưa, ánh mặt trời lười biếng chiếu xuống nơi này, thật đúng là có cảm giác của cao bồi miền Tây Texas. Trạm dừng chân trên đường cao tốc, ở đây lại cách xa trung tâm thành phố Los Angeles, không thấy một chiếc xe tải nào chạy qua, có chút hoang vu, lại rất oi bức làm cho người khác khó chịu.

Xế chiều, trên đường cao tốc, ngay cả để thấy bóng dáng của một chiếc cũng rất khó khăn. Mặt trời đem một chiếc bóng to lớn kéo đến, trài dài ra vô tận………

Một người đàn ông tựa như chướng ngại vật trên đường, đứng ngay bên rìa cao tốc 800. Tay trái vừa nhàn nhã cầm chiếc mũ cao bồi miền Tây Texas phe phẩy quạt gió, tay phải lại làm ra một động tác đón xe mang đầy đủ tiêu chuẩn quốc tế!

Người đàn ông kia hết sức anh tuấn khôi ngô, nhưng khuôn mặt xấu xa luôn tươi cười lại khiến cho người khác không thể phớt lờ. Mỗi một đường cong trên gương mặt đều cực kỳ đẹp mắt, toát lên nét cao quý.

Nhưng mà ……..

Điều khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu và mở rộng tầm mắt chính là……….

Người đàn ông này ăn mặc cực kỳ quái gở, bởi vì, toàn thân trên dưới của anh chỉ mặc độc một chiếc quần short, đến một mảnh vải che thân trên cũng không có. A, đúng rồi, còn có một cái mũ trong tay anh nữa.

Ánh mặt trời chiếu lên nước da màu lúa mạch vô cùng cường tráng, lộ ra vẻ gợi cảm cực kỳ mê người.

Người này, không phải ai khác!

Chính là Cung Quý Dương!

Hiện đang đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt – Cung Qúy Dương tiên sinh!

Hai giờ trước, anh còn vui vẻ lái chiếc xe thể thao Porsche đi ngắm phong cảnh, chở một cô gái đẹp có bộ ngực lớn bắn ra thịt mà mình mới quen hôm trước ở California hoa lệ. Ai biết, sau một câu nói bất hòa, người phụ nữ đáng ghét kia liền lấy hết quần áo của anh không nói, còn lái xe của anh đi.

Tất cả tiền và điện thoại di động của anh cũng nhân tiện rời xa anh!

“Ai ……..”

Đã gần hai giờ đồng hồ đứng chặn xe, Cung Quý Dương cứ thế mà thở dài một hơi. Sau đó đặt mông ngồi ở giữa đường cao tốc, gác chân, vừa dùng mũ quạt gió, vừa che chắn ánh nắng chói chang.

Cũng may là người phụ nữ kia còn có chút lương tâm, không lấy hết sạch sẽ, thậm chí còn để lại cho mình một cái mũ, vừa có thể giải nhiệt, còn có thể che nắng.

Cung Quý Dương nhìn toàn thân trên dưới của mình…….

“Nếu như bị bọn Thiếu Đường nhìn thấy bộ dạng của mình bây giờ, khẳng định là lại trở thành trò hề rồi!”

Anh không khó để tưởng tượng ra, bộ dạng và vẻ mặt lúc này của Lăng Thiếu Đường, Lãnh Thiên Dục, và Hoàng Phủ Ngạn Tước - ba đồng đảng kia của mình, đối với anh thật sự là một tai họa!

Bởi vì, từ trước đến nay chỉ có anh đi chơi đùa với người khác!

Đáng chết!

Vì sao ban đầu mình lại chọn đi du ngoạn bằng cách này, khiến cho anh bây giờ có muốn chặn xe lại để cầu cứu cũng khó khăn.

Trong khi Cung Quý Dương đang tính toán, nếu như dùng phương thức “Bò” trở lại Los Angeles thì mất thời gian bao lâu, tai anh thoáng nghe được âm thanh bén nhọn của xe chạy từ xa đến gần.

Anh hưng phấn, lập tức đứng dậy, rốt cuộc, khi anh thấy một chiếc xe đang lao đến, liền ra sức vẫy vẫy cái mũ!

Chiếc xe, gần như là dừng lại ngay trước da thịt của Cung Quý Dương …..

Trên đường cái trống trải, thắng xe vang lên một tiếng chói tai!

“Wow, anh bạn, xe của anh mấy năm rồi không có sửa chữa vậy hả?” Cung Quý Dương vừa khoa trương xoa lỗ tai, vừa phối hợp mà mở cửa tay lái phụ ra.

