Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần)

Chương 97: Người Hữu Duyên Chỉ Cách Một Tầng Lầu




Khi Tống Thư Hàng chạy ra khỏi phòng bệnh thì ông chú ban nãy đã chẳng thấy bóng dáng tăm hơi.

Hắn liền dùng tốc độ nhanh nhất để tìm khắp các hành lang ở tầng năm, nhưng cũng chẳng tìm được gì.

- Chạy nhanh thế sao? Nhoáng một cái mà đã chạy đâu mất rồi? - Tống Thư Hàng không khỏi buồn bực, từ lúc mình giải thích ngắn gọn mọi chuyện cho thầy Nhân Thủy đến lúc ra ngoài, mới có nói đôi ba câu chứ mấy?

Chẳng nhẽ ông chú này dùng tốc độ của vận động viên thi chạy trăm mét để trốn “kẻ lừa đảo” như mình à?

Khốn thật, hiểu lầm người khác cũng phải có chừng mực chứ?!

Tống Thư Hàng đành thở dài, đi xuống tầng bốn... Hắn cũng đành tiện đường ra viện thì tìm xem ông chú dở người kia ở đâu. Tìm được thì tốt, không tìm được thì thôi.

Giờ hắn chẳng có thời gian để đi tìm ông chú ấy khắp tòa nhà này, chỉ vì một trăm năm mươi tệ. Ông chú ấy dở người, mình cũng đâu có thể dở người cùng, đúng không?

Ngay khi Tống Thư Hàng rời khỏi tầng năm, một bóng người nhảy từ góc khuất trên trần nhà xuống … chính là ông chú nọ! Để né Tống Thư Hàng, hắn bám mình trên trần như Spider Man, khổ lắm ấy chứ.

- Hừ, một thằng lừa đảo mà cũng muốn tìm ông đây à? Ngây thơ quá đấy! - Ông chú cười lạnh lùng, sau đó tiếp tục dựa theo biển số phòng để lần lượt mở từng cánh cửa một. 533,534,545!

Hậu bối Tô thị nha, ngươi không trốn khỏi lòng bàn tay của ta đâu! Dù có phải tìm khắp cả năm tầng, ta đây cũng phải tìm được ngươi! Ông chú này tự tin vô cùng. Hắn linh cảm rằng, hôm nay mình sẽ gặp may!

Hôm nay, lúc sắp ra đường, hắn còn nhờ một vị cao nhân tính quẻ cho mình. Trên quẻ nói, mình sẽ gặp được người hữu duyên!

Người hữu duyên? Hừ, ở cái chỗ quỷ quái này, trừ hậu bối Tô thị ra, thì hắn còn có thể gặp ai “hữu duyên” nữa chứ?

Thư Hàng xuống tầng bốn, tiện thể dạo quanh một vòng nhưng vẫn không thấy ông chú kia đâu.

Chẳng nhẽ người ta chạy xuống tầng trệt rồi?

Thôi, không tìm thấy thì thôi.

Về sau nếu có gặp lại rồi tính... Mình nhất định sẽ nói được làm được, trước lao đến cho ông chú đấy một quyền, rồi đè ông ta xuống đất, khống chế ông ta! Không cho ông ta nói gì, càng không được để ông ta có cơ hội chạy chốn, rồi sẽ giải thích cặn kẽ!

Dù là cao tăng, thì bị hiểu lầm hết lần này đến lần khác cũng sẽ giận dữ!

Nghĩ đến đây, Tống Thư Hàng siết chặt tay lại, tưởng tưởng cái ông chú trung niên kia đang đứng trước mặt mình. Hắn khẽ gầm nhẹ, rồi tung vào khoảng không hai cú đấm, như thể hai cú đấm này đang đánh thẳng vào mặt ông chú nọ!

Sau đó, hắn nhận ra mọi người đang nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quái... Nếu bạn đang đi, rồi đột nhiên thấy cạnh mình có một kẻ phát ra tiếng kêu kỳ quái, rồi không ngừng vung quyền, thì chắc chắn sẽ thấy tò mò, từ đó đổ dồn ánh mắt vào.

