Tu Chân Tu Duyên Chỉ Vì Nàng

Chương 34: Khách điếm Lưu Vân (2)




...Nàng quên rồi sao, nàng có một thê tử rất lợi hại, nàng là của ta, ta tự nhiên cũng là của nàng, bất luận nàng làm cái gì, ta đều sẽ ủng hộ, bất luận nàng tao ngộ cái gì, ta đều sẽ ở bên nàng...

☆☆☆

"Chính là không phải nói năm mươi năm trước Thanh Vân Thành xảy ra chiến loạn, Phù Đồ Môn tao ngộ tai họa ngập đầu, chưởng môn cùng cao thủ trong phái tất cả đều ngã xuống sao?"

Thư Khinh Thiển cũng không nghĩ tới Phù Đồ Môn cư nhiên vẫn tồn tại, ngay cả Nguyệt di cũng nói rằng, Phù Đồ Môn toàn phái bị diệt, mặc dù năm đó đại chiến bọn họ công lao đi đầu, thế nhưng về sau không một ai nhắc đến.

Mặc Quân tuy rằng không biết đến trận đại chiến năm đó, nhưng cũng minh bạch chuyện này có ẩn tình, "Các ngươi lưu lạc đến tình cảnh này, là có liên quan đến Thủy Vân Tông?"

Từ Nhân Châu oán hận gật gật đầu, đang lúc mở miệng, lại nghe Mặc Quân thấp giọng nói: "Có người tới!"

Từ Nhân Châu vội vàng ngừng miệng, ngoài cửa liền truyền đến tiếng tiểu nhị: "Khách quan, ta mang rượu Bạch tiên sinh đưa tới."

Thư Khinh Thiển khẽ đáp: "Phiền toái ngươi đưa rượu tới, đặt ở trên bàn liền được, thay ta cảm ơn Bạch tiên sinh rượu ngon." Đồng thời lấy ra một viên trung phẩm linh thạch đưa cho tiểu nhị.

Tiểu nhị tiếp nhận, cung kính nói: "Đa tạ khách quan, nếu cần gì thêm, thỉnh khách quan phân phó."

Thư Khinh Thiển không khỏi khen thầm, Lưu Vân khách điếm quả nhiên danh xứng với thực, liền tiểu nhị đều không kiêu ngạo không siểm nịnh, cung kính có lễ.

Tiểu nhị rời đi rồi, các nàng tiếp tục nghe Từ Nhân Châu nói rõ nội tình. Nghe xong lúc sau, Thư Khinh Thiển cùng Mặc Quân trầm mặc thật lâu, Tu Chân giới hiện giờ đã hắc ám đến bực này.

Năm đó Thanh Vân Thành chiến loạn, Phù Đồ Môn sở dĩ tử thương thảm thiết, chính vì Quách gia, Vọng Tiên Tông, Thủy Vân Tông mấy thế lực lớn không chịu đưa cao thủ ra chiến tuyến, để mặc Phù Đồ Môn toàn phái trực diện chống chọi, sau khi lưỡng bại câu thương, bọn họ liền ngồi ngư ông đắc lợi. Khó trách lúc sau Phù Đồ Môn xuống dốc, Thủy Vân Tông thành công chiếm vị trí đầu.

Tai vạ của Phù Đồ Môn, cư nhiên là bị mấy tông phái kia âm mưu tính kế, thật sự là uổng phí mang danh chính đạo. Chẳng những thế, bọn họ còn nhảy vào cưỡng đoạt, chiếm cứ Phù Đồ Môn linh quặng bảo địa, ức hiếp những đệ tử còn lại bỏ phái, mưu đồ xóa tên Phù Đồ Môn khỏi Tu Chân giới.



Thư Khinh Thiển vẫn nhớ năm xưa, lúc Nguyệt di dạy công pháp cho nàng, luôn thương tiếc nhắc đến sư tôn cùng các sư huynh muội đồng môn, Thư Khinh Thiển liền cảm thấy đau lòng, lúc này đây cuối cùng đã hiểu.

