Lúc này, bên trong cửa vào cấm địa.
Bạch tiền bối đi theo sau lưng tu sĩ mặc áo tím, tiến vào cánh cửa cấm địa do các vòng tròn tạo thành.
Vừa bước vào trong vòng tròn hoàng kim, tiên cảnh thấy được khi đứng bên ngoài lúc trước đều vỡ nát... Những hình ảnh tiên cảnh kia chẳng qua chỉ là một tầng bình phong đẹp mắt, dụ dỗ mọi người tiến vào cấm địa mà thôi.
Bên trong cấm địa là một vùng băng tuyết đầy trời.
Không gian không lớn lắm, chỉ rộng chừng ba trăm thước vuông. Chỉnh thể là một không gian hình vuông, ngay chính giữa có một tế đàn, ngoài ra trên bốn bức vách đều có một cánh cửa.
Nói cách khác, không phải chỉ có mỗi vòng tròn hoàng kim này là cửa tiến vào cấm địa. Tại nơi nào đó trên thế giới này hẳn còn cất giấu ba cửa vào khác.
Cái này có liên quan đến ứng dụng pháp thuật không gian.
- Lúc đầu ta còn tưởng là cấm địa cấp bậc thất phẩm hoặc bát phẩm, bây giờ xem ra cấm địa này ít nhất là do kiếp tiên cửu phẩm ra tay bố trí.
Bạch tiền bối thầm nói trong lòng.
- Ui, lạnh quá! Sao lại lạnh thế này?
Lúc này, tu sĩ mặc áo tím ở phía trước đột nhiên rùng mình, cơ thể run cầm cập.
Trong không gian chỉ có ba trăm thước vuông này có hàn khí bức người, rét lạnh thấu xương. Vốn dĩ đối với tu sĩ mà nói, cho dù có lõa thể chạy đến nơi cực hàn cũng không thấy lạnh.
Nhưng lúc này tu sĩ mặc áo tím lại cảm thấy lạnh đến thấu xương. Loại lạnh lẽo này không chỉ tác động lên thân xác, mà còn xông vào linh hồn! Mặc dù tu sĩ mặc áo tím đã vận chân khí hộ thể nhưng cũng cũng vô dụng.
Trong không gian băng tuyết đầy trời này, cách sưởi ấm duy nhất chỉ có run rẩy không ngừng mà thôi.
- Không thể ở lại đây lâu hơn được nữa, phải nhanh chóng lên tầng thứ hai thôi.
Tu sĩ mặc áo tím run rẩy nói.
Dứt lời, hắn vội vàng chạy tới tế đàn ở vị trí trung tâm, nơi đó cất giấu con đường thông tới tầng thứ hai.
Nhưng càng đến gần tế đàn ở trung tâm thì hàn khí thấu xương lại càng kinh khủng. Hắn mới chạy đến giữa đường, trên thân thể hắn đã đông kết một tầng băng sương thật dầy, hai chân suýt nữa đã bị đóng băng.
Tu sĩ mặc áo tím buộc phải vận chân khí trong cơ thể để làm tan tầng băng bên ngoài thân thể... Cứ liên tục như vậy, chân khí trong cơ thể không ngừng bị hao tổn.
Bạch tiền bối trong trạng thái ẩn hình đi theo sau lưng tu sĩ mặc áo tím, hàn khí trong không gian không hề ảnh hưởn gì đến Bạch tiền bối.
- May là Tống Thư Hàng không lập tức theo tới đây, chứ với thực lực của hắn, vừa tiến vào không gian giá lạnh này thì sẽ bị đông thành que kem ngay.
Bạch tiền bối nói.
...
Rốt cuộc khi tu sĩ mặc áo tím vất vả leo lên trên tế đàn, chân khí trong cơ thể đã tiêu hao hơn nửa.
Lúc hắn đứng ở trên tế đàn, loại lạnh lẽo thấu xương kia lập tức rút đi.
