Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần)

Chương 953: Nói cho ngươi một tin xấu: đến lúc ta phải đi rồi!




Giống như Bạch tiền bối đã suy đoán, khi đặt Điện Hàn Đông ở rìa thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng, sau khi nó phóng to thì còn giúp mở rộng ranh giới của thế giới hạch tâm.

Ước chừng 1/3 Điện Hàn Đông thì nằm trong thế giới hạch tâm, còn 2/3 còn lại thì lấn đất sang khu vực hỗn độn, cũng coi như là một cách biến tướng của việc mở rộng phạm vi thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng.

- Ha ha, giờ ta muốn xem thử tên kia đoạt lại Điện Hàn Đông kiểu gì, có giỏi thì moi ra thế giới hạch tâm của Thư Hàng ngươi đi.

Bạch tiền bối đắc ý cười lớn.

Thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng là không gian tư nhân, nếu không có sự đồng ý của Tống Thư Hàng, cho dù kiếp tiên cửu phẩm nắm giữ lực lượng không gian cũng đừng hòng xông vào được. Trừ khi... tiến vào từ một cái cửa sau nào đó.

Cười xong rồi, Bạch tiền bối nói:

- Đi thôi, chúng ta vào xem thử trong Điện Hàn Đông này có đan dược gì không.

- Để ta mở tất cả các cửa của Điện Hàn Đông ra.

Diệp Tư cầm kiếm Hàn Ngoạt, hạ lệnh cho Điện Hàn Đông mở cửa.

Mấy người Thư Hàng lần lượt đi vào cửa điện.

Đúng như Bạch tiền bối đã suy đoán, Điện Hàn Đông quả thật là chỗ luyện đan trong cấm địa. Trừ chủ điện ra, trong tất cả các điện nhỏ còn lại đều tồn trữ không ít dược liệu. Những dược liệu này đều là dược liệu thuộc tính hàn, nhưng mà niên đại lại rất bình thường, giá trị cũng bình thường. Hơn nữa một đường đi tới, đã tìm hết mấy điện rồi nhưng vẫn chỉ thấy dược liệu, không hề thấy đan dược thành phẩm.

Lúc này, Diệp Tư đề nghị:

- À, có khi nào đan dược được đặt trong điện luyện đan không? Hay là đi đan điện nhìn thử xem?

- Cũng đúng.

Tống Thư Hàng gật đầu nói.

...

Một lát sau, trong đan điện.

Trong điện có một lò luyện đan đang trong trạng thái vận hành.

Trong mắt Tống Thư Hàng hiện lên vẻ vui mừng, quả nhiên có đan dược đang luyện chế.

Lúc này, Bạch tiền bối tiến lên ngửi một chút rồi nói:

- Ừ, đây hẳn là một loại đan dược tương tự như cửu hàn đan, tuy đan phương đã sửa lại một chút nhưng đại khái vẫn không thay đổi gì. Cửu hàn đan chỉ là một loại đan dược khôi phục chân khí hệ hàn băng bình thường mà thôi.

Như vậy có nghĩa là đan dược trong lò luyện đan không phải là thứ mà Tống Thư Hàng muốn tìm.

Ngoài ra, trong đan điện cũng có mấy bình đan dược thành phẩm, nhưng tất cả đều là cửu hàn đan. Về phần đan dược có thể trị liệu cho Lý Âm Trúc mà Tống Thư Hàng muốn tìm lại chẳng thấy đâu cả.

- Xem ra những đan dược có giá trị đều không có trong Điện Hàn Đông này rồi.

Diệp Tư nói.

Nhưng nghĩ lại cũng thấy đúng... thủ hộ giả của Điện Hàn Đông đã đổi thành một tu sĩ cấp bậc nhị phẩm, đoán chừng những thứ quý giá trong đan điện đều đã bị mang đi hết rồi, chỉ lưu lại các xác rỗng cho thủ hộ giả mới là Sương Hàn Tử mà thôi.

- Đừng nản chí, không có đan dược thì chúng ta còn có thể đi tìm công pháp mà. Người sáng tạo cấm địa này thuộc hệ hàn băng, tu vi của hắn đã đạt đến cảnh giới hàn cực sinh dương, nếu có thể lấy được công pháp của hắn thì còn hiệu quả hơn cả đan dược.

Bạch tiền bối lên tiếng nói.

- Ừ.

Tống Thư Hàng gật đầu đáp.

