Từ Chối Anh Rồi Lại Yêu Anh

Chương 4: Nghiệt duyên




Khi Lục Bất Phàm đến thư viện, Chu Triều Dương đã chọn được chỗ khá tốt. Bàn họ ngồi nằm gần cửa ra vào, cách điều hòa một khoảng vừa đủ để không bị nóng quá cũng không bị lạnh quá. Cậu đưa thẻ sinh viên cho cô quản lý quét mã, để cặp lên tủ gửi đồ, bước tới đặt hai ly nước xuống bàn rồi lại quay lại lấy máy tính từ trong cặp ra.

Mới qua có hai tiết đầu mà thư viện đã khá đông đúc, chủ yếu là mọi người tới đây ngồi tạm để chạy deadline trước giờ học, hưởng máy lạnh miễn phí. Lục Bất Phàm không có gì làm, đeo một bên tai nghe rồi mở nhạc, im lặng quan sát xung quanh.

Không hổ danh là trường nổi tiếng, cơ sở vật chất được đầu tư quá tốt. Thư viện được thiết kế rất đẹp, lấy màu chủ đạo là trắng, sinh viên ngồi ở giữa với các kệ sách bao quanh, trên trần là điều hòa âm tường. Lục Bất Phàm nghe nói ở đây có những quyển sách hiếm khó tìm thấy ở ngoài, đa số là do cựu sinh viên hoặc giảng viên sưu tầm được rồi quyên tặng cho trường.

Lục Bất Phàm ngồi nhìn một lúc, tiếng gõ bàn phím lạch cạch, tiếng sột soạt lật sách vở kết hợp với nhau tự nhiên lại khiến cậu ngáp dài. Cái không khí yên tĩnh ở đây làm cậu rất không quen, mặc dù thư viện cũng đẹp nhưng có lẽ Lục Bất Phàm sẽ không quay lại nữa.

Cậu nằm gục xuống bàn, đang tính chợp mắt một lúc thì lại nghe thấy giọng Chu Triều Dương.

"Ê, đi chỗ khác không? Chán quá à."

Chu Triều Dương ban đầu chỉ muốn kiếm chỗ mát mẻ mà ngồi, lại nghĩ đến hay là ghé qua thư viện của trường xem sao nên mới tới đây. Nhưng mà nơi này quá nghiêm túc, muốn nói chuyện to cũng chẳng được làm cậu thấy gò bó quá mức.

Lục Bất Phàm đồng ý, hai người thu dọn đồ đạc rồi ra ngoài.

"Giờ đi đâu?"

"Đi qua chỗ tự học ngoài trời của khoa mình không? Nghe nói cũng mát mẻ lắm!"

Trường đại học X có các tòa dành riêng cho từng khoa để tiện cho sinh viên muốn tìm gặp thầy cô ngành mình học. Tuy vậy thì các lớp học vẫn sẽ được phân bố đều ra mỗi tòa chứ không nhất thiết là phải theo ngành.

Thư viện là tòa trung tâm, còn tòa của Lục Bất Phàm và Chu Triều Dương là A4, nằm ở phía bên trái tính theo cổng trường.

Vừa đến được nơi cần đến, Lục Bất Phàm đã nằm gục xuống bàn ngủ thẳng giấc.

Bởi vì đang là buổi trưa nên nắng rất gay gắt, chỗ họ ngồi ban đầu vẫn còn mát, một lúc sau sắc vàng đã rải đầy mặt. Lục Bất Phàm tỉnh lại sau ba cơn mơ, cậu thấy trước mặt mình là một màu đen kịt.

Cậu nửa tỉnh nửa mê ngóc đầu dậy, chiếc áo khoác che trên đầu cậu từ từ trượt xuống, cuộn thành một cục trên chiếc bàn gỗ. Lục Bất Phàm ngơ ngơ ngác ngác, là ai đắp lên cho cậu vậy? Lẽ nào Chu Triều Dương đột xuất sống giống con người đấy hả?

Nhưng nhìn sang bên cạnh lại thấy Chu Triều Dương cũng đang ngủ chảy cả nước dãi ra bàn, chẳng thèm che chắn gì. So cậu ta với một con heo đang bị nắng nướng đến đen thui cũng chẳng khác biệt lắm cho cam.