Tống Thư Hàng chỉ muốn... che mặt đi thôi.

Thực sự là, bất hạnh quá thể!

- Khụ khụ.

Hắn ráng là khụ hai tiếng thật to, giả vờ như mình rất bình tĩnh, rồi tiếp tục xuống lầu.

Hôm nay là ngày đụng mặt người quen thì phải.

Khi tới cửa cầu thang tầng ba, Tống Thư Hàng lại gặp được một gương mặt thân quen ấy là một thiếu nữ nhỏ nhắn, tóc ngắn, mặt mũi xinh xắn. Bấy giờ, cô đang bám tay vào thanh vịn của cầu thang, bước từng bước từng bước xuống dưới.

Đây chẳng phải là cô nàng từng tẩn cho đám lưu manh một trận sau khi bị kabedon sao?

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Tống Thư Hàng, thiếu nữ quay phắt đầu lại, đôi mắt cô đụng tới tầm nhìn của cậu.

Tống Thư Hàng gãi gãi đầu, cười khan:

- Ồ, trùng hợp thật, cô cũng ở bệnh viện à?

Thực ra hắn không muốn trò chuyện với cô nàng này lắm... Bởi cô ta có chút lạnh lùng, lúc nói chuyện, cứ thấy như thể sự nhiệt tình của mình đụng phải tảng băng vậy. Nhưng giờ gặp cũng gặp nhau rồi, thấy cũng thấy nhau rồi, chẳng còn cách nào nữa, giả đò như không biết thì có vẻ không ổn lắm, đành gắng mà chào.

Cô thiếu nữ chớp chớp đôi mắt như đang nhớ lại điều gì. Một lát sau, cô gật đầu:

- Ồ, là cậu à.

- Ha ha, đúng thế. Tôi bị chị gái kéo đến kiểm tra sức khỏe. Cô thì sao, bị thương ở chân à? - Tống Thư Hàng thấy cô thiếu nữ phải vịn vào thanh chống mới đi nổi.

- Ừm, bị thương.- Ánh mắt của thiếu nữ thoáng sầm xuống, cô đáp.

Không ngờ hôm nay cô nàng này lại trả lời lại!

- Ừm... cần tôi giúp không? Cô có ở gần đại học Giang Nam không? - Cái thuộc tính tốt bụng của Tống Thư Hàng được dịp trồi lên, người ta bị thương ở chân thế kia, nếu cũng ở quanh đại học Giang Nam, thì mình tiện đường đưa một đoạn cũng được.

- Không cần.- Thiếu nữ lắc đầu, rồi tiếp tục bám vào thanh vịn, kiên cường bước từng bước chậm rãi xuống lầu.

Thấy cô vất vả như thế, Tống Thư Hàng ngẫm nghĩ một hồi, rồi đi theo sau đề nghị:

- Thực ra trong viện có thang máy. Chân cô bị thương thì đi thang máy là xuống thẳng tầng một được.

-...- Cô thiếu nữ sững ra, hiển nhiên là đã quên mất việc có thể đi thang máy. Bị Tống Thư Hàng nhắc vậy, cô cảm thấy có chút mất mặt.

Vậy nên, cô nghiêng đầu sang chỗ khác, không thèm để ý tới Tống Thư Hàng, chỉ lặng lẽ tăng tốc để xuống lầu.

Dù hôm nay có trò chuyện đôi ba câu, nhưng cô nàng này vẫn khó giao tiếp thật, Tống Thư Hàng thầm thở dài. Cũng đành chịu, hắn không phải kiểu người tốt quá đáng, người ta đã không muốn mà còn ép người ta nhận sự giúp đỡ của mình.

- Đúng rồi, ban nãy cô đi từ tầng năm xuống đúng không? Cô có gặp một ông chú mặc đồ công sở, vội vàng chạy qua không? - Tống Thư Hàng hỏi.

Thiếu nữ trầm tư một hồi, rồi lắc đầu:

- Không thấy.