Trong phạm vi của tế đàn lại là một thế giới ấm áp, hàn khí trong không gian không hề ảnh hưởng đến tế đàn trung tâm.
Tu sĩ mặc áo tím thở hồng hộc, móc ra một bình đan dược ăn vào, khôi phục chân khí bị tiêu hao.
- Thực lực của thân thể này quá yếu, mặc dù ta có thủ đoạn nhưng lại không cách nào thi triển ra được. Đáng tiếc... nếu tướng quân có thể đi vào với ta thì sẽ không phiền toái thế này rồi.
Tu sĩ mặc áo tím thầm nói.
Sau đó, hắn khom người bắt đầu nghiên cứu tế đàn trung ương.
Theo như trong tài liệu mà hắn lấy được thì lối đi thông với tầng kế tiếp ở ngay chỗ tế đàn, nhưng làm sao để mở ra lối đi đó thì hắn lại không biết.
Ngay lúc tu sĩ mặc áo tím đang nghiên cứu thì bốn phía trên tế đàn đột nhiên xuất hiện bốn đứa bé.
Bốn đứa bé này là do băng tuyết đầy trời ngưng tụ ra, giống như là tinh linh băng tuyết vậy.
Sau khi hiện thân, bốn đứa bé không nói một lời, lập tức tấn công tu sĩ mặc áo tím.
Vèo vèo vèo vèo!
Vô số châm nhỏ do băng tuyết hóa thành bắn về phía tu sĩ mặc áo tím trên tế đàn, trên những cây băng châm tuyết này còn mang theo hàn khí giá rét đến tận linh hồn.
Tế đàn dưới chân tu sĩ mặc áo tím có thể ngăn cản hàn khí, nhưng không thể nào ngăn trở những băng châm này.
Hơn nữa những băng châm này từ bốn phương tám hướng bắn tới, không hề cho tu sĩ mặc áo tím có không gian để né tránh, hắn chỉ có thể nhắm mắt mở ra pháp thuật phòng ngự.
Pháp thuật phòng ngự của hắn đã được khắc lên bộ thân thể này, sử dụng vừa nhanh vừa tiện lợi.
Nhưng ngay lúc này, dị biến chợt nổi lên.
Pháp thuật phòng ngự trên người tu sĩ mặc áo tím vừa mới hiện lên... tế đàn dưới chân bỗng truyền ra lực hút, tầng trận pháp pháp thuật phòng ngự của hắn lập tức bị tế đàn hấp thu.
- Nguy rồi!
Tu sĩ mặc áo tím kêu to.
Ngay sau đó, một loạt tiếng băng châm đâm vào cơ thể khiến người ta tê cả da đầu vang lên.
- A...
Tu sĩ mặc áo tím kêu la thảm thiết, hắn bị đâm thành một con nhím băng.
Hàn khí trên băng châm rót vào trong người, biến thân thể hắn thành một tượng băng. Không chỉ vậy, hàn khí còn ảnh hưởng tới linh hồn của tu sĩ áo tím, chỉ trong nháy mắt đã đóng băng luôn linh hồn của hắn.
Dù là vậy nhưng bốn tinh linh băng tuyết kia vẫn tiếp tục công kích, không ngừng bắn băng châm về phía tu sĩ mặc áo tím.
Hết đợt băng châm này đến đợt khác liên tục bắn vào phạm vi tế đàn.
Mấy hơi thở sau.
Tu sĩ mặc áo tím bị đóng băng đột nhiên nổ tung. Sau khi nổ trung, thân thể hắn biến thành bông tuyết rơi đầy đất, dung nhập vào không gian băng tuyết, trở thành một bộ phận của thế giới băng tuyết.
Không hề sót lại chút máu thịt nào.
Thần hình câu diệt!
- Công kích này khá lắm!
Bạch tiền bối khen ngợi tiểu tinh linh.
