Thời gian dần trôi qua.
Bạch tiền bối vẫn chưa quay về.
mỹ nhân rắn công đức và Cách Đấu Thú im lặng ngồi một bên.
Đao Cổ Vô Hình vẫn đang rên rỉ, không hề có vẻ gì như đã thỏa mãn.
- 1111 cái!
Tống Thư Hàng dốc hết toàn lực, đánh ra cái thứ 1111.
Không được rồi, thật sự là không nổi nữa rồi, cảm giác đau đớn từ kinh mạch ngày càng dữ dội hơn, lực độ bộc phát ra cũng ngày càng yếu hơn, hắn đã kiệt sức rồi.
Đúng lúc này, Đao Cổ Vô Hình rốt cuộc cũng xảy ra biến hóa.
Thân thể của nó thẳng tắp, bên trên xuất hiện 1111 đạo đao văn vô cùng xinh đẹp, mỗi đạo đao văn đều là do Tống Thư Hàng dốc sức đánh ra.
Những đao văn này nối liền lại giống như trời sinh đã thế.
Nếu như nói Đao Cổ Vô Hình mới sinh ra là một thanh bảo đao sắc bén thì Đao Cổ Vô Hình bây giờ chính là một thanh đao bách luyện truyền đời.
Đao Cổ Vô Hình phát ra tiếng kêu vui sướng, nó rốt cuộc cũng không xin Tống Thư Hàng đánh lên người nó nữa.
Không còn bị đánh, thân thể Đao Cổ Vô Hình dần trở nên trong suốt, cuối cùng biến mất hoàn toàn.
Ngay cả chủ nhân như Tống Thư Hàng cũng không thể nhìn thấy thân thể của Đao Cổ Vô Hình. Trừ khi là tu luyện đồng thuật đặc biệt hoặc tu sĩ có thực lực cực cao thì mới có thể nhìn thấy Đao Cổ Vô Hình ở trạng thái ẩn hình.
Nhưng tuy mắt thường của Tống Thư Hàng không thể nhìn thấy Đao Cổ Vô Hình, nhưng sau một phen thiên chuy bách luyện này, liên lạc giữa hắn và Đao Cổ Vô Hình lại chặt chẽ hơn. Tuy không nhìn thấy, nhưng hắn vẫn có thể cảm ứng được Đao Cổ Vô Hình đang ở bên cạnh, thậm chí còn cảm ứng được vị trí cụ thể của Đao Cổ Vô Hình.
Tống Thư Hàng thử vươn tay phải ra trảo một cái trong hư không.
Đao Cổ Vô Hình nhận được ý niệm của hắn nên nhẹ nhàng đáp xuống lòng tay hắn.
Cảm xúc này không khác gì đang cầm một thanh đao thật! Hơn nữa kích thước và sức nặng của Đao Cổ Vô Hình đều giống như được tạo riêng ra cho Tống Thư Hàng vậy!
Tống Thư Hàng thử múa một bộ đao pháp căn bản, hắn vốn định dùng Hỏa Diễm Đao hoặc Tật Phong Đao, nhưng giờ hai tay sưng đau, không thể thôi động chân khí, chỉ có thể dùng một bộ đao pháp căn bản để thử đao mà thôi.
Một đường đao chém xuống, đao khí tung hoành.
Đao khí này không phải Tống Thư Hàng chém ra, mà là kèm theo Đao Cổ Vô Hình.
Đây là một thanh bảo đao tặng kèm đao khí!
Hơn nữa, bởi vì nó là linh thú mà mình đã thuần dưỡng, nên chỉ cần Tống Thư Hàng cầm Đao Cổ Vô Hình là lại có cảm giác đao nhân hợp nhất, đao cảm siêu tốt.
Hơn nữa lúc này Đao Cổ Vô Hình vẫn còn đang ở cảnh giới vừa sinh ra. Nếu như nuôi dưỡng ổn thỏa thì cảnh giới của nó sẽ liên tục tăng lên. Nếu vậy thì Tống Thư Hàng cũng không cần đau đầu vì vấn đề bảo đao nữa!
