Tự Chui Đầu Vào Lưới - Tam Nguyệt Đồ Đằng

Chương 5




Khi giọng nói trong bóng đêm lọt vào tai, Giản Linh có hơi bất ngờ, nàng sửng sốt một giây, bỗng phản ứng lại giơ tay sờ soạng công tắc trên tường, "cụp" một tiếng bật lên. Quầy bar tối tăm bỗng bừng sáng, hai người đều không thích ứng mà híp híp mắt, bốn mắt nhìn nhau, Giản Linh trông thấy vẻ mặt kinh ngạc của người phụ nữ, cười cười.

"Chị gái tìm ai đó? Tìm tôi ư?" Giản Linh đứng lên, đôi tay chống trên bàn, rướn nửa người tới gần cô, khóe miệng sung sướng cong lên, "Chị nhớ tôi à? Sao lại tìm được chỗ này?"

Giản Linh nghĩ sức hấp dẫn của mình thật là chả giảm chút nào, chỉ là ngẫu nhiên gặp gỡ một đêm mà cũng làm người đẹp ngày đêm nhớ mong, khuya khoắt tìm tới tiệm net. Được người ta nhớ nhung, hơn nữa là cô nàng xinh đẹp hiếm thấy, điều này làm cho lòng tự tin của Giản Linh bành trướng cực đại, con mắt cong cong cũng dịu dàng thâm tình hơn, cứ như hai người không phải mới gặp có một lần mà là cặp tình nhân yêu nhau nhiều năm tình cảm sâu đậm.

Nàng tựa quá gần, lìa xa bầu không khí ái muội của quán bar, hai người dưng đứng sát vậy có lẽ không hợp, mái tóc ngắn màu tím khói của Giản Linh cũng mất đi sự mê hoặc không thể diễn tả thành lời trong quán bar. Người phụ nữ nhíu mi, lùi về phía sau một bước rất đúng mực, "Cô là nhân viên ở đây?"

Cô vừa nói câu này, Giản Linh đã biết cô chẳng phải đặc biệt vì mình mà đến, trong lòng hơi thất vọng nhưng nụ cười trên mặt vẫn bất biến, giả bộ buồn bã, "Chị gái nói lời này làm tôi đau lòng lắm đó, uổng cho tôi ngày đêm nhớ thương chị. Chị xem xem, tôi vẫn luôn mang theo khăn tay chị đưa, ngóng trông ngày nào đó có thể gặp mặt trả cho chị." Nàng nói, quả nhiên móc ra chiếc khăn trắng ngày ấy từ trong ngực áo.

"Vứt đi."

"Vậy sao được, đồ của chị sao tôi nỡ vứt." Giản Linh duỗi cánh tay dài, đưa khăn tay tới trước mặt người phụ nữ, "Nè, hôm nay cuối cùng cũng vật về chủ cũ."

Người phụ nữ ngước mắt nhìn nàng một cái, tạm dừng hai giây, vươn tay nhận khăn nhưng lại bị Giản Linh trở tay nắm chặt lòng bàn tay.

Lòng bàn tay Giản Linh hướng xuống, bọc cả tay cô bằng khăn lụa. Ngón cái sờ sờ mu bàn tay mềm mại của người phụ nữ, hệt như xúc cảm trơn trượt đêm ấy. Giản Linh như nghiện, một đường hướng về phía trước, rất mau đã sờ đến xương cổ tay của cô, đầu ngón tay chui vào áo cô, muốn lên trên nữa nhưng cô lại thình lình rút tay và cả khăn về.

Ánh mắt Giản Linh đã mê ly, rồi lại nhìn cô, đáy mắt trong suốt bình tĩnh, khác một trời một vực với Giản Linh. Cô thậm chí lấy chiếc khăn kia tỉ mỉ xoa xoa cái tay bị Giản Linh sờ, không chút lưu luyến mà ném cái khăn mới tinh vào thùng rác bên chân.

Hoàn toàn không thèm che giấu sự chán ghét.

Lại làm Giản Linh ngo ngoe rục rịch.

"Tôi tìm người." Người phụ nữ lau tay rồi lại về với việc chính của mình, "Cô có biết La Cần không?"

Giản Linh gật gật đầu, "Biết."

"Phiền cô gọi cậu ta ra."

Giản Linh lại ngồi lên ghế, lười biếng nghiêng ngả như không có xương cốt, một tay chống cằm, mí mắt khẽ nâng, ung dung cười nhạt, "Không được đâu, đây là tiệm net, không phụ trách tìm người."

Người phụ nữ nhíu nhíu mày.

Giản Linh lại bảo: "Muốn tìm người cũng được, nhưng ít nhất phải trả chút gì đó, tôi nói đúng chứ?"

Người phụ nữ thấp giọng cười khẩy, lấy ví tiền ra, quăng toàn bộ tiền lên quầy bar mà chẳng thèm đếm, không chớp mắt dù chỉ một cái. Giản Linh liếc sơ qua, tiền giấy màu hồng, ít nhất hai mươi tờ. *

* tiền màu hồng là tờ 100 tệ, quy ra VND theo tỷ giá hiện hành là ~359.000 VND. Hai mươi tờ 100 tệ xấp xỉ 7.180.000 VND.

