Hai mắt Tống Thư Hàng sáng lên, nhanh chóng ấn nghe máy.
- Alo, Thư Hàng giờ ngươi đang ở đâu thế? Ta gọi cho ngươi mấy cuộc mà không có tín hiệu là sao?
Bạch Tôn Giả tò mò hỏi:
- Ngoài ra, lúc nãy ta hỏi thăm tin tức của ngươi lại nghe Linh Điệp đạo hữu nói ta với ngươi đến tộc địa Sở gia, giúp Sở gia giải quyết vấn đề, sau đó lại đến cấm địa là sao? Lúc đó ta vẫn luôn học lái máy xúc đất mà, đến tộc địa Sở gia với ngươi khi nào chứ?
Qủa nhiên, người trước kia dắt hắn vào phó bản cấm địa không phải Bạch Tôn Giả.
- Việc này kể ra thì dài dòng lắm, ta đoán có thể là mình đã gặp phải một vị Bạch tiền bối khác rồi.
Tống Thư Hàng đáp.
- Ta khác ư? À, là cái người ở thế giới Cửu U đấy hả?
Bạch Tôn Giả hỏi lại.
- Đúng vậy, chắc trăm phần trăm là hắn. Nhưng có thể không phải bản thể của hắn.
Tống Thư Hàng suy đoán, dù sao thì Diệp Tư đã từng phái phi kiếm vào thế giới Tà Liên, nhìn thấy cái kén lớn kia. Cái kén vẫn còn, Bạch tiền bối two cũng đang ngủ ngon lành ở trong đó.
Hơn nữa, thân là chúa tể của thế giới Cửu U, bản thể của Bạch tiền bối two không thể nào tiến vào hiện thế được. Nên Tống Thư Hàng đoán rằng người cùng hắn vao cấm địa hẳn là hiệu quả thuật pháp hoặc tương tự như phân thân của Bạch tiền bối two.
Bằng không cũng chẳng thể vì hết giờ mà biến mất được.
- Thú vị lắm, một ta khác đã tiến vào hiện thế rồi ư? Lát nữa ngươi kể kỹ lại cho ta nghe những chuyện đã xảy ra xem sao, nghe có vẻ vui đấy. Đúng rồi, bây giờ ngươi đang ở cấm địa à?
Bạch Tôn Giả hỏi.
- Đúng vậy, ở bên ngoài cấm địa. Tạm thời bị một đống kiếm cổ vô hình cản lại, không thể ra được.
Tống Thư Hàng lại nói.
- Chia sẻ vị trí của ngươi cho ta biết đi, ta đến đó dắt ngươi ra.
Bạch Tôn Giả nói.
- Hay quá, ta chỉ chờ câu này của tiền bối ngươi thôi.
Tống Thư Hàng cười nói.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Bạch tiền bối, Tống Thư Hàng lại mở phần mềm chat ra, chia sẻ vị trí của mình với Bạch tiền bối.
- Nhận được rồi, hóa ra vị trí của cấm địa nằm ở đây. Các ngươi chờ một lát, ta đưa thêm một người bằng hữu tới chỗ ngươi.
Bạch Tôn Giả gửi một icon mỉm cười.
- Vâng, Bạch tiền bối.
Tống Thư Hàng đáp lại.
Bằng hữu của Bạch tiền bối ư?
Không biết là vị tiền bối nào nữa.
Kối vào cấm địa.
Con rối thích khách kia đứng im ru ở ngay lối vào, nhìn chằm chằm vào bên trong cấm địa.
- Chết tiệt, sao tên Tống Thư Hàng kia chưa đuổi theo nữa. Hắn bị cản lại ở khu vực của kiếm cổ vô hình kia rồi ư.
Ở bên chân của con rối thích khách, có một con rối dạng quả bóng cắn răng nói.
- Lạ thật, lẽ nào hắn không thể đi qua khu vực kiếm cổ vô hình kia ư?
con rối thích khách trầm giọng nói.
- Làm sao đây, nếu như tên Tống Thư Hàng kia không ra thì mai phục của chúng ta đều thành công cốc cả rồi.
Con rối hình tròn lên tiếng.
Dường như mỗi phần con rối của tu sĩ áo tím đều có ý thức của riêng mình!
Bọn nó đã chôn rất nhiều bom nổ có uy lực lớn ở lối vào cấm địa để đối phó với pháp khí không gian của Tống Thư Hàng.
Cái pháp khí không gian có thể trực tiếp truyền tống người ta đi nơi khác đó đúng là gian lận, có sức mạnh không gian, dù tự bạo cũng không thể tạo thành thương tổn gì cho tên Tống Thư Hàng kia.
Nhưng cũng không phải là trận tự bạo kia sẽ thành công cốc.
Con rối đầu tiên tự bạo, con rối hình tròn sẽ nấp ở gần đó, âm thầm quan sát.
Theo như con rối hình tròn quan sát thì pháp khí không gian kia của Tống Thư Hàng cũng có hạn chế.
Ví như địa điểm đi vào và đi ra của pháp khí không gian kia không thể di chuyển. Lúc trước Tống Thư Hàng biến mất ở đâu thì sau này sẽ chui ra ở đó, không xê xích chút nào.
