Tự Chui Đầu Vào Lưới - Tam Nguyệt Đồ Đằng

Chương 23




La Nhất Mộ cúi đầu nhìn nàng, không nói lời nào, ôm nàng đi ra bệnh viện.

Giờ đã gần hai giờ sáng, không gọi xe được, La Nhất Mộ ôm Giản Linh đợi ở giao lộ hồi lâu, cuối cùng cũng bắt được một chiếc taxi. Lên xe báo địa chỉ quán Internet của Giản Linh, tài xế bất mãn lầm bầm, "Gần thế mà còn gọi xe làm gì, chẳng được mấy đồng."

Vừa hay Giản Linh còn hơi giận dỗi La Nhất Mộ không có chỗ phát tiết, nghe tài xế nói liền bùng bổ, sa sả như bắn súng máy, "Ít tiền là do định giá của công ty các anh có vấn đề. Muốn thì khiếu nại công ty đi, không được nữa thì báo lên cục lao động, liên quan gì tới hành khách chúng tôi? Nhà tôi gần thì không được ngồi taxi à? Số hiệu nhân viên của anh là gì? Bây giờ tôi gọi khiếu nại liền luôn."

Nói mà tài xế lúng túng.

La Nhất Mộ nhấc mí mắt liếc nàng một cái, khẽ quát: "Im ngay." Rồi nói với tài xế taxi: "Ngại quá, hôm nay cô ấy gãy tay chân, tâm trạng không tốt, anh thứ lỗi."

"Vẫn là cô nói chuyện dễ nghe." Tài xế taxi là người thoải mái, chỉ oán trách một tiếng mà thôi, không ngờ sẽ chọc Giản Linh phỉ nhổ như nổ pháo, líu lưỡi đáp: "Tôi nói sao cô gái lại dữ dằn thế này, hóa ra là bị thương nên tâm tình không tốt, không sao, thông cảm được. Hơn nữa tôi nói cũng có chỗ không đúng, cô gái nói có lý."

Giản Linh tự biết mình lỡ lời, sự bất mãn với La Nhất Mộ không nên rơi lên đầu người ngoài. Tài xế đã xin lỗi trước, nàng xấu hổ le lưỡi một cái, cũng lùi một bước: "Xin lỗi bác tài, tôi không cố ý đâu."

Tài xế xua tay ý bảo đừng ngại, nhìn hai người qua kính chiếu hậu, ám muội hỏi: "Các cô là một đôi à?"

La Nhất Mộ: "!"

Giản Linh: "Khụ!"

Hai người ngồi sau giật mình, không hẹn mà cùng nhìn về phía đối phương rồi lại nhanh chóng quay đầu.

"Bác tài nói gì đấy!" Giản Linh sợ La Nhất Mộ ngại, giả bộ chối bỏ, "Chúng tôi chỉ là bạn."

"Giời, thẹn cái gì." Tài xế cười to, "Tôi cũng là người cởi mở, hai cô không phải đôi đầu tiên tôi thấy đâu. Hôm kia xe tôi còn đón hai cậu nam sinh đây, mới đầu cũng nói là bạn, sau thì dẻo quẹo sắp hôn đến nơi. Hai cô là người trẻ tuổi tư tưởng thoáng, đấy là chuyện tốt, tôi còn nhìn ra, cô che che giấu giấu làm chi."

Giản Linh nghe vậy vô cùng vui vẻ, đuôi mắt cong lên, có ý riêng nhìn La Nhất Mộ, “Bác tài à, tôi cũng muốn ngọt ngào, nhưng còn chưa theo đuổi thành công, anh nói toẹt ra thế này lỡ như cô ấy sợ hãi chạy đi mất, anh có đền vợ cho tôi không?"

"Thì ra là thế, rồi rồi rồi, tôi không nói, tránh kết cục xấu."

Giản Linh nghiêng đầu, nhìn La Nhất Mộ cười dịu dàng.

...

Chỉ có năm phút đi đường, chẳng trách tài xế chê tiền xe không bằng tiền xăng, La Nhất Mộ xuống xe thanh toán trước, cho tài xế một khoản lớn, nói không cần thối sau đó mở cửa xe ôm Giản Linh xuống, Giản Linh dùng tay trái chiếu đèn pin cho cô.

Lại là quán net này. Lần đầu La Nhất Mộ tới bắt học sinh, ai ngờ sẽ có những lần dây dưa liên tiếp với Giản Linh, đây là lần thứ hai đến, không những không thoát khỏi nàng, trái lại mắc càng sâu, chẳng biết lúc nào mới có thể tránh được.