Giàu thật đấy.

Giản Linh cũng bắt chước cô cười khẩy, "Đừng làm thế, nói tiền nói bạc tục tằng lắm."

"Cô muốn gì?" Đáy mắt người phụ nữ rốt cuộc gợn chút không kiên nhẫn.

"Rất đơn giản." Giản Linh ngồi thẳng, nghiêm túc nhìn cô, "Kết bạn WeChat, thế nào?"

Cô nàng này thật sự quá khó thấy, có thể gặp lại đã là niềm vui ngoài ý muốn, Giản Linh không muốn bỏ lỡ lần nữa.

Đáp cũng lười đáp, người phụ nữ cong cong môi như trào phúng, trực tiếp cầm di động bấm dãy số rồi đặt bên tai, chỉ vài giây đã có người bắt máy, cô nói thẳng với di động: "Trong vòng một phút, bước ra đây." Nói xong tắt máy luôn.

Giản Linh thấy một loạt hành động trôi chảy của cô, không nhịn được huýt sáo khen: "Chị gái ngầu quá."

Nói là một phút, trên thực tế chưa đến ba mươi giây La Cần và mấy anh em đã chạy như điên mà lăn ra. Trông thấy người phụ nữ đứng ngoài quầy bar, đám nhóc thở cũng không dám thở, đứng thẳng tắp, La Cần rụt rụt cổ, run rẩy mở miệng trước: "Cô…"

Người phụ nữ nhăn mày, La Cần sợ tới mức lập tức sửa miệng, "Giáo… giáo sư La…"

Mấy thằng còn lại cũng ngoan ngoãn khom lưng theo, "Chào cô La."

Thì ra chị ta họ La, mà còn là giáo viên nữa, Giản Linh nghĩ thầm.

"Về ký túc xá." Người phụ nữ lạnh lùng mở miệng, bọn La Cần như được đại xá, nhẹ nhàng thở phào, nói câu "Tạm biệt cô La" rồi dồn dập rời đi. Cô cũng chuẩn bị đi nhưng bị Giản Linh gọi lại.

"Chờ một chút!"

Nghe vậy, cô xoay người, khó hiểu nhìn Giản Linh.

"Còn chưa tính tiền máy." Giản Linh đúng lý hợp tình, "Một giờ năm nguyên *, bốn người năm giờ, tổng cộng một trăm nguyên tròn, cảm ơn đã đến.

* một nguyên xấp xỉ 3600 VND.

Người phụ nữ nhìn xấp tiền nhỏ trên quầy bar, ý bảo đã đưa tiền.

Giản Linh cười nói: "Đây là phí tìm người của quý khách, tiền máy khác, đấy là quy định."

Người phụ nữ trông nàng trong chốc lát, lại lấy ví tiền ra đặt thẻ ngân hàng lên bàn.

"Xin lỗi, quán chỉ nhận thanh toán bằng tiền mặt." Giản Linh đứng ở sau quầy bar, khom lưng, khuỷu tay chống bàn, ngả ngớn chớp chớp mắt với cô. Chẳng biết từ khi nào đã lôi ra một quyển sổ da mềm, đẩy cả sổ lẫn bút tới trước mặt cô. "Hoặc quý khách có thể chọn ghi nợ."

Ánh mắt chạm nhau, Giản Linh vô tội nhún nhún vai, người phụ nữ đứng đó hồi lâu, như đang tự hỏi còn cách khác không, qua một phút mới giơ tay cầm bút, lật đại một trang trống trong sổ, xoẹt xoẹt ghi giấy nợ.

"Đừng quên ký tên và để lại phương thức liên hệ, bằng không quý khách chạy, tôi biết tìm ai nói lý đây." Giản Linh cười đắc ý, cách quầy bar đưa đầu lại gần xem chữ viết của cô.

Không hổ là người làm giáo viên, chữ nghĩa tinh tế sạch sẽ, lưu loát như đầu bút được gọt, khi ghi số tiền nợ thậm chí chính quy viết ba chữ "một trăm nguyên" bằng chữ, gần như trực tiếp chảy ra từ ngòi bút, hoàn toàn không cần suy nghĩ. Giản Linh thầm nghĩ ngợi trong lòng, giống giảng viên đại học nhỉ, rất có văn hóa.

Lại xem phần ký tên, "La Nhất Mộ".

Là tên chị ta.

Người làm công tác văn hoá đến đặt tên cũng văn thơ như vậy, khiến người ta nửa xem hiểu nửa xem không hiểu. Nhưng thật ra êm tai, Giản Linh thì thầm ba chữ đó ở đầu lưỡi, từ từ nuốt xuống, quả tim cũng run ba lần. Nàng lặng lẽ ngước khỏi tờ giấy, nhìn chằm chằm La Nhất Mộ. Da của người này cũng đẹp thật, cách gần thế mà vẫn không thấy chút tỳ vết, mềm mượt như trứng gà bóc vỏ.

