Tống Thư Hàng, tước yêu Tiểu Thải và Bạch Tôn Giả đi tìm ổ của kiếm cổ vô hình. Hai người đi ra khỏi khu vực nguyền rủa rồi đi thẳng về phía bên phải.
Tính khoảng cách thì họ đã đi vào địa bàn của kiếm cổ vô hình rồi, thế nhưng chúng vẫn chưa công kích họ.
Tống Thư Hàng không khỏi hồ nghi.
Thế nhưng nếu Tống Thư Hàng có thiên phú nhãn thuật đặc biệt để nhìn thấy đám kiếm cổ vô hình kia, thì sẽ thấy không phải Bạch Tôn Giả đưa họ tránh được kiếm cổ vô hình, mà là kiếm cổ vô hình đang tránh né hắn và Bạch Tôn Giả.
Hàng ngàn hàng vạn con kiếm cổ vô hình đều tránh né Bạch Tôn Giả theo bản năng. Trong phạm vi 10m lấy Bạch Tôn Giả làm trung tâm không hề có lấy một con kiếm cổ vô hình, mà kiếm cổ vô hình trong phạm vi trăm mét quanh hắn đều run lên cầm cập, không con nào dám tấn công hắn cả. Bạch Tôn Giả tiến lên một bước, đám kiếm cổ vô hình kia sẽ xòe cánh bay nhanh về phía sau mười bước, dành ra cho hắn đủ không gian hành động.
Cùng lúc đó, có tiếng kêu thảm thiết truyền tới từ cách đó không xa.
Những tu sĩ tập kích Sở gia đang chạy trốn tứ tán thì không có được may mắn như Bạch Tôn Giả và Tống Thư Hàng. Tuy họ chia nhau ra chạy thoát thân, nhưng đám kiếm cổ vô hình ở đây đã sinh sôi nảy nở mấy ngàn năm, số lượng cực kì đáng sợ. Tu sĩ tách ra chạy trốn, kiếm cổ vô hình cũng chia ra đuổi theo sát nút.
Chẳng bao lâu sau, đám tu sĩ tập kích Sở gia đã ăn hành… thân thể họ bị vô số kiếm cổ vô hình chen chúc nhau ăn sạch, không để lại dù chỉ là một sợi chỉ.
- Đám tu sĩ kia chết queo rồi.
Tước yêu Tiểu Thải nghiêng đầu nói.
- Tu sĩ bình thường không nhìn thấy kiếm cổ vô hình, cảm giác cũng không phát hiện ra chúng nó. Đối với họ thì kiếm cổ vô hình đúng là sát thủ trí mạng.
Bạch Tôn Giả nói.
- Thế nhưng sao chúng lại không tấn công chúng ta nhỉ?
Tước yêu Tiểu Thải nghi hoặc.
- Bởi vì ta ở đây, cho nên chúng nó không dám tấn công.
Bạch Tôn Giả cười bảo.
Tước yêu Tiểu Thải tơ lơ mơ nhưng vẫn gật đầu.
Tống Thư Hàng: 0_0
Tống Thư Hàng bắt đầu trầm tư.
Ngay từ đầu hắn đã cảm thấy phong cách của Bạch Tôn Giả hôm nay có gì đó sai sai. Bạch Tôn Giả này hẳn là người thật, Tống Thư Hàng tự nhận rằng mình sẽ không dễ dàng nhận lầm Bạch Tôn Giả đâu.
Thậm chí kể cả Đồng Quái Tiên Sư có cải trang thành Bạch Tôn Giả… Thôi, thuật cải trang của Đồng Quái Tiên Sư là BUG của thế giới này, nếu Đồng Quái Tiên Sư dịch dung thành Bạch Tôn Giả thì Tống Thư Hàng không dám chắc mười phần là có thể phân biệt được.
Chẳng lẽ vì Bạch Tôn Giả học kĩ thuật khiêu vũ máy xúc xong, vui vẻ quá nên bây giờ đang phiêu à? Cảm xúc của ngài ấy hưng phấn khác thường nên phong cách mới thay đổi đột ngột như vậy đúng không?
Hay là…
- Thư Hàng, ngây ra đó làm gì thế? Mau đi cùng ta, đừng cách xa quá, coi chừng bị đám kiếm cổ vô hình này phân thây vạn đoạn bây giờ.
Giọng nói của Bạch Tôn Giả cắt ngang suy nghĩ của Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng vội vàng đuổi theo, không dám suy nghĩ mông lung nữa.
Hai người tiếp tục đi về phía bên phải.
Tước yêu Tiểu Thải hỏi:
- Bạch tiền bối, đi theo hướng này là đến ổ sâu à?