Phòng ngủ của Giản Linh ở lầu trên quán Internet, cầu thang đằng sau quầy nước, phải đi qua cửa chính của quán, xuyên qua quầy và một dãy máy mới lên lầu được. La Nhất Mộ ngang ngược ôm Giản Linh, mắt nhìn thẳng đi vào trong quán net. Tiểu Lưu đang gác đêm ở quầy nước, ngáp một cái, lúc thấy bọn họ vào cửa hãi đến mức cằm sắp rơi mất. Cậu ta đang ngáp được một nửa, hồi lâu không khép miệng, "Chị, chị, chị Linh… Chị bị sao vậy?"

Đây vẫn là chị Linh mạnh mẽ phóng khoáng hấp tấp của cậu ta ư? Đã bao giờ thấy chị ấy được người khác ôm? Hơn nữa là một người phụ nữ! Chuyện gì đang diễn ra thế này? Mặt trời mọc từ đằng tây?

"Bất cẩn bị ngã, không có gì đâu, may mà còn có bạn đưa chị về." Giản Linh nhìn La Nhất Mộ vẻ mặt hờ hững, cười tươi như hoa, "Bằng không thì chẳng biết sao nữa."

"Hoá ra là bạn của chị…" Tiểu Lưu ngây ngốc, "Em còn tưởng…"

"Tưởng gì?" Giản Linh nhíu mày nhìn cậu ta.

"Không có, không có gì! Chị Linh mau đi nghỉ ngơi đi!" Tiểu Lưu đứng nghiêm.

"Được, coi quán nhé."

"Chị yên tâm."

...

La Nhất Mộ ôm Giản Linh lên lầu, thấy phòng của Giản Linh, mày lập tức nhăn chặt đến mức có thể ép chết một con ruồi.

Vô cùng luộm thuộm, trong phòng khách các loại quần áo tán lạc khắp mặt đất, trên bàn trên ghế, đâu đâu cũng có đồ vứt bừa. Mấy hộp thức ăn ngoài đặt trên bàn trà không biết bao nhiêu ngày đã bắt đầu có ruồi bọ. Có mấy xấp tạp chí lớn trên ghế dài, bìa ngoài đều là những cô gái gợi cảm bán khoả thân ngực to eo nhỏ, ánh mắt mê ly, ám chỉ trong đó không cần nói cũng biết.

La Nhất Mộ ôm Giản Linh đứng ở cửa, lúc lâu không nhúc nhích.

Không phải cô không muốn đi, mà là cả căn phòng chẳng có chỗ nào để đặt chân.

"Khụ khụ khụ..." Giản Linh lúng túng cười cười, nói với cô: "Chị đặt em trên ghế là được…"

La Nhất Mộ nhìn sô pha đầy tạp chí khoả thân, nhíu mày, lại cúi đầu nhìn Giản Linh.

Giản Linh hiếm khi đỏ mặt, lắp bắp giải thích: "Em là một người phụ nữ bình thường, cũng có lúc tự giải quyết mà…"

Những cô gái bình thường chắc chắn sẽ không để tạp chí khoả thân lồ lộ trên ghế như vậy, cũng sẽ không nói tuốt những lời khó nói đó. La Nhất Mộ thầm nghĩ.

"Hoặc là chị không ngại phiền thì ôm em vào trong phòng cũng được..." Giản Linh chỉ chỉ cánh cửa đóng kín, cho La Nhất Mộ lựa chọn thứ hai.

La Nhất Mộ không chút do dự trực tiếp chọn cái sau, ôm Giản Linh vào phòng ngủ.

Có phòng khách đánh mạnh vào thị giác, La Nhất Mộ đã chuẩn bị tâm lý để đối mặt với phòng ngủ của Giản Linh, lòng suy đoán chắc có lẽ là cảnh tượng sông thét núi gầm kinh khủng, đẩy cửa tiến vào thì lại ngoài ý muốn. Đừng xem phòng khách bừa, phòng ngủ của Giản Linh được dọn rất sạch sẽ, phải nói là ít đồ đến mức đáng thương: một chiếc giường đơn, một cái tủ quần áo, hết rồi. Ngoại trừ chăn chưa gấp ra thì không có gì, chí ít không phải đống rác và ruồi bay tán loạn, quần áo bẩn đầy trên đất.

Chỉ là phòng đơn giản thế kia, muốn bừa cũng rất khó.

La Nhất Mộ thả Giản Linh lên giường, vốn muốn đi nhưng lại bị Giản Linh gọi.

"Còn có việc?" La Nhất Mộ nhíu mày hỏi.

"Em muốn đi tắm." Giản Linh nói.

"Bác sĩ nói vết thương của cô không thể dính nước."

"Em biết." Giản Linh gật đầu, "Vậy nên chị giúp em tắm nha."


Dù là trình độ văn hoá cao như La Nhất Mộ, nghe thấy câu nói vô liêm sỉ đó cũng không nhịn được phun một chữ: "Cút."

"Không giúp thì không giúp, mắng em làm gì." Giản Linh mếu máo, "Vậy em muốn đánh răng rửa mặt, chị ôm em vào nhà tắm, yêu cầu này ổn chứ?"