Sau khi tiêu diệt tu sĩ mặc áo tím xong, bốn tiểu tinh linh băng tuyết lại xoay đầu nhìn về vị trí của Bạch tiền bối. Chúng nó không có ý tấn công Bạch tiền bối, sau khi nhìn Bạch tiền bối, bốn tiểu tinh linh lại tan ra, trở thành một phần của băng tuyết.
Bạch tiền bối suy nghĩ một chút, sau đó nhấc chân đi tới tế đàn.
Trên tế đàn hình tròn bằng đá có khắc một chuỗi văn tự cổ.
Bạch tiền bối lên tiếng thì thầm:
- Cuối mùa đông rét lạnh chính là mùa xuân ấm áp.
- Xem ra, nơi này có thể là di tích do một tu sĩ tu luyện pháp tắc của hệ hàn băng đến cực hạn lưu lại.
Không gian ba trăm thước vuông này là một nơi chí hàn chí âm, hàn khí của nơi này có thể đóng băng cả linh hồn. Chố tế đàn ở trung tâm này chính là nơi có hàn khí nồng đậm nhất, nhưng cũng ở ngay đây hàn khí lại phát sinh biến hóa, biến chỗ tế đàn thành một không gian ấm áp.
Chính là âm cực sinh dương, hàn cực chuyển nhiệt.
Mà ở phía dưới tế đàn hình tròn bằng đá này ắt hẳn có cất giấu một trận pháp truyền tống không gian, chắc là lối đi để tiến vào tầng kế tiếp.
- Có nên tiến vào lối đi thông với tầng kế tiếp để xem thử trước không nhỉ?
Bạch tiền bối suy tư.
Đúng lúc này, chổ cửa vào cấm địa lại truyền tới tiếng bước chân.
Sau đó một con khôi lỗi tinh xảo nhảy vào thế giới băng tuyết.
Vừa tiến vào không gian, con khôi lỗi này lập tức lao thằng về phía tế đàn không chút do dự.
Bạch tiền bối tò mò nhìn về phía con khôi lỗi kia.
Khí tức trên người con khôi lỗi này giống y hệt với khí tức của tu sĩ áo tím, thậm chí có thể nói đây chính là vị tu sĩ mặc áo tím kia cũng không sai, chẳng qua là đổi một thân thể khác mà thôi.
“Là một thủ đoạn trọng sinh nào đó sao?”
Lúc nãy tu sĩ mặc áo tím kia đã bị thần hình câu diệt rồi mà, cả thân thể và linh hồn đều biến thành bông tuyết trong vụ nổ tung vừa rồi.
Bạch tiền bối tận mắt nhìn thấy linh hồn của tu sĩ mặc áo tím linh bị hủy diệt.
Bị vậy rồi mà vẫn trọng sinh lại được sao? Kỹ thuật trọng sinh này tiên tiến thật đấy!
- Xem ra hẳn là một loại thủ pháp nào đó của Mặc môn rồi.
Bạch Tôn Giả thầm nghĩ.
Có vẻ như trong thời gian hắn không với tiếp xúc hiện thế, kỹ thuật tu chân ở hiện thế đang tiến bộ không ngừng.
Đặc biệt là Mặc môn, cứ cách một đoạn thời gian, bọn họ lại nghiên cứu ra rất nhiều thứ mới mẻ.
Vừa nhìn thấy con khôi lỗi tinh xảo này, Bạch tiền bối đã ngứa tay.
Hắn muốn bắt lấy con khôi lỗi tinh xảo này để nghiên cứu thật kỹ, tốt nhất là có thể tháo nó ra để xem cấu tạo và nguyên lý của kỹ thuật trọng sinh tân tiến trên người nó.
...
Con khôi lỗi tinh xảo kia không hề hay biết mình đang bị người khác theo dõi, hắn vội vả leo lên tế đàn, lại khom người nghiên cứu tế đàn tiếp.
Chỉ lát sau, hai mắt hắn sáng lên:
- Là trận pháp không gian, chỉ cần kích hoạt nó là có thể đi vào tầng kế tiếp!