Điện Hàn Đông chỉ là trạm thứ nhất trong cấm địa mà thôi, cả cấm địa rất rộng lớn, nói không chừng phương pháp trị hàn bệnh cho Lý Âm Trúc đang ở một nơi nào đó trong cấm địa thì sao.

xxxxxxxxxxxxx

Sau đó Thư Hàng động ý niệm, đưa hắn, Bạch tiền bối và Diệp Tư ra khỏi thế giới hạch tâm, xuất hiện ở vị trí Điện Hàn Đông tọa lạc trươc đó.

Vị trí mà Điện Hàn Đông tọa lạc lúc trước giờ đã biến thành một cái hố to, Điện Hàn Đông đã rút luôn cả nền móng ra khỏi cấm địa.

- Ơ? Vị Sương Hàn Tử kia đi đâu mất rồi?

Lúc này Diệp Tư hỏi.

Lúc nãy Sương Hàn Tử còn hôn mê nằm trên đất, bọn họ tiến vào thế giới hạch tâm chẳng mất bao nhiêu thời gian, vậy mà giờ Sương Hàn Tử biến đâu mất tăm rồi.

- Ặc, có khi nào hắn bị thủ hộ thủ ở gần đây tha đi ăn mất rồi không?

Tống Thư Hàng suy đoán.

Trong cấm địa này ẩn giấu rất nhiều thủ hộ thú nguy hiểm, thực lực của đám thủ hộ thú này cao hơn Sương Hàn Tử rất nhiều. Không có Điện Hàn Đông, không ai bảo đảm được những thủ hộ thú này có công kích Sương Hàn Tử hay không.

- Hoặc cũng có thể là được đồng bạn của hắn cứu đi rồi. Chủ nhân của bàn tay nham thạch thò từ trong lỗ đen ra trước đó có lực lượng phá vỡ không gian, nếu hắn ra tay, chỉ cần một ý niệm là có thể mang Sương Hàn Tử đi. Dù sao Sương Hàn Tử cũng là thủ hộ giả của cấm địa, chắc thủ hộ thú không gặm hắn đâu.

Bạch tiền bối cười nói.

- Cũng đúng... vậy Bạch tiền bối, tiếp theo chúng ta đi đâu đây?

Tống Thư Hàng hỏi.

- Ưm, để ta suy nghĩ một chút.

Bạch tiền bối suy tư một lát, sau đó nói:

- Đúng rồi, hay là đi tìm chủ nhân của bàn tay nham thạch trước đi! Rõ ràng tên kia mới là nhân vật khó chơi nhất trong cấm địa, chúng ta cứ xông thằng vào hạ gục hắn, sau đó moi từ trong miệng hắn ra thông tin mà chúng ta cần! Lúc nãy khi hắn thông qua lỗ đen ra tay, ta đã khóa chặt vị trí của hắn rồi!

Thế này gọi là bắt giặc phải bắt vua trước, Bạch tiền bối cảm thấy mình thật sáng suốt!

Tống Thư Hàng:

- Xông thẳng vào đánh BOSS luôn?

- Ừ, dùng truyền tống không gian đi qua, đánh tập kích bất ngờ.

Bạch tiền bối đáp.

Nói xong, Bạch tiền bối đưa tay mở ra một khe nứt không gian, mang Tống Thư Hàng và Diệp Tư chui vào.

Tống Thư Hàng đoán rằng, hẳn là Bạch tiền bối chẳng có hứng thú đi thăm dò cấm địa này cho nên mới muốn đụng độ với BOSS luôn đây mà.

...

Thông qua khe nứt không gian, Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối đi tới vị trí của mục tiêu.

Vừa mới bước ra khỏi khe nứt không gian, Tống Thư Hàng lạnh đến mức co lạnh thành một cục:

- Ui, lạnh quá!

Diệp Tư dứt khoát xoay người chui vào trong cơ thể hắn, không chịu đi ra nữa.

Lúc này Tống Thư Hàng đang đặt chân trong thế giới sông băng, trên bầu trời không ngừng có mưa đá và bông tuyết rơi xuống. Viên đá nào cũng có thể tích rất lớn, nện ầm ầm lên trên sông băng, trong y hệt như ngày tận thế vậy.

Khí lạnh trong thế giới sông băng cũng giống như khí lạnh ở tầng một của cấm địa, không chỉ tác động lên thân xác mà còn tác động vào thẳng linh hồn. Hơn nữa khí lạnh ở đây còn rét lạnh, còn đáng sợ hơn ở tầng một của cấm địa.