La Nhất Mộ nghĩ thầm, chắc là đời trước mình thiếu nợ cô nhóc này.

...

Trong phòng tắm.

Giản Linh đứng một chân trước bồn rửa mặt, La Nhất Mộ tựa ở cửa phòng tắm đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Tay phải không thể động đậy không tiện đánh răng, Giản Linh chỉ có thể cầm kem đánh răng bằng tay trái đưa đến bên miệng, răng cắn mở cái nắp. Một tay nắm không vững nên bàn chải rơi xuống đất, nàng đưa chân trái lên, chân sau quỳ, khó khăn xoay người lại nhặt, ngón tay cách mặt đất một cm nhưng mệt đỏ cả mặt cũng với không tới nó. La Nhất Mộ nhìn không nổi, đến gần cúi người nhặt kem đánh răng cho Giản Linh, rửa sạch sẽ dưới vòi nước, trét kem cho nàng rồi mới đưa trả lại.

Giản Linh tay trái nhận, đầu nhảy số một cái, cười thầm ở góc La Nhất Mộ không nhìn thấy, quay người về phía gương vụng về đánh răng, kem đánh răng dính đầy miệng, dáng dấp cực kỳ chật vật.

La Nhất Mộ không nhìn nổi, đoạt lấy bàn chải lần nữa trét kem lên, bảo Giản Linh: "Há miệng."

Giản Linh dựa vào bồn rửa tay, nghe lời há mồm ra, hai hàm răng thẳng tắp xinh xắn, trắng tinh bóng loáng như vỏ ốc. Trốn sau hàm răng là đầu lưỡi hồng hào, bởi vì mở miệng nên bị bại lộ ở giữa không trung, linh động nhúc nhích giống như đang mời gọi La Nhất Mộ.

Ánh mắt La Nhất Mộ tối lại, yết hầu khô ráo nuốt một cái.

Cô mở to mắt, hắng giọng, hai ngón tay nắm cằm Giản Linh để nàng hé miệng, tay còn lại giữ lực đưa bàn chải vào trong, nhẹ nhàng đánh răng cho nàng.

Bàn chải chà nhẹ hàm răng trên dưới ba mươi giây, xẹt qua lợi, dị vật khiến Giản Linh co rúm lại, cằm bị La Nhất Mộ nắm cũng giật giật.

"Đau?" La Nhất Mộ hỏi.

Giản Linh lắc đầu, nhếch miệng nói không rõ: "Ngứa."

Nghe vậy, La Nhất Mộ dừng lại.

Giản Linh há mồm chờ cô, hai gò má cứng lại, bất mãn cắn bàn chải như nhắc nhở cô đừng phân tâm.

Lúc này La Nhất Mộ mới hoàn hồn, tiếp tục đánh răng cho Giản Linh, lúc muốn rút bàn chải khỏi miệng nàng thì lại bị cắn không cho đi.

"Thả ra." La Nhất Mộ bảo.

Giản Linh nghiêng đầu cười, không nói lời nào.

"Không thả thì tôi đi." La Nhất Mộ uy hiếp nàng.

Giản Linh tức giận nhả bàn chải đánh răng, "Đúng là không hiểu tình thú là gì."

Mí mắt La Nhất Mộ nhấp nháy, rửa sạch sẽ bàn chải rồi rót ly nước cho nàng súc miệng, đặt ly xuống, lại xé hai tờ khăn giấy ướt lau miệng.

Giản Linh nhân cơ hội ngậm ngón trỏ của La Nhất Mộ.

Khoang miệng vừa được súc sạch sẽ lành lạnh, đầu lưỡi lại vừa mềm vừa nóng, cuốn lấy tay La Nhất Mộ mút vào. Cảm giác ẩm ướt đốt lên một đám lửa ở nơi sâu kín trong con ngươi La Nhất Mộ, mặc nàng ngậm một lúc rồi đột nhiên cong ngón trỏ, đùa vui cùng đầu lưỡi nghịch ngợm kia.

Vẻ mặt thì vẫn nghiêm túc.

Đôi mắt Giản Linh tràn ngập ý cười, nhìn chằm chằm La Nhất Mộ, đầu lưỡi vòng quanh ngón tay cô.

Nàng cứ thích nhìn giáo sư La ngoài mặt giả vờ chính đáng, thanh cao ngạo nghễ, tay thì lại cấu kết với nàng làm chuyện hạ lưu như vậy đấy. Hệt như kéo cô từ bầu trời không dính khói bụi nhân gian xuống phàm trần, biến cô thành một người thường cũng có thất tình lục dục.

La Nhất Mộ rút ngón tay ra, phủ đầy chất lỏng sáng lấp lánh, khoé miệng Giản Linh cũng dính một chút.

Giản Linh nửa ngồi trên bồn rửa tay, hất cằm lên, lại bày ra khí thế nữ vương cao cao tại thượng nhìn La Nhất Mộ, "Hôn em."