Lại nghĩ đến Lung Linh Tháp, vì chiếm đoạt vật này, đám đạo sĩ kia khiến nàng từ nhỏ mất đi cha mẹ, suýt nữa mất đi Mặc Quân, nàng trong lòng càng thống hận, lông mày càng ninh càng chặt.

Mặc Quân cảm giác được Thư Khinh Thiển thống khổ, đưa tay đem thẻ bài số phòng đưa cho Từ Nhân Châu: "Ngươi trước nghỉ ngơi, chúng ta còn có việc, sáng mai sẽ cùng ngươi đi Huyễn Mộc Lĩnh."

Từ Nhân Châu tiếp nhận thẻ bài, liếc nhìn Thư Khinh Thiển cùng Mặc Quân, hắn cũng không lo lắng các nàng làm hại đến tông môn, để các nàng đi một chuyến có lẽ sẽ tốt hơn, liền gật đầu lui ra ngoài, trở về phòng mình.

Thư Khinh Thiển rầu rĩ nói: "Sư môn của Nguyệt di chính là Phù Đồ Môn."

Mặc Quân hơi sững người, tuy cảm giác được Thư Khinh Thiển đối Phù Đồ Môn phản ứng có chút kỳ lạ, cho nên nàng mới muốn giúp một tay, lại không nghĩ tới là nguyên nhân này.

Nàng đưa tay đem Thư Khinh Thiển kéo qua đây, để nàng ấy ngồi ở trên chân của mình. Tư thế này để Thư Khinh Thiển có chút ngượng ngùng, vừa muốn đứng dậy, Mặc Quân đã đem nàng ôm vào trong ngực, "Đừng nhúc nhích, nàng nơi nào không thoải mái?"

Thư Khinh Thiển hơi bối rối, chẳng lẽ muốn nàng mặt dày nói thoải mái sao? Tuy rằng như vậy thật sự rất thoải mái!

Mặc Quân thấy nàng thẹn thùng, cũng không buộc nàng trả lời, chỉ là ôm chặt nàng, chiếc cằm bạch ngọc nhẹ cọ lên tóc dài của nàng, ngữ khí nhu hòa:

"Khinh Thiển, ta biết trong lòng nàng không dễ chịu, nhưng thế gian này chính là như vậy, quang minh liền đi kèm hắc ám, quang ảnh đan xen mới có thể làm cho nó càng thêm chân thực. Đồng dạng người cũng có tốt có xấu, tuy Thủy Vân Tông cùng Quách gia tham lam ích kỷ, nhưng chính đạo vẫn còn có Phù Đồ Môn, tuy hiện giờ bọn họ gặp khốn cảnh, nhưng rồi sẽ có cách giải quyết."

Thư Khinh Thiển dẫn theo chút giọng mũi nói: "Nhưng ta cũng không có cách giúp bọn họ, ta liền chuyện của mình đều giải quyết không xong."

"Ân." Mặc Quân rất quả đoán tán thành.

Thư Khinh Thiển có chút ngạc nhiên, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Mặc Quân: "Nàng không phải đang an ủi ta sao?"

Nghe được trong lời nói của nàng mang theo ủy khuất, Mặc Quân nhịn không được vuốt vuốt cái mũi của nàng: "Ta biết nàng không cần an ủi, nàng quên rồi sao, nàng có một thê tử rất lợi hại, nàng là của ta, ta tự nhiên cũng là của nàng, bất luận nàng làm cái gì, ta đều sẽ ủng hộ, bất luận nàng tao ngộ cái gì, ta đều sẽ ở bên nàng, vì lẽ đó không nên lo lắng nữa, nàng chỉ cần giao cho ta, có được không?"