Cho nên bọn chúng đã mai phục xong xuôi. Chôn rất nhiều bom ở một khu vực lớn.
Một khi dụ tên Tống Thư Hàng kia tới đây, quyết một trận thắng bại với đối phương ở khu vực chôn bom này, nếu tên Tống Thư Hàng kia mà trốn vào không gian thì cũng không có gì phải sợ.
Tới lúc đó, chỉ cần Tống Thư Hàng kia đi ra khỏi không gian thì đám bom này sẽ lập tức phát nổ! Hơn nữa tất cả bom sẽ nổ từng nhóm, thời gian kéo dài rất lâu.
Nếu như không gian của tên Tống Thư Hàng kia bị hạn chế thì càng tuyệt hơn.
- Hay là nghĩ cách đưa hắn ra khỏi khu vực kiếm cổ vô hình?
Con rối thích khách nói.
Con rối hình tròn lăn một vòng:
- Đưa kiểu gì đây? Chẳng lẽ phải qua đó nói với hắn: Ta tới đưa ngươi ra khỏi khu vực kiếm cổ vô hình này nhé? Nói vậy thì hắn nhất định sẽ nghi ngờ chúng ta.
- Thực ra hắn đã nghi ngờ chúng ta có mai phục sẵn rồi.
Con rối thích khách nói.
- Chết tiệt, biết vậy ta cứ gài bom ở chỗ kiếm cổ vô hình cho rồi.
Con rối hình tròn buồn bực nói.
- Đừng có ồn ào nữa, bây giờ chỉ có thể nghĩ cách dụ Tống Thư Hàng đến đây mà thôi.
Lúc này dưới lòng đất lại có giọng nói vang lên:
- Ta nhớ lúc trước có tu sĩ đào một cái hang ở dưới tổ kiếm cổ vô hình, muốn né tránh kiếm cổ vô hình ở dưới lòng đất. Tiếc rằng còn chưa đào thông thì đã bị kiếm cổ vô hình men theo thông đạo đó tìm thấy và giết chết. Giờ chúng ta đi đào thông lối đó, nghĩ cách dụ tên Tống Thư Hàng đó vào trong cũng được.
Dưới lòng đất còn nấp một con rối am hiểu độn thổ, cũng chính nó đã lặng lẽ chôn đám bom kia xuống.
Ngoài trừ con rối này, xung quanh còn hơn bốn con rối am hiểu phối hợp tấn công đang ẩn nấp.
Lại thêm vài con rối da người, đám này chính là tất cả con rối mà tu sĩ áo tím đã đưa vào cấm địa.
Bọn chúng định quyết một trận thắng bại với Tống Thư Hàng ở đây.
- Dù sao đi nữa thì nhất định cũng phải cướp lại con rối thủy tổ mới được.
Con rối thích khách trầm giọng nói.
...
Khi đám con rối của tu sĩ áo tím trao đổi xem nên dụ Tống Thư Hàng vào bẫy kiểu gì.
Thì lúc này, bên trên không trung của cấm địa có hai đạo thân ảnh thông qua không gian chi lực, trực tiếp xuất hiện ngay trên cửa vào.
Một người tóc đen tung bay, một thân bạch, tuấn mỹ vô song, đúng là Bạch Tôn Giả.
Một vị khác là một lão học giả đeo mắt kinh, mái tóc bạc được chải gọn, mặc một bộ áo lông dày cộp.
Lão học giả này cũng bước trên hư không, khí thế không hề thua kém Bạch Tôn Giả.
- Bạch đạo hữu, thiên phú không gian này của ngươi đúng là khiến kẻ khác thèm thuồng mà.
Lão học giả mỉm cười nói.
- Linh thú tuần dưỡng thuật tinh diệu của Như Hỏa đạo hữu ngươi cũng khiến vô số đạo hữu ghen tị đấy thôi.
Bạch Tôn Giả cười nói.
Sau khi ngừng cười thì Bạch Tôn Giả nói:
- Nơi này đã là độ cao sáu vạn mét rồi, đối với hai người chúng ta thì hơi thấp một chút, nhưng chơi thử trước cũng được.
Lão học giả khẽ gật đầu, sau đó nói:
- Bạch đạo hữu, nếu là độ cao sáu vạn mét thì ta đề nghị chúng ta bắt đầu với một trăm thủ pháp có được không?
- Được, vậy thì một trăm. Đến lúc đó, ai mở được giam cầm của đối phương khi rơi xuống trước thì người đó thắng!
Bạch Tôn Giả nói.
Nói xong, Bạch Tôn Giả rút hai thanh phi kiếm dùng một lần ra, điều khiển nó bay xuống dưới chân của hắn và vị lão học giả kia.
Lát nữa phong ấn linh lực toàn thân xong thì hai bên đều sẽ mất đi năng lực đạp không và ngự kiếm phi hành.
- Thủ pháp giam cầm đặt thành sinh ra sau 20 giây đếm ngược, vậy thì Bạch đạo hữu hãy thiết lập phóng ấn cho ta trước đi.