Đối với một vị đao khách mà nói, có được một món bảo đao là chuyện cực kỳ quan trọng.
Bảo đao Bá Toái trong tay Tống Thư Hàng cũng là một thanh bảo đao, có thể cắt đứt thân thể của tu sĩ tứ phẩm. Nhưng tu vi của Tống Thư Hàng cũng sẽ có ngày tăng lên. Đợi một thời gian nữa, khi Tống Thư Hàng lên đến cảnh giới ngũ phẩm thì bảo đao Bá Toái sẽ không đủ dùng.
Nhưng Đao Cổ Vô Hình thì lại khác. Đây là một thanh thần binh có thể tiến hóa!
...
Sau khi thử đao xong, Tống Thư Hàng bắt chước cảnh Kim Mao Sư Vương lấy được Đồ Long đao:
- Đao nằm trong tay, thiên hạ về ta!
Diệp Tư phối hợp vỗ tay: bốp bốp bốp.
- Nhưng mà Thư Hàng này, ta nhớ không phải ngươi vẫn ôm mộng kiếm khách à? Rốt cuộc ngươi cũng chịu chấp nhận sự thật rằng mình là đao khách rồi ư?
Diệp Tư hỏi dò.
Tống Thư Hàng: Qùy!!!
- Nhìn trời ~~ Có thể ta đã giác ngộ ra rồi.
Tống Thư Hàng huơ Đao Cổ Vô Hình rồi nói:
- Mỗi người đều có thiên phú riêng của mình, cũng có thứ mà mình không rành. Thiên phú kiếm thuật của ta bị điểm âm, ta đã không còn cầu mong gì ở kiếm thuật nữa rồi.
- Cho nên nghĩ thông suốt, chấp nhận chuyện mình chỉ có thể chơi đao rồi à?
Diệp Tư chớp mắt.
- Lý tưởng có thịt, nhưng hiện thực chỉ có xương thôi, thật ra nghĩ kỹ thì đao cũng khá lắm chứ. Ví dụ như loại đao thẳng như Đao Cổ Vô Hình này cũng là một vũ khí ngầu lòi đấy.
Tống Thư Hàng nói.
Xét từ một góc độ nào đó thì đao thẳng còn oách hơn cả kiếm!
Đây tuyệt đối không phải tư tưởng AQ nhé.
Diệp Tư che miệng cười khẽ.
- Đúng rồi Diệp Tư này, cô nói trọng lực mà Đao Cổ Vô Hình này có thể thừa nhận là bao nhiêu nhỉ?
Tống Thư Hàng hỏi.
- Ta cũng không rõ nữa, đây là lần đầu tiên ta thấy linh thú như Đao Cổ Vô Hình này đấy.
Diệp Tư nói:
- Ngươi hỏi làm gì thế?
- Ta muốn ngự kiếm phi hành đấy, à không, là ngự đao phi hành.
Tống Thư Hàng vỗ nhẹ lên Đao Cổ Vô Hình:
- Đao Cổ Vô Hình trời sinh đã có thiên phú bay rồi, bây giờ ta lại thu phục được nó, nếu như ta cưỡi Đao Cổ Vô Hình thì liệu có bay lên được không?
Diệp Tư cười nói:
- Thư Hàng, ngự kiếm phi hành và cưỡi trên thân kiếm để bay là hai khái niệm khác nhau. Có phải là ngươi chưa từng được ngự kiếm ké các vị đạo hữu và tiền bối đâu.
Ngự phi hành và cưỡi trên thân kiếm để bay là hai khái niệm khác nhau.
Ngự kiếm phi hành không phải cưỡi phi kiếm mà là độn quang, đây là là một cách ngự kiếm phi hành khá phổ biến của tu chân giới.
Đầu tiên là ngưng tụ ra một phần kiếm quang trên phi kiếm hoặc kiếm hoàn, sau đó tu sĩ đặt chân lên độn quang, chớp mắt một cái bay ra ngàn dặm.