- Đây là thực thể hóa của pháp tắc hàn băng đại thành, thực lực của ngươi còn thấp, thấy lạnh là bình thường.

Bạch tiền bối quay đầu nói:

- Nhưng chỉ cần ở trong phạm vi hai trăm thước quanh ta thì sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng vẫn sẽ thấy lạnh đôi chút...

Tống Thư Hàng hít mũi mấy cái, hắn cảm giác nước mũi sắp chảy ra rồi.

Bạch tiền bối tiếp tục nói:

- Hơn nữa người ở trong thế giới sông băng này cũng có lợi lắm. Không chỉ tăng tính đề kháng của ngươi đối với thương tổn gây ra bởi hàn băng, mà còn có thể tăng cường độ linh hồn và tinh thần lực của người lên một chút.

- Cám ơn Bạch tiền bối.

Tống Thư Hàng run cầm cập đáp.

- Không có gì.

Bạch tiền bối lại xoay người lại, nhìn về phía xa.

Lúc hắn tiến vào thế giới sông băng này, chủ nhân của bàn tay nham thạch khổng lồ cũng cảm ứng được hắn!

Ầm ầm~

Cách chỗ bọn họ đứng hơn ba trăm thước, đất rung núi chuyển.

Một ngọn núi băng ngàn năm không đổi chấn động kịch liệt.

Núi băng nứt ra, một bàn tay nham thạch từ trong núi băng thò ra, phá mở núi băng.

Chính là tên đã thông qua lỗ đen đối chiêu với Bạch tiền bối trước đó. Hắn là một người khổng lồ cao hơn mười thước, toàn thân bao phủ một tầng nham thạch thật dày. Đồng thời trên người hắn còn quấn một sợi xích màu đỏ thẫm, lúc hắn chuyển động, trên người lại phát ra tiếng ma sát liên hồi.

Hai cánh tay của hắn rất dài, bàn tay cực to.

- Bản thể của tên này là người khổng lồ nham thạch sao?

Tống Thư Hàng hít mũi một cái rồi nói.

- Không phải, ta là nhân loại, chẳng qua là tu luyện công pháp đặc thù mà thôi. Tần nham thạch trên người là phong ấn mà ta tự thêm cho mình.

Người khổng lồ nham thạch chủ động trả lời.

Trong lúc người khổng lồ nham thạch nói chuyện, trong miệng hắn không ngừng có ngọn lửa phun ra, nhìn giống như những ngọn lửa này là hô hấp và nước miếng của hắn vậy. Nhìn kỹ mới phát hiện, không chỉ trong miệng mà ngay cả trong hốc mắt, thậm chí là trong mỗi khe hở giữa các hòn đá thỉnh thoảng sẽ toát ra lửa.

Ở nơi cực hàn thế này mà lại có một người khổng lồ nham thạch toàn thân phun ra lửa như vầy, cảm giác thật đối lập.

- Quả nhiên đúng như ta nghĩ, ngươi muốn mượn Điện Hàn Đông cùng với nơi cực hàn cấm địa này để áp chế vết thương trên người.

Bạch Tôn Giả nói.

- Ha ha, vậy thì sao nào?

Người khổng lồ nham thạch nói:

- Mặc dù ta phải chịu nỗi thống khổ thiên hỏa đốt người, nhưng ở nơi cực hàn này, thiên hỏa trên người ta có thể bị áp chế đến mức tối thiểu. Cho nên ở chỗ này, chiến lực của ta hầu như không hề bị ảnh hưởng, ta có thể toàn lực ra tay. Mặc dù đạo hữu ngươi đạt đến cảnh giới kiếp tiên, nhưng ở chỗ này... ngươi không phải là đối thủ của ta.

Người khổng lồ nham thạch đáp lại, trong giọng nói tràn đầy tự tin.

Tuy trên người bị trọng thương nhưng hắn vẫn tự tin có thể áp chế kiếp tiên cửu phẩm... Chẳng lẽ tên này là một trường sinh giả?

Tống Thư Hàng thầm nghĩ.

Hơn nữa... quả nhiên Bạch tiền bối trước mắt không phải là Bạch Tôn Giả. Bạch tiền bối của nhóm Cửu Châu số 1 cũng không phải là Bạch kiếp tiên.

