Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần)

Chương 944: Ăn phát pháo này sướng qúa, ta đi thăng một tiểu cảnh giới đây




Đồng thời, thiên phú nhãn khiếu của Tống Thư Hàng là cao thủ thị giác cũng mở ra.

Cho nên trong mắt hắn, tám lưỡi dao sắc bén kia giống như biến thành cảnh quay chậm trong pha hành động vậy. Tống Thư Hàng múa bảo đảo Bá Toái và Phong Thiện Bút trong tay, dễ dàng đón đỡ nhưng lưỡi dao sắc bén kia.

Cùng lúc đó, mỹ nhân rắn công đức bên phải cũng ra tay, cô dùng khúc xương đỏ như máu kia đẩy hết những lưỡi dao nọ. Từ sau khi mỹ nhân rắn công đức tiến hóa xong thì hình như ngày càng cơ trí hơn. Động tác đón đỡ lưỡi dao lần này không phải do Tống Thư Hàng khống chế mà do cô tự làm.

Lẽ nào năng lực hộ chủ lại được cường hóa rồi ư?

Không chỉ như thế, sau khi mỹ nhân rắn công đức đón đỡ mấy lưỡi dao kia thì giơ tay còn lại lên ném cái "dép đánh mặt" ra ngoài.

Dép đánh mặt này là Tống Thư Hàng mua được lúc đi dạo phố ở Bạch Vân Thư Viện của Nho gia, sau này vẫn luôn bị nhét trong túi thu nhỏ một tấc, chưa từng dùng tới.

Lần này mỹ nhân rắn công đức ném nó ra thì tốc độ tăng mạnh, ẩn ẩn đột phá tốc độ âm thanh, chỉ trong nháy mắt khi mỹ nhân rắn công đức ném ra thì chiếc dép đánh mặt kia đã ịn lên má trái của tu sĩ áo tím.

Bốp một tiếng thật vang.

Tu sĩ áo tím không chút đề phòng, bị đánh bay ra ngoài, rớt vài cái răng.

Tống Thư Hàng: o_o

Khoa trương dữ vậy sao?

Tuy rằng không nhìn ra cảnh giới của tu sĩ áo tím là gì, nhưng ít nhất cũng phải là tứ phẩm đỉnh phong, thậm chí rất có thể là ngũ phẩm mà? Thế mà lại bị đánh bay chỉ trong chớp mắt như thế.

Chẳng lẽ ta nhặt được của quý, thật ra chiếc dép đánh mặt này chính là thần khí, chẳng qua xưa nay chưa từng có người nhìn ra, mãi cho đến ngày hôm đó ta may mắn mua trúng à?

Tống Thư Hàng lắc đầu, thần khí cái con khỉ. Kịch bản kiểu này không thể nào xuất hiện trên người hắn được. Hơn nữa dép đánh mặt này là một món pháp khí dùng chơi cho vui ở đó, khi ấy chủ tiệm còn nói đây là hàng dễ bán, lại còn bán rất đắt nữa.

Tống Thư Hàng không khỏi nhìn về phía mỹ nhân rắn công đức, nếu như vấn đề không phải ở chiếc dép đó thì chắc chắn là ở mỹ nhân rắn công đức rồi! Trong tay cô, món pháp khí chơi cho vui này mới phát huy được lực công kích cường hãn.

Lúc này mỹ nhân rắn công đức vẫn giữ đơ mặt như cũ, cô đang giơ tay lên vẫy liên tục.

Trong hư không, chiếc dép đánh mặt kia liên tục xuất kích.

Bốp!

Tu sĩ áo tím vừa mới đứng dậy thì má phải cũng bị đánh cho một cú trời giánh, sau đó lại bay ra ngoài tiếp.

Có người đánh má trái của ngươi, ngươi hãy chìa cả má phải ra, chỉ cần cắn chặt răng thì ngươi sẽ cảm thấy sung sướng...

Bốp bay ra ngoài.

Bốp lại bay ra ngoài.

Bốp lại bay thêm cú nữa. Nhưng lần này không có tiếng kêu thảm nữa, hình như tu sĩ áo tím đã bị đánh ngất rồi.

Mỹ nhân rắn công đức không định tha cho hắn, mặt mày vẫn lạnh tanh, dép đánh mặt liên tục vả bốp bốp bốp bốp bốp lên gương mặt đẹp trai của tu sĩ áo tím.

Đánh má trái xong thì vả luôn má phải, vả phải xong thì lại tát bên trái, có khi lại tát mỗi bên hai trái, nhưng bảo đảm công bằng tuyệt đối, số lần đánh hai bên luôn đều nhau.

Đây là đang quất xác à?

Tống Thư Hàng nhìn mỹ nhân rắn công đức, tuy rằng cô ấy vẫn đơ mặt không hề có biểu cảm, nhưng cứ có cảm giác hình như cô đang chơi rất hăng. Tống Thư Hàng ngẫm nghĩ xong thì không ngăn cô lại.