Thư Khinh Thiển nghe Mặc Quân ở bên tai nói nhỏ, trong lòng mềm đến rối tinh rối mù, Mặc Quân tự nhận là thê tử của nàng, còn nói một trận lời âu yếm, để nàng khổ sở đều bay đi hết, dư lại trong lòng chính là tràn đầy rung động cùng hạnh phúc.

Nàng vòng lấy eo Mặc Quân, cảm thụ trên người nàng ấy hương vị cùng độ ấm nhượng nàng mê luyến, chỉ muốn chìm đắm thật sâu vào trong đó. "Tại sao nàng lại hiểu ta đến vậy, ta còn chưa nói gì, nàng đều nói hết rồi."

Mặc Quân chỉ cười không đáp, lại điều chỉnh tốt tư thế nhượng nàng oa thoải mái chút, sủng nịch dung túng nàng dính người.

Bên này Thư Khinh Thiển cùng Mặc Quân một mảnh ấm áp yên bình, mà bên kia Hạ Tâm Nghiên cuối cùng đã mang Văn Uẩn Nhi trở về Huyền Thanh Tông rồi.



Huyền Thanh Tông năm đó tổ sư gia Huyền Thanh chính là một vị kinh tài tuyệt diễm, hắn chỉ là một giới Tán Tu không có tông môn che chở cùng bồi dưỡng, liền được một sư tôn vô danh dưỡng dục, nhưng hắn dựa vào thiên phú chính mình từng bước thành danh ở Tu Chân giới. Hắn làm người trượng nghĩa phóng khoáng, kết giao rất nhiều kỳ nhân danh sĩ, ở hai trăm tuổi thì thành công tiến vào Hợp Thể kỳ, bắt đầu thành lập môn phái. Lúc đó Bạch gia thiếu chủ, vốn là một đại sư trận pháp tiếng tăm lừng lẫy, đích thân giúp hắn tìm sơn mạch tụ linh khí, lại bày xuống ba tầng đại trận hộ sơn. Từ đó Huyền Thanh Tông bắt đầu gầy dựng, quảng nạp Tán Tu đệ tử, về sau càng ngày càng cường thịnh, lúc Huyền Thanh bốn trăm tuổi tiến vào Động Hư đỉnh phong, thì môn phái đã đứng vào hàng Thất Đại Tông Môn trên đại lục.

Hạ Tâm Nghiên nhìn đại trận hộ sơn vây quanh Huyền Thanh Tông, tự đáy lòng cảm khái vị tổ sư gia năm đó lợi hại, liền theo Văn Uẩn Nhi bước đến đại môn.

Vừa tiến đến trước cửa, liền gặp một thủ vệ đi qua thi lễ: "Bái kiến tiểu sư thúc, mừng ngài trở về, Triều Dương sư thúc tổ căn dặn chúng ta, nếu như tiểu sư thúc trở về, liền lập tức đến mật động ở Tử Vân Phong. Xin hỏi vị sau lưng ngài chính là?"

"Ta biết rồi, vị này chính là Hạ gia Đại tiểu thư ở thành Tuyền Cơ, là bằng hữu của ta, lần này nàng đưa ta trở về, chúng ta cùng nhau lên núi." Văn Uẩn Nhi đúng sự thật báo lại, cũng không làm khó đệ tử áo xám kia.

"Mời tiểu sư thúc cùng Hạ đại tiểu thư đi thong thả." Huyền Thanh Tông cùng Hạ gia quan hệ không tệ, hắn vội vã lui lại nhượng hai người lên núi.

"Không nghĩ đệ tử nơi này nghiêm túc cẩn thận như vậy, liền Tiểu sư thúc như muội mang người trở về, cũng phải báo rõ ràng."

Hạ Tâm Nghiên cũng không để ý cái này, chỉ là nghe thấy đệ tử áo xám kia gọi Uẩn Nhi đáng yêu nhà mình là tiểu sư thúc, liền cảm thấy chơi vui, cố ý cường điệu ba chữ này.