- Có phải là đối thủ hay không thì phải thử mới biết được.

Bạch tiền bối chủ động ra tay trước.

Hắn vẫy tay một cái, linh lực trong thiên địa lập tức ngưng tụ thành một thanh kiếm quang nằm trong tay hắn, kiếm quang run lên, một luồng kiếm mang sáng chói chém về phía người khổng lồ nham thạch.

- Kém cỏi, quá kém cỏi!

Người khổng lồ nham thạch cười to, hai bàn tay to lớn vỗ mạnh vào nhau.

Rầm!

Một trận cơn lốc từ trong bàn tay hắn bay ra, chống lại kiếm quang của Bạch tiền bối.

Gió lốc đụng vào kiếm quang, hai bên quấn lấy nhau, chẳng mấy chốc cả hai đều triết tiêu.

Tiếng cười của người khổng lồ nham thạch bỗng khựng lại. Mặc dù đều là công kích mang tính dò xét, nhưng có vẻ như tên kiếp tiên trước mắt mạnh hơn tưởng tượng của hắn một chút. Vốn dĩ hắn cho rằng gió lốc mà mình đánh ra sẽ nghiền nát kiếm quang của đối phương, nhưng không ngờ kết quả lại là đồng quy vu tận.

- Lần này tới lượt ta tấn công.

Người khổng lồ nham thạch nắm hai bàn tay thành quyền, nện liên tục về phía Bạch tiền bối.

Mỗi một quyền tung ra thì lại có quyền ấn hóa thành đủ loại hình đạnh như cự quyền nham thạch, kiếm nham thạch, rìu nham thạch, đao nham thạch to mấy trăm thước chém về phía Bạch tiền bối.

- Kiếm Nghịch Luân Hồi!

Bạch tiền bối vung kiếm quang, chém ra một nhát, có thiên đạo luân hồi nghịch chuyển quấn lấy cự quyền nham thạch, kiếm nham thạch, rìu nham thạch, đao nham thạch do người khổng lồ nham thạch tạo ra, sau đó hóa giải tất cả dị tượng này.

Đồng thời, sau lưng Bạch tiền bối cũng hiện lên một cổng không gian to lớn, cổng không gian này nối liến với một bảo khố tư nhân của hắn.

Trong bảo khố, thứ dễ thấy nhất chính là Tử Mẫu Diệt Thần Pháo, ngòai Diệt Thần Pháo ra còn có vô số thứ tương tự như ống pháo, có cái thì do thủy tinh nguyên chất tạo thành, có cái thì do kim loại thể dịch tạo thành, có cái thì do kim loại đặc thù đen nhánh chế tạo thành.

Đủ loại đủ kiểu ống pháo, Tống Thư Hàng đứng ở phía sau tính sơ qua thì có chừng hơn ba trăm khẩu.

- Đậu xanh, Diệt Thần Pháo!

Người khổng lồ nham thạch hiển nhiên cũng là một tên biết hàng, lúc thấy Tử Mẫu Diệt Thần Pháo thì hắn lập tức giật mình hét lên.

Hơn nữa, Diệt Thần Pháo chỉ là số lẻ trong hơn ba trăm ống pháo mà thôi. Hơn ba trăm ống pháo còn lại, có vẻ như uy lực của cái nào cũng không kém cạnh gì Diệt Thần Pháo cả.

- Chờ một chút!

Người khổng lồ nham thạch luống cuống kêu lên.

Bằng vào thực lực của hắn, hắn tin tằng cho dù có ba trăm khẩu Diệt Thần Pháo đồng loạt bắn về phía hắn thì hắn cũng có thể chống cự lại. Nhưng không biết cấm địa dưới chân hắn đây có chịu nổi không?

Đất đai và sông băng vô tội, đừng nên thương tổn bọn chúng!

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Ba trăm khẩu pháo có uy lực sánh ngang với Diệt Thần Pháo đồng loạt bắn ra.

Chủng loại đạn cũng rất phong phú đa dạng. Có đạn hình cầu bình thường, có đạn hình chùm sáng, có sóng ánh sáng, có sóng siêu âm, có thôn phệ hư vô...

Cả đời này Tống Thư Hàng chưa bao giờ thấy qua nhiều chủng loại ống pháo như vậy.

Chỉ có thể dùng bốn chữ quần pháo loạn vũ để miêu tả cảnh tượng trước mắt, ánh sáng và tiếng pháo nổ chính là giai điệu chủ đạo trong thế giới sông băng lúc này.