Giản Linh ngắm đến thèm thuồng, nuốt ngụm nước bọt, đột ngột rướn người hôn trộm một cái lên sườn mặt cô.

Ngón cái và ngón trỏ cầm bút của người phụ nữ nắm thật chặt, ngày ký tên ở cuối cũng có một chấm mực.

"Chị gái ngọt thật đó." Giản Linh liếm liếm môi, cười như con cáo trộm vặt, cặp mắt cong cong.

Nàng xinh đẹp, cười thế không khinh khỉnh chút nào, ngược lại có chút kiều diễm. Ánh mắt La Nhất Mộ âm u, nhìn nàng trong chốc lát, yết hầu trượt trượt, hỏi: "Vậy được chưa?"

"Cảm ơn quý khách, hoan nghênh lần sau tới." Giản Linh cầm vở nhìn thoáng qua, ngồi xổm xuống, cẩn thận khoá vở trong ngăn kéo. Lúc ngẩng đầu lên La Nhất Mộ đã đi xa.

La Nhất Mộ kêu xe taxi ngừng ở cửa tiệm net chờ cô. Cô lên xe báo địa chỉ, rất nhanh tài xế đã nổ máy. Lúc sắp về đến nhà, di động của cô bỗng vang lên, La Nhất Mộ lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua màn hình, là một số điện thoại lạ trong nước. Đây là số riêng của cô, ít ai biết đến, trừ đêm nay để lại cho một người.

La Nhất Mộ ngẫm nghĩ, bắt máy, "Là ai vậy?"

"Mộ Mộ, chị nhẫn tâm thật, nhanh vậy đã quên em rồi?"

Loa truyền ra tiếng nói của một cô gái, có chút đau khổ giả vờ, lời trong lời ngoài ba phần lưu manh, âm sắc lại rất xuôi tai, không cao cũng không thấp, đặc biệt trong đêm khuya càng giống điệu ca dân gian vui vẻ. Trước mắt La Nhất Mộ hiện lên cô nàng có màu tóc quái dị phản nghịch kia, đầu lưỡi cô chống hàm răng, cau mày, cặp mắt chán ghét mà khoé miệng lại vô thức giương lên.

"Có việc?" Giọng điệu vẫn lạnh lùng.

"Không có việc gì, em sợ chị ghi số điện thoại giả rồi lại biến mất trong biển người mênh mông, thế thì em sẽ rầu chết mất."

La Nhất Mộ có thể tưởng tượng ra chân mày của người ở đầu dây bên kia đang nhăn nhăn, miệng bảo rầu nhưng ý cười trong mắt chẳng lừa được ai cả.

Cô không chú ý tới khóe miệng nhếch lên của mình, lời thốt ra lại tuyệt tình, "Không có việc gì thì tôi cúp." Nói rồi thật sự tắt máy, chả do dự tí nào.

Không bao lâu, có lời mời kết bạn gửi đến WeChat của La Nhất Mộ, ảnh đại diện là hình tự sướng của người nọ, ghi chú chỉ có hai chữ: "Chủ nợ".

Đầu ngón tay La Nhất Mộ nhúc nhích, bất giác muốn nhấn "đồng ý" nhưng chợt khựng lại, suy nghĩ trong chốc lát, không để ý đến bấy giờ xe taxi đã tới điểm dừng. Cô bật đèn pin điện thoại, xuống xe. Đêm tháng chín, gió lạnh hiu hiu, khi La Nhất Mộ xuống xe trước mắt chỉ toàn một màu đen, không thấy gì cả. Cô thích ứng năm sáu phút mới miễn cưỡng nhìn được con đường phía trước, cầm đèn pin chậm rãi bước đi.

Cô đi đi, lại nghĩ tới Giản Linh.

Một cô gái khá xinh đẹp, từ ngoại hình đến giọng nói đều hợp thẩm mỹ La Nhất Mộ đến hoàn hảo, đáng tiếc là một tên ăn chơi.

Giản Linh chờ mãi mà không thấy La Nhất Mộ đồng ý kết bạn nhưng cũng chả buồn, ngón tay bấm bấm trên màn hình điện thoại, thêm số của La Nhất Mộ vào danh bạ, ghi chú: Bánh Ngọt Nhỏ.

Giản Linh liếm liếm môi, vừa nãy hôn trộm một cái, hiện tại đầu lưỡi vẫn còn dư vị như mật ngọt.

Tên mà cũng ngọt thế kia, Mộ Mộ, Mộ Mộ.

Không phải Bánh Ngọt Nhỏ thì là gì.

___________

Editor có lời muốn nói: Có lỗi quá, tới giờ mới nhớ ra rồi chú thích. Sẵn tiện nhắc nhở trước ở chương này: La Nhất Mộ là giáo sư đại học nhưng áng văn này không phải sư sinh nhé, Giản Linh qua tuổi sinh viên rồi.