Lão học giả tháo mắt kính xuống, cẩn thận cất nó đi.
- Được rồi!
Bạch Tôn Giả đáp.
Vậy nên hai vị tôn giả thích tìm kích thích thi triển thần thông, dùng thủ pháp giam cầm mạnh nhất của mình, để lại những một trăm đạo giam cầm trong người đối phương.
Thủ pháp giam cầm của cả hai đều rất mạnh, dưới tình huống bình thường, sau khi hai vị tôn giả dùng thủ pháp giam cầm thiết lập cấm chế xong thì hơn mười phút cũng khó mà giải được một cái.
Nhưng nay, hai vị tôn giả thích tìm kích thích này lại để lại hơn một trăm đạo giam cầm trên người đối phương.
Sau khi dùng thủ pháp giam cầm với nhau xong, sắc mặt của hai vị tôn giả đều hơi tái nhợt.
Đây là tác dụng phụ khi sức mạnh khổng lồ trong người bắt đầu bị giam cầm.
- Thủ pháp giam cầm của Bạch đạo hữu đúng là vượt xa tưởng tượng của ta. Hay, đúng là tuyệt diệu. ta không ngờ giam cầm lại có thể nối liền lại như thế, một trăm giam cầm lại biến thành một mối giam cầm. Chỉ cần thể nghiệm một trăm thủ pháp giam cầm này thì ta đã thấy chuyến đi này thật đáng giá rồi.
Lão học giả khen không ngớt.
- Thủ pháp giam cầm của Như Hỏa đạo hữu ngươi cũng vô cùng tuyệt diệu, một trăm thủ pháp giam cầm nhìn như lẻ tẻ, nhưng cứ mười cái tạo thành một tổ, mười tổ biến thành một đoàn, một trăm giam cầm giống như một đội quân, không gì phá nổi. Cũng khiến cho ta vô cùng mở rộng tầm mắt.
Bạch Tôn Giả cũng tán thưởng.
- Nói thật, vốn ta cảm thấy độ cao sáu vạn mét đủ để tháo bỏ một trăm giam cầm rồi. Nhưng nay ta lại không nắm chắc chút nào.
Lão học giả nói. Hắn đã đánh giá thấp một trăm giam cầm của Bạch Tôn Giả, mặc dù là một vị tôn giả trẻ tuổi, nhưng tạo nghệ của đối phương ở thủ pháp giam cầm không hề thua gì hắn.
- Nói thật là ta cũng có cảm giác này.
Bạch Tôn Giả đáp, thủ pháp giam cầm của đối phương cũng ngang ngửa với chính bản thân Bạch Tôn Giả.
- Nhưng như vậy mới kích thích chứ, đúng không?
Bạch Tôn Giả cười nói.
- Ha ha ha, đúng vậy. Cũng chí có như thế mới khiến ta cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Càng nguy hiểm thì càng kích thích, càng kích thích thì càng vui.
Nếu không kích thích thì hắn sẽ không muốn chơi.
- Vậy thì bắt đầu đi. Ta đã chuẩn bị xong rồi Bạch đạo hữu.
Lão học giả buông hai tay ra sau rồi nói.
- Ta cũng thế. Vậy ta đếm tới ba, khi đó phi kiếm dưới chân chúng ta sẽ hất chúng ta ra. Chừng đó, trò chơi Ma Thuật Chạy Thoát Giữa Không Trung sẽ bắt đầu.
Bạch Tôn Giả nói.
- Được!
Lão học giảh đáp.
- Một hai ba!
Bạch Tôn Giả đếm.
Vừa dứt lời, phi kiếm dùng một lần dưới chân của hai vị tôn giả lập tức bay lên không rồi nổ tung.
Sau đó, thân thể của hai vị tôn giả rơi thẳng xuống dưới.
Trên người Bạch Tôn Giả lóe lên một trăm đạo hào quang, những hào quang kia là một đội quân thủ pháp giam cầm, trong quá trình rơi xuống, Bạch Tôn Giả phát hiện trong những thủ pháp giam cầm này còn ấn chứa phù văn có thêm công năng tăng tốc, thuật trọng lực...
Không hổ là tôn giả nổi tiếng, đúng là gừng càng già càng cay mà.
Nhưng hắn cũng không phải dạng vừa đâu!
Trên người của lão học giả cũng xuất hiện phù văn tăng tốc.
Bạch Tôn Giả thích nhất là tốc độ, tốc độ quả thật đã ăn sâu vào trong máu của hắn. Cho nên, trong lúc thiết lập một trăm thủ pháp giam cầm cho lão học giả thì Bạch Tôn Giả lại theo bản năng cho thêm rất nhiều phù văn loại tăng tốc.
Bắt đầu từ tăng tốc gấp đối, sau đó tăng cường theo mỗi bậc, cao nhất có thể đạt tới tăng nhanh gấp bốn mươi lần, hiệu quả tuyệt vời ông mặt trời.
Cứ thế, hai vị tôn giả dùng tốc độ xưa nay chưa từng có, rớt thẳng xuống dưới đất!