[Đúng rồi, Diệp Tư này, ban nãy cô đã cho phi kiếm vào thế giới tà liên chưa? Có thấy cái kén đó không?] Tống Thư Hàng chợt hỏi.

Bạch tiền bối two, chúa tể của thế giới Cửu U đang nằm ngủ trong cái kén lớn của thế giới Tà Liên. Vị Bạch tiền bối two đó từng nói là muốn ngủ một ngàn năm, không ngủ đủ sẽ không dậy.

Nhưng hôm nay Tống Thư Hàng thấy phong cách của Bạch tiền bối trong hiện thế rất lạ, càng lúc càng cảm thấy hành vi của Bạch tiền bối hôm nay không khác gì Bạch tiền bối two kia.

Cho nên hắn nghĩ ra hai khả năng, một là hôm nay Bạch tiền bối học múa máy xúc xong thì chơi high quá nên rơi vào trạng thái phấn kích.

Khả năng khác chính là hắn đã nhận nhầm người. Vị Bạch tiền bối trước mắt không phải Bạch Tôn Giả mà chính là Bạch tiền bối two của thế giới Cửu U.

Tống Thư Hàng chắc ăn hơn tám mươi phần trăm, người này chính là Bạch tiền bối two.

Lúc này Diệp Tư lại đáp: [Đã dò xét qua rồi, cái kén trong thế giới Cửu U vẫn còn đó. Phi kiếm của ta bay tới bên cạnh nó, thông qua cảm ứng thì nhận thấy bên trong cất giấu một tồn tại vô cùng khủng bố. Cho nên vị Bạch tiền bối two kia của ngươi hẳn là vẫn còn đang ở bên trong thế giới Tà Liên đó.]

- Bạch tiền bối two vẫn còn ở đó ư? Nói vậy là ta đã đoán sai rồi sao?

Tống Thư Hàng nói.

Hôm nay Bạch Tôn Giả thật sự chơi high quá nên ở vào trạng thái phấn khích, khiến ngôn hành cử chỉ khác hẳn với bình thường ư?

Đợi đã.

Nếu như Bạch Tôn Giả không phải Bạch tiền bối two mà hắn đã đoán thì chẳng phải bây giờ ngài ấy đang ở trong tình trạng nguy hiểm ư? Tên cao thủ nấp trong hư không cứ mở miệng ra là lại nói "chỉ la fmột tu sĩ cấp tôn giả", nói vậy thì thực lực của đối phương ít nhất cũng là huyền thánh bát phẩm đổ lên.

Bạch tiền bối cảnh giới thật phẩm có phần thắng ư?

Trong lòng Tống Thư Hàng bắt đầu nơm nớp lo sợ.

Trong lúc Tống Thư Hàng đang suy nghĩ thì có một con khôi lỗi da người ở phía sau lưng hắn đột nhiên nhào lên, hai chưởng đánh lên eo của Tống Thư Hàng.

Ầm!!

Hai chùm sáng màu đỏ đánh lên chỗ eo của Tống Thư Hàng rồi nổ tung, ngọn lửa vô tình nuốt chửng Tống Thư Hàng.

Khôi lỗi da người nhếch mép lộ ra nụ cười vô cùng quỷ dị.

- Ngươi đã quá sơ suất rồi Tống Thư Hàng. Kinh nghiệm chiến đấu của ngươi quá yếu.

Là giọng nói của gã tu sĩ áo tím kia.

Bản tôn của hắn vẫn đang còn bị dép đánh mặt vả bôm bốp, nhưng ý thức của hắn lại lặng lẽ chuyển đến trên khôi lỗi da người ở sau lưng Tống Thư Hàng.

Trong lúc nói chuyện, khôi lỗi da người lại giơ hai tay ra, cũng lộ ra hai kết cấu ống pháo. Sau đó có một đạo cột sáng bắn ra từ bên trong khôi lỗi pháo, liên tục bắn lên người Tống Thư Hàng.

Chỉ cần bắt được cơ hội thì phải bắn cho chết mới thôi!

Ầm ầm ầm ầm!

Liên tiếp hơn mười pháo, thân thể của Tống Thư Hàng bị ánh sáng của pháo bao trùm, năng lượng cường độ cao biến thành ánh sáng chói lóa, sau đó là vô số vụ nổ mạnh liên hồi.

Sau mười phát, dường như Tống Thư Hàng đã mất hết khả năng chống trả. Ở phía xa, chiếc dép đánh mặt đăng lơ lửng bỗng nhiên rớt phịch xuống đất.

Ánh sáng từ khôi lỗi pháo và mấy cú nổ kia dần lắng xuống.

Trên mặt đất chỉ còn lại một cái hố to... Bóng dáng của Tống Thư Hàng đã biến mất tăm, ngay cả tiểu tước yêu ở cạnh hắn cũng đã mất hút.

Bản tôn của tu sĩ áo tím ở phía xa bò dậy, hắn nhíu mày nhìn nơi Tống Thư Hàng biến mất. Chỉ nhíu mày chứ không hề có vẻ vui mừng.