Văn Uẩn Nhi làm sao không hiểu rõ người này ác thú vị, bất đắc dĩ liếc nàng: "Tỷ không cần trêu chọc muội nha, sư phụ của muội bận bịu luyện đan, mãi sau này mới thu nhận đồ đệ, vì lẽ đó muội tuy nhỏ tuổi, nhưng bối phận lại cao hơn rất nhiều đồng môn."

"Tiểu Uẩn Nhi đừng tức giận, ta không có ý cười muội, chẳng qua cảm thấy tiểu sư thúc nhà ta rất đáng yêu. Chúng ta vội vã đến gặp sư phụ của muội đi thôi, ta còn phải nghĩ biện pháp để ngài ấy yên tâm giao muội cho ta." Hạ Tâm Nghiên híp đôi mắt hoa đào, ý cười óng ánh nhìn Văn Uẩn Nhi, lôi kéo nàng tay nàng bước nhanh vào cửa lớn.

Cái gì gọi là giao muội cho ta? Văn uẩn Nhi trong lòng run lên, gương mặt thoáng chốc đỏ bừng, không biết còn tưởng Hạ Tâm Nghiên muốn đi cầu hôn nàng, phi, không đúng, mình lại đang nghĩ lung tung rối loạn chuyện gì?

Hạ Tâm Nghiên nghe thấy Văn Uẩn Nhi ở phía sau hừ một tiếng, kỳ quái hỏi: "Tiểu Uẩn Nhi, muội làm gì chứ?"

"Không có gì, đi thôi, sư phụ muội khẳng định sốt ruột chờ, chúng ta đi nhanh đi!" Văn Uẩn Nhi lập tức ngự phong, cưỡi lên gió tuyết mà bay đi, chỉ để lại một cơn gió.

Hạ Tâm Nghiên lần này không phản ứng kịp, Tiểu Uẩn Nhi vì sao đỏ mặt như vậy? Tỉ mỉ nghiền ngẫm lại lời mình vừa nói, nàng càng nghĩ càng thấy vui vẻ, tựa hồ nên đến cùng Triều Dương tạo mối quan hệ rồi.

"Tiểu Uẩn Nhi, muội đừng chạy, ta còn không biết Tử Vân Phong mật động ở chỗ nào?"

Văn Uẩn Nhi đã sớm chạy không thấy bóng người, chỉ còn dư lại Hạ Tâm Nghiên bốn phía đảo quanh, chấn động tới một đám chim nhỏ bay loạn.

Lần đầu tiên trong đời Hạ Tâm Nghiên bi thảm như vậy, ở Huyền Thanh Tông lạc đường rồi, nguyên nhân không gì khác, Huyền Thanh Tông vô cùng hùng vĩ, diện tích cũng lớn đến đáng sợ, mỗi ngọn núi đều có Truyền Tống Trận liên kết, căn bản nhìn không ra khác biệt.

Hạ Tâm Nghiên không còn cách nào, bất đắc dĩ tiến vào một cái Truyền Tống Trận.

Chờ Văn Uẩn Nhi phát hiện Hạ Tâm Nghiên không theo kịp, liền trở lại nhìn, nhưng người đã không còn bóng dáng. Nàng sợ Hạ Tâm Nghiên không cẩn thận rơi vào trận pháp, lại sợ các sư thúc sư bá tổn thương nàng ấy, gấp đến độ bốn phía xoay quanh.



Nửa ngày vẫn tìm không thấy Hạ Tâm Nghiên, Văn Uẩn Nhi đành phải trở về cầu cứu sư phụ, để Triều Dương Tử dùng Huyền Thấu Kính tìm người. Rốt cuộc nhìn thấy Hạ Tâm Nghiên đang đánh nhau với mấy người ở Thiên Cơ Điện, đối phương chính là Phàn Thành nhị đệ tử của chưởng môn, Văn Uẩn Nhi không khỏi kinh hoàng kêu một tiếng: "Tâm Nghiên!"