Bình thường lúc tu sĩ tứ phẩm vừa học được cách ngự kiếm đều dùng kiểu này để phi hành. Cách này khá an toàn, ít tốn sức, quan trọng hơn là có thể vừa bay vừa ngắm cảnh, chở người làm màu hoặc chở người bay lên cũng dễ hơn. Bình thường những phi kiếm bay trên trời đều dùng kiểu đạp độn quang và ngự kiếm này.
Kiểu phi hành cao minh hơn chính là nhân kiếm hợp nhất, biến thành một đạo kiếm quang, chớp mắt bay vạn dặm. Loại này thì tốc độ nhanh hơn, nhưng tốn sức. Bình thường nếu như không phải đi vội thì tu sĩ đẳng cấp cao cũng rất ít dùng cách này.
Nhanh hơn kiếm quang thì còn đủ loại độn pháp, ví như cái Thiên Bằng Độn Pháp trong thần thú cửu diệt độn pháp mà Bạch tiền bối từng dùng, đó là một loại độn pháp cực kỳ cao minh.
- Ừ, nhưng đối với ta mà nói thì cưỡi phi kiếm bay cũng ngầu lắm.
Tống Thư Hàng nói. Đây toàn là lỗi của mấy bộ phim truyền hình.
Tu sĩ phải cưỡi phi kiếm, hoặc đan tay sau lưng ra vẻ cao nhân, hoặc hăng hái làm tư thế lướt sóng, sau đó gió nhẹ bay tới, mái tóc dài của tu sĩ bay phất phơ, quần áo trên người cũng bay bay.
Đây là khái niệm ngầu lòi của Tống Thư Hàng!
- Vậy ngươi thử xem!
Diệp Tư cười nói.
- Để ta thử xem, Diệp Tư cô xem kỹ nhé, nếu có sự cố thì nhất định phải đỡ ta đấy.
Tống Thư Hàng dặn dò, dù sao thì chứng sợ độ cao của hắn còn chưa giảm bớt.
Nói xong thì hắn vỗ nhẹ lên Đao Cổ Vô Hình.
Đao Cổ Vô Hình nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, đầu tiên là im lặng lơ lửng bên chân của Tống Thư Hàng.
Sau đó là Tống Thư Hàng dè dặt đặt chân lên người của Đao Cổ Vô Hình.
- Có thể bay được không?
Tống Thư Hàng hỏi.
- U u u u ~~
Đao Cổ Vô Hình phát ra tiếng kêu vui sướng, nó tỏ vẻ nhẹ lắm, căn bản không hề có cảm giác. Lực lượng và tốc độ của Đao Cổ Vô Hình đều rất mạnh, bằng không chỉ dựa vào sắc bén thì không thể chém rách nổi pháp thuật hộ thể của tu sĩ tứ phẩm.
- Chúng ta bay lên thử xem!!
Tống Thư Hàng nói.
Tuy rằng hắn cũng sắp lên cảnh giới tứ phẩm rồi, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng gì tới việc hắn thử trải nghiệm sớm cảm giác cưỡi phi kiếm, ngự kiếm bay lên.
Đao Cổ Vô Hình chở Tống Thư Hàng bay lên trời.
Nhưng cũng không bay lên quá cao, bởi vì hiện nay họ còn đang ở trong một không gian hao hao như dưới lòng đất ở bên ngoài cấm địa, bay lên cao dễ đụng phải nóc của cấm địa.
Đao Cổ Vô Hình chở Tống Thư Hàng bay hai vòng.
- Sao hả Diệp Tư!
Tống Thư Hàng hỏi.
- Hửm?
Diệp Tư nhìn Tống Thư Hàng ở trên trời.
Phải miêu tả thế nào đây nhỉ? Bởi vì Đao Cổ Vô Hình là vô hình, cho nên bây giờ Tống Thư Hàng thoạt nhìn giống như đang lướt đi trên không trung vậy.
Tuy rằng cũng rất ngầu, nhưng nếu như Tống Thư Hàng mong rằng trông giống cảnh chân đạp phi kiếm, ngự kiếm phi hành thì hắn nhất định sẽ thất vọng.
- Được lắm.
Diệp Tư nói.