Nhìn tình hình này chắc không phải là cậu ta che cho mình rồi, nếu thế thì là ai nhỉ?

Lục Bất Phàm ngó xung quanh một vòng, khu tự học này không đông sinh viên lắm, nếu tính cả cậu và Chu Triều Dương thì chỉ có vỏn vẹn ba người. Người thứ ba ngồi cách cậu khá xa, cũng đang trùm áo khoác lên đầu ngủ, mà trông cũng không quen gì lắm nên chắc không phải họ rồi.

"Ờ, mấy giờ rồi không biết." Lục Bất Phàm bấm vào màn hình điện thoại cho nó sáng lên, con số biểu thị hai giờ bốn mươi phút lập tức đập vào mắt cậu. Thấy cũng đến giờ phải thu dọn đồ đạc, cậu tạm gác chuyện áo khoác sang một bên rồi đánh thức Chu Triều Dương dậy.

Chờ cho Chu Triều Dương miễn cưỡng tỉnh táo thì đã là hai giờ bốn mươi lăm, cả hai lại uể oải xách cặp đi đến phòng họp lớp.

Thầy chủ nhiệm tên là Hạ Tuấn Ninh, trông còn khá trẻ, chắc chỉ tầm tuổi Vương Tuấn là cùng. Thế nhưng hai người lại mang hai phong cách hoàn toàn đối lập nhau. Nếu Vương Tuấn sở hữu vẻ ngoài vô cùng nổi bật thì thầy Ninh lại là một mọt sách trầm lặng chính hiệu.

Thầy đeo một gọng kính dày và to, che khuất đi cả nửa khuôn mặt vốn đã bị khuất bởi mái tóc dài đen nhánh. Giọng Hạ Tuấn Ninh rất trầm, vô cùng phù hợp với bầu không khí xung quanh thầy, nhưng không phải kiểu trầm khàn quyến rũ mà giống như là vì rụt rè nên cố tình đè xuống thì đúng hơn. Điều duy nhất nổi bật là Hạ Tuấn Ninh sở hữu một nước da trắng hồng mịn màng, nhưng khi nhìn tổng thể, nó chỉ làm thầy thêm phần yếu đuối.

Chắc bởi vì khí chất của thầy Ninh quá mờ nhạt, sinh viên phía dưới đã không còn lắng nghe thầy đang nói gì trên kia nữa, sôi nổi thảo luận những vấn đề riêng với nhau. Lớp học im ắng được đúng mười lăm phút đầu rồi ồn ào như cái chợ vỡ.

"Ừm... ừm... Chúng ta sẽ tiến hành bầu ban cán sự lớp... Không biết có ai muốn ứng cử hay đề cử gì không...?"

Không một ai chú ý đến thầy, lớp vẫn chưa có lớp trưởng nên cũng chẳng có người để giữ trật tự. Lục Bất Phàm sau vài giây lưỡng lự thì định xung phong ứng cử lớp trưởng giúp đỡ thầy, ai dè Chu Triều Dương bên cạnh đã nhanh hơn cậu một bước, nhảy phắt lên bàn giáo viên.

Lục Bất Phàm:?

"Thầy ơi, em muốn làm lớp trưởng ạ!"



"Ừ, nếu vậy... em ghi tên mình lên bảng giúp thầy nhé?"

Chu Triều Dương ngoan ngoãn viết tên mình lên bảng, xong lại hướng xuống lớp bên dưới hô to dõng dạc: "Có ai muốn ứng cử nữa không?"

Mọi người bị giọng nói lớn của Chu Triều Dương thu hút, hình như lúc này mới nhớ ra mình vốn đang sinh hoạt chủ nhiệm. Nhưng cho dù lớp đã ổn định rồi, ngoài dự đoán của Chu Triều Dương, không có ai có ý định sẽ ứng cử làm lớp trưởng.

Lục Bất Phàm ngồi dưới thấy nụ cười của Chu Triều Dương dần dần cứng ngắc lại, xấu xa phì ra một tiếng.