Lúc hắn đang nói, bốn tinh linh băng tuyết ở bốn phía của tế đàn lại hiện thân lần nữa.
Bạch tiền bối bật cười, duy trì trạng thái ẩn hình đứng qua một bên.
Mà khôi lỗi tinh xảo kia thì tức tốc lăn xuống khỏi tế đàn.
Có vẻ như bốn tinh linh băng tuyết này là linh vật thuộc loại hình bảo vệ, chỉ khi nào có người bước vào vị trí tế đàn thì chúng mới hiện thân.
Cho nên tu sĩ mặc áo tím suy đoán, chỉ cần rời khỏi tế đàn thì những tinh linh này cũng sẽ không công kích hắn.
Hắn đã đoán đúng.
Khi hắn lăn xuống khỏi tế đàn, bốn tinh linh kia nhìn nhau rồi dần tiêu tản.
Khôi lỗi do tu sĩ mặc áo tím biến thành cười ha ha mấy tiếng, sau đó chạy lên trên tế đàn lại, bắt đầu nghiên cứu trận pháp truyền tống cũng như thử kích hoạt nó.
Trong lúc nghiên cứu, khôi lỗi vẫn thầm đếm trong đầu.
Ba giây sau...
Khôi lỗi tinh xảo lại lăn xuống khỏi tế đàn lần nữa.
Trong hư không, bốn tinh linh băng tuyết lại hiện thân, sau đó ngu ngơ nhìn về vị trí tế đàn rồi lại ngu ngơ biến mất.
- Ha ha ha ha, kiểu phòng thủ thật cứng nhắc, sơ hở khắp nơi! Chỉ cần bị ta nhìn qua một lần thì loại phong ngự này trở nên vô dụng mà thôi.
Khôi lỗi tinh xảo vênh váo đắc ý nói.
Sau đó hắn lại lăn lên trên tế đàn, tranh thủ thời gian nghiên cứu ra phương pháp mở ra trận pháp truyền tống.
Vừa qua ba giây, hắn lập tức lăn khỏi tế đàn.
Tinh linh băng tuyết lại ngờ nghệch hiện thân rồi lại ngờ nghệch biến mất.
Bạch tiền bối trong hư không:
-...
Hắn có cảm giác như minh đang xem xiếc khỉ vậy, con khôi lỗi tinh xảo thì cứ lăn lên lăn xuống, còn các tinh linh băng tuyết thì hiện thân rồi lại biến mất.
Nếu như phối thêm một đoạn âm nhạc có tiết tấu nhanh thì cảnh tượng này sẽ quỷ dị lắm đây.
Một bên thì cứ lăn lăn lăn, còn một bên vừa hiện lên rồi biến mất.
Tiếp tục lăn lăn lăn... Tiếp tục thoáng hiện rồi biến mất.
Tuần hoàn không ngừng.
Cứ như vậy chừng sau hơn hai mươi lần, khôi lỗi tinh xảo kia bỗng cười to hô lên:
- Thành công rồi!
Vừa dứt lời, hắn lập tức vỗ mạnh lên trên tế đàn, không ngừng rót chân khí vào trong tế đàn.
Sau khi làm xong mọi việc, hắn lại lăn xuống khỏi tế đàn.
Tinh linh băng tuyết lại hiện thân, sau đó lại ngu ngơ biến mất.
Bạch tiền bối cũng sốt ruột thay cho đám tinh linh băng tuyết này luôn.
Ầm ầm ầm!
Trên tế đàn vang lên tiếng động như sấm.
Ngay sau đó, một cổng không gian cỡ nhỏ xuất hiện ở trong không trung phía trên tế đàn.
Con khôi lỗi tinh xảo quay qua vẫy tay chào bốn tinh linh băng tuyết kia, sau đó xông vào cổng không gian, thân hình chớp mắt đã biến mất tăm.
Lúc hắn chui vào cổng không gian, Bạch tiền bối thật sự rất muốn ra tay kéo hắn lại.