- Vậy ta bay ra ngoài lượn một vòng nhé.
Tống Thư Hàng nói luôn.
Dù sao thì Bạch tiền bối cũng chưa về, lượn một vòng rồi tính sau.
Vậy nên Tống Thư Hàng hạ chỉ lệnh, Đao Cổ Vô Hình chở hắn bay đi xa hơn.
Sau khi bay ra một khoảng cách, Tống Thư Hàng đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
- Đợi đã, ta nhớ lúc trước ta và Diệp Tư bị một đám Kiếm Cổ Vô Hình đuổi giết nên mới chạy tới chỗ vòng tròn của cấm địa.
Tống Thư Hàng đột nhiên nhớ tới việc này.
Sau này tuy rằng Như Hỏa Tôn Giả xuất hiện kip thời, xua đám Kiếm Cổ Vô Hình kia bay đi cứu hán. Nhưng giờ đám Kiếm Cổ Vô Hình bị Như Hỏa Tôn Giả xua đi đã bay đến đâu rồi?
Là bay về ổ của Kiếm Cổ Vô Hình ở chỗ cũ à? Hay là vẫn đang lượn lờ ở xung quanh đây?
- Đao Cổ, ngươi có thể cảm ứng được chỗ của đám Kiếm Cổ Vô Hình kia không?
Tống Thư Hàng chợt hỏi.
- U u u ~~
Đao Cổ Vô Hình phát ra tiếng kêu vui sướng, dùng ý niệm trả lời vấn đề của Tống Thư Hàng.
Đao Cổ Vô Hình nói cho Tống Thư Hàng biết, bây giờ xung quanh nó có rất nhiều "đồng loại".
Chuẩn không cần chỉnh, đồng loại mà Đao Cổ Vô Hình nói chính là đám nk lúc trước đã bị Như Hỏa Tôn Giả xua đi.
Qủa nhiên đám Kiếm Cổ Vô Hình này không bay đi xa, vẫn đang lượn lờ ở xung quanh.
- Chúng ta quay về đi.
Tống Thư Hàng nói.
Lúc này hắn cảm giác mình đừng nên tiếp cận đám Đao Cổ Vô Hình này. Ít nhất là không được vọng động trước khi Bạch tiền bối quay lại.
Một khi động đến đám Kiếm Cổ Vô Hình kia, chúng nó mà tấn công hắn thì phiền lắm.
Đao Cổ Vô Hình nghe thấy Tống Thư Hàng ra lệnh xong thì quay đầu bay về phía Diệp Tư.
...
Lúc này, mấy trăm con Kiếm Cổ Vô Hình mà Tống Thư Hàng không thể nhìn thấy bằng mắt thường đã tập hợp lại, đứng phía xa tập trung vào Đao Cổ Vô Hình dưới chân Tống Thư Hàng.
Đao Cổ Vô Hình là thể biến dị của Kiếm Cổ Vô Hình.
Theo lý thuyết thì nó cùng giống cùng nòi với Kiếm Cổ Vô Hình.
Nhưng lúc này trong mắt của mấy trăm con Kiếm Cổ Vô Hình kia lại phát ra khí tức hung tàn.
[Trong chúng ta xuất hiện một tên phản đồ!]
Kiếm Cổ ngầu lòi không làm, đi biến dị thành Đao Cổ làm chi hả?
Sau khi đám Kiếm Cổ Vô Hình này ngưng tụ lại, chậm rãi tới gần và bao vây Tống Thư Hàng với Đao Cổ Vô Hình.
Đối với Kiếm Cổ Vô Hình mà nói, Đao Cổ Vô Hình là thể biến dị, đồng thời cũng là đồ đại bổ.
Một khi trong đàn Kiếm Cổ Vô Hình sinh ra Đao Cổ Vô Hình thì hoặc là nó sẽ bị Kiếm Cổ Vô Hình vứt bỏ, hoặc là nó sẽ bị cả đàn Kiếm Cổ Vô Hình xé xác và thôn phệ.
Bây giờ, đám Kiếm Cổ Vô Hình kia chọn cái sau.