Ngay lúc Bạch tiền bối bắn pháo, hắn cảm giác màng nhĩ bị chấn động, lỗ tai tạm thời ù đi... Không chỉ như vậy, trong tiếng pháo mà Diệt Thần Pháo và ba trăm anh em của nó phát ra còn mang theo tác dụng tiêu cực là phá hủy tâm trí. Khi nghe được tiếng pháo, trước mắt Tống Thư Hàng xuất hiện rất nhiều ảo giác...

Nếu như sông băng dưới chân có ý thức, lúc này nó nhất định sẽ gào lên rằng nó có lỗi gì? Tại sao phải chịu đựng đại kiếp hư thế này?

Trong tiếng pháp ầm ầm, người khổng lồ nham thạch đã bị khói lửa và đạn pháo nổ tung nhấn chìm.

Có thể thoáng thấy được tầng nham thạch bảo vệ trên người hắn bị nổ bay liên tục. Từng khối đá bốc cháy trên người hắn bị nổ tung, rơi xuống sông băng, khiến sông băng vạn năm không đổi tan ra một cái hố sâu.

Bạch tiền bối:

- Sướng!

Nhưng quả thật người khổng lồ nham thạch kia cũng rất có bản lĩnh, sau khi ăn trọn ba trăm phát pháo cùng lúc, đối phương vẫn còn khí tức sinh mệnh.

- Vẫn chưa xong đâu.

Mà công kích của Bạch tiền bối cũng không chỉ dừng lại ở đây.

Bạch tiền bối búng tay một cái.

Trong cổng không gian sau lưng hắn, ba trăm ống pháo mới vừa bắn ra một đợt đã bị đổi đi, thay vào đó là ba trăm ống pháo mới tinh khác.

- Ăn thêm một đợt pháo của ta nữa này, ta muốn nhìn xem ngươi có thể kiên trì tới khi nào.

Trông Bạch tiền bối có vẻ rất vui, cặp mắt của hắn híp lại tỏ vẻ đầy hạnh phúc, điểm mị lực tăng vọt chỉ trong nháy mắt.

Nhưng ngay lúc Bạch tiền bối muốn nã đợt pháo thứ hai thì đột nhiên nụ cười trên mặt hắn cứng đờ.

- Tại sao chứ? Tại sao lại như vậy chứ? Chẳng lẽ là tiêu hao quá lớn sao?

Bạch tiền bối bất mãn nói.

Ngay sau đó, hắn xoay người lại nói với Tống Thư Hàng:

- Thư Hàng, nói cho ngươi một tin tức không tốt lắm.

- Hả?

Tống Thư Hàng lớn tiếng hỏi lại, hiện tại tai hắn vẫn đang trong trạng thái điếc tậm thời, không nghe thấy Bạch tiền bối đang nói gì cả.

- Hình như đến lúc ta phải đi rồi.

Bạch tiền bối nhún vai nói.

- Hả? Bạch tiền bối, ngài đang nói gì vậy? Ta nghe không rõ ràng lắm, nói lớn lên hoặc là truyền âm nhập mật cũng được.

Tống Thư Hàng lớn tiếng kêu lên.

Bạch tiền bối vẫy tay chào Tống Thư Hàng:

- Ta sắp biến mất rồi, đến giờ ta phải đi rồi đây.

Lời này là Bạch tiền bối dùng phương thức truyền âm nhập mật nói cho Tống Thư Hàng.

-...

Tống Thư Hàng:

- Chờ một chút, Bạch tiền bối, vậy mới vừa rồi tên khổng lồ nham thạch kia bị nổ banh chưa?

- Ta mới chỉ bắn một đợt, còn chưa kịp bắn chết tên kia. Nhưng mà ngươi yên tâm đi, bây giờ hắn không chết thì cũng tàn phế rồi... Vậy nhé, ngày mai gặp lại.

Bạch tiền bối cười nói.

Trong lúc nói chuyện, thân hình hắn càng ngày càng nhạt.

Tống Thư Hàng quay đầu nhìn về phía tên khổng lồ nham thạch bị Bạch tiền bối nã một đợt pháo.

Ở chỗ đó có ngọn lửa bốc cháy hừng hực phóng lên cao.

Dường như trong ngọn lửa kia còn hàm chứa sự phẫn nộ của người khổng lồ nham thạch!