- Ừ, hẳn là như vậy. Dù sao cũng không có gì to tát, nếu không được thì cùng lắm là nghiền nát hết địa bàn của kiếm cổ vô hình là tìm được tổ của nó thôi mà.
Bạch Tôn Giả nói đầy khí phách.
Tước yêu Tiểu Thải:
- Có lý!
- Bạch tiền bối, ngài nhìn thấy những con kiếm cổ vô hình đó à?
Tống Thư Hàng hỏi.
- Ừ, nhìn thấy. Bây giờ ta đang đi về hướng tập trung nhiều kiếm cổ vô hình nhất đây, cứ đi mãi là thấy sào huyệt của chúng nó thôi.
Bạch Tôn Giả đáp.
Bạch Tôn Giả đang nói thì bỗng nhiên bật cười đắc ý:
- Ngươi xem, thấy thật rồi này. Có vô số kiếm cổ vô hình đang bay ra bay vào vách đá kia, chắc chắn đó là tổ sâu của chúng! Chúng ta mau vào xem có thể tìm thấy trứng cổ không, nếu có thì xúc một ít mang đi.
Sau đó Bạch tiền bối mau chóng đi về phía vách đá.
Tống Thư Hàng vội vàng thi triển Quân Tử Vạn Lý Hành theo sau.
…
Khi Bạch Tôn Giả, Tống Thư Hàng và tước yêu Tiểu Thải chui vào hang ổ của kiếm cổ vô hình được một lát.
Trong khu vực vu độc nguyền rủa.
Tu sĩ cuối cùng may mắn sống sót sau khi bị vu độc nguyền rủa lây nhiễm đột nhiên vấp ngã. Ngay sau đó, thân thể hắn như vừa bị một bàn tay khổng lồ vô hình xách lên rồi kéo ra khỏi phạm vi của vu độc nguyền rủa.
Sau đó, một tầng kết giới phòng ngự được lập nên, tạo ra một khu vực an toàn nho nhỏ trong không gian của vu độc nguyền rủa và không kv.
Trong kết giới này, hai mắt của tu sĩ mặc đạo bào màu tím đỏ bừng lên, thế rồi hắn mau chóng khôi phục như thường.
- Ha ha, cuối cùng cũng tỉnh.
Tu sĩ áo tím mở to mắt rồi nói:
- Ngươi không thể ra tay nhẹ một tí à? Suýt nữa thì thân thể ta bị ngươi kéo rụng ra rồi.
Dường như tu sĩ áo tím này cố tình rơi vào phạm vi của vu độc nguyền rủa, hơn nữa còn có người giúp đỡ mai phục bên ngoài để kéo hắn ra bất cứ lúc nào.
- Ha ha, nhẹ tay một chút ư?
Một tiếng cười quái gở phát ra giữa không trung:
- Ngươi mà là nữ tu nhân loại thì lão phu có thể nhẹ tay một chút. Cho nên lần sau đổi sang thân thể nữ tu xinh đẹp nào đó đi, thế thì lão phu không những nhẹ tay mà còn dịu dàng nữa cơ. Từ trước tới nay lão phu không cự tuyệt song tu với nữ tu nhân loại đâu.
- Thôi kiếu.
Tu sĩ áo tím dụi mắt, hắn cũng không có cái đam mê đó:
- Tiểu hữu họ Tống kia đã đến đây chưa?
- Đến rồi, hơn nữa họ vừa mới đi qua khu vực vu độc này cùng với Bạch Tôn Giả hệt như suy đoán của ngươi. Cho nên ta kéo ngươi ra trước.
Giọng nói nặng nề trong hư không cất lên:
- Thế nhưng sau khi họ vào khu vực của kiếm cổ vô hình thì không đi tiếp mà đi tìm hang ổ của cổ trùng rồi.
- Chậc, xem ra họ muốn đi kiếm trứng của cổ trùng. Cũng đúng như ta nghĩ thôi, trứng cổ trùng kia là bảo bối đó.
Tu sĩ kia cười ha hả:
- Cũng tốt, nếu Tống Thư Hàng đi lấy trứng cổ trùng thì ta đỡ phải mạo hiểm đi vào lấy chúng. Cuối cùng ta chỉ cần bắt được hắn thì trứng cổ trùng là của ta rồi.
- Ha ha ha.
Tiếng cười quái dị trong không khí lại vang lên.
- Nếu Tống Thư Hàng đến đây rồi thì chúng ta làm theo kế hoạch thôi. Muốn mở cửa lớn của cấm địa thì còn phải trông vào Thư Hàng tiểu hữu đấy.