“Này! Anh muốn tự sát à, tại sao chặn xe của tôi?” Chủ nhân của chiếc xe là một người đàn ông trung niên người Mỹ, dáng dấp mập mạp, cộng thêm khuôn mặt có râu quai nón, đầu tóc cũng xoăn xoăn.

Cung Quý Dương có chút hăng hái nhìn chủ nhân của chiếc xe, rất “có lòng” nhìn về phía đó giải thích: “Rất rõ ràng mà, chặn xe của ông đương nhiên là muốn ngồi xe của ông chứ sao!”

Chủ nhân chiếc xe rõ ràng chưa từng thấy người đàn ông nào “không khách khí” như vậy, huống chi…….

Chỉ thấy ông ta chau mày lại, ngầm đánh giá Cung Quý Dương từ trên xuống dưới một lúc, sau đó khinh thường nói : “Tôi là gì mà phải chở anh? Anh tới để đãi vàng đó hả, quần áo cũng không có!”

Rất rõ ràng, ông liệt Cung Quý Dương kì quái trước mặt vào tốp người xấu!

Cung Quý Dương bĩu môi, anh phất tay một cái nói: “Tôi sẽ cho ông một triệu đô, chỉ cần ông chở tôi đến Los Angeles!”

“Một triệu đô?” Chủ nhân của chiếc xe hét lên một tiếng, sau đó lập tức bắt đầu đánh giá lại người trước mắt từ trên xuống dưới một lần nữa.

“Như thế nào quý ông? Đi hay không đi?” Cung Quý Dương tỏ vẻ tự nhiên nhìn chủ nhân chiếc xe, cười xấu xa một chút mà nói.

“Đi, dĩ nhiên đi!” Chủ nhân chiếc xe trả lời ngay.

Cung Quý Dương mở cờ trong bụng, dường như anh đã thấy được thiên sứ.

Nhưng mà …..

Vậy ấy, mặc dù ngoài miệng quý ông đồng ý, nhưng mà cơ thể vẫn không nhúc nhích, cứ đứng yên như trời trồng ở nơi đó.

Hai người nhìn nhau một lúc, Cung Quý Dương có chút lúng túng nói: “Ách, cái kia……… ý tôi nói là, đợi sau khi đến Los Angeles, tôi sẽ đưa cho ông một triệu đô!”

Hướng lên trời thề, lời anh nói cũng là xuất phát từ đáy lòng!

Thật sự là bây giờ ai có thể đưa anh trở về Los Angeles, nhất định anh sẽ báo đáp xứng đáng cho người đó!

Nhưng mà …….. lời này đến tai quý ông, giống như là sói xám lớn lừa gạt cô bé quàng khăn đỏ!

Chỉ thấy ria mép ông giựt giựt, sau một giây liền nhanh chóng trở lại trong xe.

“Một triệu đô? Anh tưởng rằng tôi bị ánh mặt trời California nung cho bất tỉnh sao, chờ anh có tiền rồi nói sau!” Sau khi nói xong những lời này, chiếc xe liền giống như tên lửa chạy vụt đi ……..

Cung Quý Dương hận không thể ném một quả bom vào luồng khói đang không ngừng tuôn ra ở đằng sau đuôi xe!

Mẹ nó!

Thật là không còn cách nào để anh từ nơi hoang tàn vắng vẻ này trở về Los Angeles sao?

Cung Qúy Dương nằm trên đường lớn, ngửa mặt lên trời, cảm nhận được tấm lưng bên dưới của mình sẽ bị nhựa đường làm bỏng rát. Cuối cùng mới lười biếng đứng dậy, vừa ngáp vừa đi về phía trước.

Không biết đi được bao lâu rồi ……..

Khi vừa nhìn thấy một chiếc Ferrari hồng đến chói lóa đập vào tầm mắt Cung Quý Dương, rốt cuộc anh cũng thấy được thiên sứ đứng trước mắt mình!

Anh thề, lần này mà có khả năng rời khỏi nơi đáng chết này, nhất định anh phải thờ phụng Thượng Đế!

Nhưng mà ………

Khi anh chạy nhanh đến trước xe, đang muốn giương khuôn mặt tươi cười “khả ái” lên, mới ngạc nhiên phát hiện ……… không thấy chủ nhân của chiếc xe này!

A? Thật là kì quái?

Một chiếc Ferrari không có chủ nhân?

Nhìn nhìn một chút, Cung Quý Dương nâng lên khóe môi tà mị ……

Rốt cuộc, anh cũng nghĩ ra cách để rời khỏi nơi này!

Hết chương 1