"Vậy... vậy lớp trưởng sẽ quyết định là bạn Chu Triều Dương nhé... Cảm ơn em! Tiếp theo..."

"Ê, sao khi không mày lại nhảy lên đó? Mày đâu có khoái mấy cái chuyện này?" Đợi Chu Triều Dương quay lại, Lục Bất Phàm nhỏ giọng hỏi.

"Má ơi..." Chu Triều Dương khẽ vò vò đầu, "Tao chỉ muốn giúp thầy một chút thôi, ai mà có ngờ là dính thiệt đâu chứ!"

"Trước giờ mày đều tốt vậy sao?" Lục Bất Phàm không thể tin vào tai mình.

"Tại... nếu là con gái, thầy ấy là mẫu người tao thích nên tao mới không đành lòng..."

Thầy Ninh trên kia vẫn đang vật vã với việc bầu chọn, bởi vì không có ai thực sự muốn vào ban cán sự hết. Đang lúc không biết phải làm sao, cửa lớp đột nhiên bị ai đó mở ra, dáng người cao gầy xuất hiện đem theo một nụ cười hối lỗi.

"Rất xin lỗi mọi người, tôi có chút việc nên tới trễ."

Lục Bất Phàm ngồi bàn hai nên thấy ngay là ai đã tới. Khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau, cậu há miệng to đến nỗi cơ hàm tưởng như có thể đụng đến cả sàn nhà.

Má!!!

Còn ai khác ngoài Vương Tuấn nữa chứ!?

Sao anh ta lại ở đây!!??

Thầy Ninh thấy Vương Tuấn đã đến thì mừng như bắt được vàng, hồ hởi giới thiệu: "Các em... Đây là thầy Tuấn, sẽ đồng chủ nhiệm lớp chúng ta năm nay, cũng là cố vấn học tập của khoa. Nếu các em có gì thắc mắc về chương trình học thì có thể tìm thầy, hoặc là thầy Tuấn."

Sự xuất hiện của Vương Tuấn khiến các sinh viên nữ nhiệt tình hơn bao giờ hết. Khi nhắc đến vấn đề ban cán sự một lần nữa, nhiều nhân tài ẩn dật đã lộ ra nên việc đó được giải quyết bằng tốc độ ánh sáng.

Là ban cán sự thì có thể kiếm cớ nhắn tin với thầy nhiều hơn!

Đó là suy nghĩ chung của hầu hết tất cả các ứng cử viên là nữ, mà hình như cũng chỉ có nữ mà thôi, các bạn nam khác vẫn không quan tâm cho lắm.

Không ai chú ý đến Lục Bất Phàm đang mặt mày đen như đít nồi. Cậu nghiến răng nghiến lợi niệm chú trong lòng, chỉ mong sao mình có thể quay lại lúc điền nguyện vọng để chọn một trường khác cho xong. Tại sao từ khi vào ngôi trường này, cậu cứ luôn đụng phải Vương Tuấn như vậy chứ!?

Dạy một môn thôi đã mệt rồi, bây giờ anh ta còn chủ nhiệm lớp cậu nữa cơ á?

"Chúng ta có duyên với thầy ấy phết nhỉ?"

"Ừ, là nghiệt duyên..."

Lục Bất Phàm than thân trách phận úp mặt xuống bàn, dứt khoát không đối diện với sự thật tàn nhẫn này nữa.

Cuối giờ sinh hoạt, thầy Ninh có việc tìm lớp trưởng nên Chu Triều Dương phải ở lại, Lục Bất Phàm đứng ở cửa lớp chờ, cố giữ cho mình không nhìn về phía ba người kia đang đứng. Cậu sợ chạm phải ánh mắt của Vương Tuấn thì lửa hận lại không kìm được.

Nhưng cậu đã đánh giá thấp sự tồn tại của anh rồi.

"Bạn nam đứng đó..." Giọng anh đột nhiên vang lên làm gián đoạn cuộc nói chuyện, ba cặp mắt lập tức đổ dồn về phía Lục Bất Phàm, "Có phải tôi đã gặp em rồi không?"