- Vậy chắc ông chú kia chạy lên trên rồi.- Tống Thư Hàng day day mày, đầu óc của kẻ dở hơi như vậy, người bình thường đúng là không hiểu nổi!

Thôi, đừng nghĩ đến ông chú kia nữa, chỉ nhớ thôi mà lại thấy đau đầu rồi.

Giờ cứ qua bên Dược Sư đi!

Trước, hắn đã hứa với Dược Sư là sau khi giải quyết chuyện với chị Triệu Nhã Nhã, liền qua giúp tiền bối làm thực nghiệp, giúp thay đổi phối phương của thối thể dịch.

Bên cạnh đó, còn phải tìm một chỗ để ăn cơm nữa.

Nhờ ơn của đàn chủ, từ trưa đến giờ hắn bận suốt, đến một hạt cơm cũng chưa bỏ được vào bụng.

Vừa nghĩ vừa đi, chẳng mấy chốc mà Thư Hàng đã đến tầng một.

Cô gái kia dù phải vịn vào thanh chắn, nhưng tốc độ đi chẳng kém hắn là bao! Hắn vừa xuống tầng một, thiếu nữ ấy cũng theo chân xuống được cầu thang.

Chẳng nhẽ bởi cái lòng tự trọng kỳ quái mà cô không muốn chậm chân hơn Tống Thư Hàng?

Chẳng qua, vừa rởi khỏi thanh vịn, chân cô gái liền mềm nhũn, cô ngã nghiêng sang một bên.

Tống Thư Hàng trông thấy liền nhanh tay đỡ lấy cô.

- Hay là, tôi dìu cô ra cổng viện, rồi gọi một chiếc xe đưa cô về? - Tống Thư Hàng thử hỏi.

Cô thiếu nữ khụt khụt cái mũi, mãi lâu sau mới ậm ừ ra hai tiếng nhỏ xíu:

- Cám ơn.

Tống Thư Hàng ngừng lại một chút rồi cười bảo:

- Không có gì.

Tống Thư Hàng vốn định gọi cho cô thiếu nữ tóc ngắn này một chiếc taxi sau khi dìu cô ra khỏi viện, nhưng đến cổng rồi, nhìn tình cảnh trước mắt mà hắn không khỏi trợn tròn mắt.

Xe taxi đúng là nhiều, nhưng không đến lượt họ.

Nay viện lắm bệnh nhân lắm, xe vừa đỗ lại liền có khách lên luôn, vèo một cái đã đi xa.

- Hay là chúng ta đi về trước một chút, cách đây không xa có đoạn đường giao nhau, chắc ở đó dễ gọi xe hơn.- Tống Thư Hàng hỏi dò.

- Ừm, được.- Thiếu nữ tóc ngắn đáp lại yếu ớt.

Vậy nên, Tống Thư Hàng dìu cô đi khỏi viện, đi về phía đoạn đường giao nhau cách đó không xa.

Lúc này, ở tầng năm của tòa nhà 8B.

Người đàn ông trung niên hít sâu một hơi, hai tay run rẩy đẩy ra căn phòng cuối cùng ở cái tầng này …bên trong, chẳng có ai.

Ông chú đang tự tin ngời ngời bỗng... hóa đá.

Lại mất dấu à?

Mẫy gã xem bói toàn là lừa đảo! Người hữu duyên đâu? Đâu có tìm thấy hậu bối Tô thị.

Còn có cái thằng lừa đảo mà hôm nay gặp phải nữa, lãng phí bao nhiêu thời gian của mình! Nếu cái thằng đó không làm phiền, không biết chừng mình đã tìm được hậu bối Tô thị rồi!

Lần sau gặp cái thằng đó, mình nhất định sẽ không cho nó có cơ hội mở miệng, nhất định sẽ xông lên đấm nó một cái, làm nó ngã chỏng quèo trên đất!

Ông chú trung niên tưởng tượng thằng lừa đảo đang đứng trước mặt mình, năm tay trung hai cú đấm vào khoảng không trước mặt, như thể hai cú đấm ấy vừa giáng vào mặt Thư Hàng vậy!