Nghĩ đến Phàn Thành đã Nguyên Anh kỳ, Hạ Tâm Nghiên lại mới Kết Đan không lâu, Văn Uẩn Nhi lòng như lửa đốt, không ngừng thầm hận chính mình bất cẩn, vạn nhất Hạ Tâm Nghiên xảy ra chuyện gì, nàng, nàng làm sao bây giờ?

Triều Dương Tử nhìn thấy đồ đệ sốt sắng như vậy, cũng không nhiều trì hoãn, một cái thuấn di lập tức mang nàng đi đến Thiên Cơ Điện.

Hạ Tâm Nghiên cảm thấy bản thân là vận xui quấn quanh, ở Huyền Thanh Tông lạc đường cũng thôi đi, lại còn gặp phải một tên ôn thần, nàng đã nói rõ là bằng hữu của Văn Uẩn Nhi, hắn vẫn không tin, còn nhất định phải bắt nàng giam lại! Hạ Tâm Nghiên nàng kiêu căng tự mãn sao có thể bị người bắt, kết quả đối phương không nói lý đã xông vào đánh nhau, nàng cầm lấy Phi Ly Kiếm liền tiến lên nghênh tiếp.

Hạ Tâm Nghiên từ nhỏ được Hạ gia một đám cao thủ dạy dỗ, căn cơ vững chắc, đối chiến kỹ xảo cũng không thua, lại thêm vào Kim Đan lôi kiếp đặc thù, thực lực của nàng đã vượt xa những người cùng cảnh giới.

Trong tay Phi Ly Kiếm độ lên một tầng hỏa diễm cực nóng, dựa vào nàng một thân bảo vật cùng từ nhỏ thường xuyên rèn luyện cùng cao thủ, nàng mỗi trận công kích đều hiểm hiểm tránh thoát, thậm chí đem kiếm chém mấy đường trên vạt áo đối phương.

Nam tử kia có chút khó có thể tin, chính mình rõ ràng cao hơn nàng một cảnh giới, làm sao có khả năng bắt không được nàng, hắn trong lòng có chút nóng nảy, chiêu thức cũng càng thêm tàn nhẫn, cuối cùng dĩ nhiên lấy ra một cái trung phẩm thần khí, mang theo một luồng kiếm khí cực mạnh chém đến.

Hạ Tâm Nghiên miễn cưỡng chống đỡ, toàn thân linh lực khuấy động đến cực hạn, cả người một thân hỏa diễm đỏ rực, kiếm trong tay mạnh mẽ cản phá, hai luồng linh lực mãnh liệt va chạm, chấn đến một mảnh bụi đất bay đầy trời.

Nam tử kia cấp tốc lui về phía sau, lăng không nhảy lên, kiếm trong tay xoay tròn, linh khí tích tụ, uy áp cuồn cuộn.

Hạ Tâm Nghiên trong lòng căng thẳng, một chiêu này, nàng làm sao có thể trốn thoát? Lập tức đánh ra thủ ấn, dựng lên ba tầng phòng ngự, ở một kiếm kia hạ xuống, Hạ Tâm Nghiên chỉ cảm thấy cả người bị sát khí bao phủ, hàn khí thấu xương, ba tầng kết giới tức khắc vỡ vụn! Nàng thực sự không cam lòng, lập tức trong tay Phi Ly Kiếm bắn lên, hồng quang đại thịnh, mãnh liệt va vào thanh kiếm kia!

- ----------------------------

P.S Đọc bộ này xong mới hiểu, 'Tình Thánh' không chỉ có Thần Quân ^^ Mặc Quân nhà ta cũng y chang như thế, mở miệng liền là lời âu yếm (ha ha).

Lý do ta edit chậm bộ này, vì đã quen phong cách 'chủ công' của tác giả, mà bộ này lại chủ thụ, bảo bảo trong lòng khổ (ôm mặt khóc, Thiển nhi thụ không lật nổi.)