... Anh!!!

Cậu vô cùng không tình nguyện ép mình rặn ra một nụ cười: "Dạ, em gặp thầy ở môn Toán cao cấp ạ..."

"À, là cậu lớp trưởng lớp Toán..." Vương Tuấn tỏ vẻ đã nhớ ra, "Chúng ta hữu duyên ghê."

"Dạ, ha ha..."

Hữu duyên cái mốc xì!

"Hóa ra là đã biết nhau rồi..." Hạ Tuấn Ninh nói một câu chốt lại rồi tiếp tục bàn chuyện công việc, vừa xong một cái, Lục Bất Phàm đã vội vàng chào tạm biệt rồi kéo Chu Triều Dương chạy mất dạng.

Khi tiếng bước chân đã ở rất xa, Hạ Tuấn Ninh lúc này mới chậm rãi bỏ kính xuống, đưa tay vén mái tóc che trước trán lên làm lộ ra khuôn mặt đẹp ma mị. Nụ cười nửa miệng cùng ánh mắt sắc bén của hắn lại càng khiến cho dáng vẻ như một con hồ ly đó thêm phần quyến rũ.

Hắn dựa vào thành bàn nghiêng đầu nhìn Vương Tuấn, cười cười hỏi: "Là cậu nhóc đó sao?"

"Ừ." Anh gật đầu, quàng dây cặp qua vai.

"Trông cũng có vẻ thông minh, nhưng hình như rất ghét cậu thì phải?" Hạ Tuấn Ninh dùng ngón trỏ và ngón cái chống dưới cằm, ra vẻ suy tư, "Đoạn đường này chắc còn dài..."

Vương Tuấn không trả lời mà chỉ thở ra một hơi, nói: "Chúng ta về thôi."

Hạ Tuấn Ninh cũng chẳng nói gì thêm, nhanh chóng trở lại dáng vẻ mờ nhạt như ban nãy rồi vui vẻ xách cặp ra về.

___

Vương Tuấn và Hạ Tuấn Ninh thuê chung một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách. Tối hôm đó ba mẹ Vương Tuấn đến thăm anh nên bốn người họ cùng ăn cơm.

Đang ăn, ba anh đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, vừa gắp một miếng thịt vừa chầm chậm nói: "Hôm nay ba đi dạy gặp được cậu sinh viên rất vừa ý."

"Thế ạ." Vương Tuấn múc một chén canh, thuận miệng đáp, "Hiếm khi thấy ba khen một học trò như vậy."

"Kiến thức lịch sử của cậu ấy rất tốt." Ba anh nói tiếp, "Hình như tên là Lục... Lục... Cái gì ấy nhỉ..."

"Lục Bất Phàm?"

"Ồ, đúng, đúng vậy, chính là cái tên đó!"

Vương Tuấn nghe đến họ Lục, chẳng qua chỉ là nói tên Lục Bất Phàm theo bản năng, không ngờ lại thật sự là cậu. Vương Minh Luân thấy con trai mình biết tên cậu thì hỏi là hai người quen nhau hả.

"Cậu ấy là lớp trưởng lớp Toán của con."

"Ồ, văn võ song toàn vậy sao."

Văn võ song toàn ư? Vương Tuấn nhớ lại thời gian đầu dạy Toán cho cậu, tự dưng lại thấy buồn cười.

Bữa ăn gia đình trôi qua một cách êm ấm, sau khi tiễn ba mẹ Vương Tuấn về, Hạ Tuấn Ninh mới thích thú trêu chọc anh: "Chưa gì mà đã ra mắt ba chồng vẻ vang thế nhỉ."

"Ừ, em ấy rất giỏi."

Vương Tuấn tâm trạng tốt đáp lại một câu rồi đi vào dọn dẹp, Hạ Tuấn Ninh thấy dáng vẻ phơi phới đó của anh, không kìm được mà khẽ rùng mình. Cái tên này còn chẳng thèm phủ nhận tiếng "ba chồng" luôn cơ.

Ghê thật chứ, đúng là yêu vào rồi thì mỹ nam lạnh lùng cũng phải thành người điên mà thôi.