- Sao đột nhiên lại biến mất thế này?

Vừa rồi khôi lỗi pháo của hắn bắn một loạt, tuy uy lực có lớn thật, nhưng cũng không thể nào bắn Tống Thư Hàng đến mức chẳng để lại chút cặn nào như thế mà.

Là độn pháp bí mật gì ư?

Không đúng, cho dù là động pháp gì thì cũng sẽ xuất hiện dị tượng lúc thi triển, không thể nào im lặng biến mất như thế đươc. Trừ khi... Là bí pháp loại không gian để bảo vệ tính mạng?

- Chết tiệt, tại sao có thể như vậy chứ.

Tu sĩ áo tím thở hổn hển.

Đồng thời hắn cũng quay đầu nhìn hư không, tướng quân vẫn chưa quay về.

Ban đầu tướng quân còn nói là trong vòng năm hơi thở là có thể xử lý được tên Bạch Tôn Giả kia, nhưng lâu thế rồi mà tướng quân vẫn chưa về.

Cảm giác bất an trong lòng tu sĩ áo tím ngày càng nặng nề hơn.

Lát sau hắn lại cắn răng một cái.

- Các ngươi đứng canh ở nơi này, một khi thấy tên Tống Thư Hàng kia xuất hiện thì hãy lập tức bao vây lấy hắn.

Tu sĩ áo tím ra lệnh cho đám khôi lỗi da người kia.

Đồng thời, hắn lại để một con khôi lỗi da người đã được cải tạo tìm chỗ kín đáo nấp vào.

Cuối cùng hắn hít sâu, nhày vào bên trong vòng tròn của cấm địa.

Nếu như tướng quân có thể thuận lợi quay về thì hắn có thể thông qua những con khôi lỗi da người kia để chỉ dẫn cho tướng quân vào cấm địa tìm hắn.

Cho dù những con khôi lỗi da người này bị hủy diệt thì con khôi lỗi vừa nấp đi kia cũng có thể dẫn đường.

Nếu như tướng quân thất bại, vị Bạch Tôn Giả kia quay lại cấm địa thì những con khôi lỗi da người này cũng có thể báo động.

Lúc này tu sĩ áo tím không còn tiêu sái như thể tất cả đều nằm trong bàn tay của bản tọa nữa.

Trong thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng.

Diệp Tư:

- Thư Hàng, tại sao lại phải trốn chứ? Nếu như hai người chúng ta phối hợp thì vẫn có thể xử được tên tu sĩ áo tím kia mà. hơn nữa hành vi đánh lén của hắn cũng bị ta phát hiện, mỹ nhân rắn công đức cũng đã ngăn công kích giúp ngươi rồi mà?

- Ừm... là thế này, mỹ nhân rắn công đức đã gánh phần lớn công kích giúp ta, nhưng vẫn có một phần bắn trúng lên người ta.

Tống Thư Hàng đáp.

Diệp Tư:

- Nhưng ngươi không bị thương mà?

Cô là linh quỷ của Tống Thư Hàng, lại đang giữ trạng thái hợp thể với hắn, cô cảm ứng được Tống Thư Hàng không hề bị thương.

- Ừ, ta không bị thương. Thật ra sau khi bị ánh sáng công đức lược qua thì mấy phát pháo kia bắn lên người ta sướng quá.

Tống Thư Hàng cười ha hả rồi nói:

- Hai công pháp là Bất Động Kim Cương Thân với Nho Gia Kim Cương Thân của ta bị mấy pháo đó ảnh hưởng, tựa như sắt thép được tôi luyện nhiều lần... Được hai loại công pháp luyện thể này ảnh hưởng, mạch thứ tư trong cơ thể ta là Không Vương mạch sắp mở rồi. Ta định nhân dịp này mở Không Vương mạch ra luôn! Vậy thì ta lại đến gần cảnh giới tu sĩ tứ phẩm hơn rồi.

Diệp Tư:...

- Nhưng chúng ta cũng có thể giết tên tu sĩ áo tím kia trước rồi tấn cáp cũng được mà.

Thả hổ về rừng thì hậu hoạn khó lường, đặc biệt là đối phương còn đi vào trong cấm địa nữa. Nếu như đối phương làm gì ở trong đó thì nguy hiểm lắm.

- Không sao.

Tống Thư Hàng cười lớn nói:

- Bạch tiền bối đi theo sau lưng hắn đấy.

Tiểu Thải:

- Bạch tiền bối ư? Hắn về khi nào thế?

- Ngay khi chúng ta trúng phát pháo đầu tiên thì Bạch tiền bối đã về rồi. Sở dĩ ta tha cho tên kia cũng là vì Bạch tiền bối truyền âm dặn dò đấy.

Tống Thư Hàng nói tiếp:

- Bây giờ chờ ta mở Không Vương mạch ra thì lại vào cấm địa họp mặt với Bạch tiền bối.