Dứt lời, tu sĩ áo tím vẫy tay một cái, bốn sợi dây thừng bện từ máu tươi vươn ra từ ngón tay của hắn rồi chui vào khu vực vu độc nguyền rủa.
Sau đó, có bốn cái xác bị hắn kéo từ trong đó ra.
Bạch Tôn Giả từng nói có sáu tu sĩ bị ảnh hưởng bởi vu độc nguyền rủa. Trước khi Bạch Tôn Giả và Tống Thư Hàng đi vào thì đã chết mất bốn người rồi… một người phục kích Bạch tiền bối, bị một kiếm chém tan xác.
Sau khi bốn cái xác bị lôi ra, tu sĩ áo tím khom lưng tìm kiếm trên người họ một lượt, nhưng tìm hết toàn thân cũng chỉ thấy mấy tấm bùa, đống bùa kia còn mất đi linh khí và trở thành một đống giấy loại. Đan dược và phi kiếm trên người họ thì biến mất hoàn toàn.
- Cấm địa này đáng sợ thật. Tu sĩ chết ở đây, bao nhiêu thứ có linh lực đều bị cấm địa hấp thu thành chất dinh dưỡng hết.
Tu sĩ áo tím dứt lời, bèn ném hết bùa mất linh khí kia đi.
Chân khí đỏ rực không ngừng rót vào xác tu sĩ, thi thể rung lên bần bật, sau đó nó chậm rãi đứng lên dưới sự dẫn dắt của luồng chân khí đỏ rực ấy.
Thế nhưng thi thể ấy biến dị thành cổ quái vô cùng, cứ lắc la lắc lư như một quả bóng nước vậy.
- Nhìn con rối da người của ngươi bao nhiêu lần vẫn thấy buồn nôn.
Giọng nói trong hư không trầm xuống:
- Mặt khác, nhẹ tay thôi, Bạch Tôn Giả kia có cảnh giới thất phẩm đấy, dù ta khởi động kết giới ngăn cách, nhưng dao động năng lượng của ngươi lớn quá thì hắn cũng sẽ phát hiện ra ngay.
- Ha ha, ta biết mà. Với lại thực ra ta cũng thấy buồn nôn với thuật con rối da người này lắm.
Tu sĩ áo tím cười ha hả:
- Thế nhưng nó rẻ mà hiệu quả lại nhanh. Dù có tổn thất cũng không đáng tiếc. Nó thực dụng thế thì làm sao mà ta vứt bỏ được chứ.
Cứ thế lặp lại bốn lần, bốn cái xác tu sẽ lần lượt biến thành con rối da người, lúc la lúc lắc như mấy bộ da đổ đầy nước.
Thế nhưng chỉ vài hơi thở sau thì đám con rối này không lắc nữa, chất lỏng trong cơ thể cũng ổn định lại. Nhìn từ bề ngoài, con rối không khác gì với tu sĩ bình thường.
Dưới sự chỉ huy của tu sĩ áo tím, bốn con rối da người hùng dũng vọt vào khu vực của kiếm cổ vô hình.
- Xong rồi.
Tu sĩ áo tím lại hỏi:
- Tướng quân, mấy tên tham lam lúc trước đã đi tới đâu rồi?
- Đám kia đã qua bốn tầng cửa, sắp tới cửa lớn của cấm địa rồi. Được con rối người sống của ngươi dẫn đường, bọn chúng đều không hoài nghi, ai cũng nghĩ mình sắp thắng lợi trở về đến nơi đấy.
Trong hư không, kẻ có giọng nặng nề cười nói.
- Chậc, bồi dưỡng được khôi lỗi người sống từ tu sĩ có chút uy vọng trong giới làm ta tốn nhiều công sức lắm. Ta mất tận ba năm bố trí mới có thể cải tạo hắn thành con rối người sống mà không để cho hắn phát hiện ra đó.
Tu sĩ áo tím cười đắc ý rồi nói.
Có một con rối người sống có uy vọng dẫn đường, có cấm địa lợi ích siêu lớn thôi thúc, lại có thêm một đám tu sĩ thực lực không kém tới tham gia thám hiểm cấm địa này nhờ thế lực của hắn hô hào mồi chài.
Trước mắt, hết thảy đều nằm trong kế hoạch của hắn.
Đáng tiếc là lời nguyền ác mộng của Mặc Môn lần trước hắn mất bao công sức thi triển trên người Tống Thư Hàng đã mất đi hiệu lực, bằng không kế hoạch của hắn sẽ còn hoàn mỹ hơn nhiều.
- Hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay bổn tọa.
Tu sĩ áo tím thản nhiên tỏ ra nguy hiểm.