Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần)

Chương 936: Phiền quá, hay là giết hết đi?




Bần tăng cảm tạ Tống thí chủ, xin hãy tìm chỗ nào đó cho bần tăng xuống đi.

Hòa thượng Tây cất nước của Suối Nguồn Sự Sống thật cẩn thận.

Sư phụ Vô Âm Tử của hắn bị trọng thương khi còn trẻ, tổn thương tới căn cốt, cả đời không có hi vọng thăng cấp, đến nay thọ nguyên chẳng còn nhiều. Nước của Suối Nguồn Sự Sống có thể kéo dài năm mươi năm tuổi thọ cho Vô Âm Tử, cũng là một chút tâm ý của hòa thượng Tây. 

Tuy hòa thượng Tây cảm thấy Vô Âm Tử rõ khó tính, còn suốt ngày ngăn cản giấc mộng cao tăng của hắn. Thế nhưng hắn vẫn kính yêu Vô Âm Tử đạo nhân từ tận đáy lòng. Vô Âm Tử che chở cho hắn, thậm chí hắn mặc áo cà sa ở giữa đạo môn mà Vô Âm Tử cũng nhịn hắn.

Cho nên hòa thượng Tây lại càng kính yêu Vô Âm Tử hơn.

Vốn dĩ Vô Âm Tử đạo nhân bảo hòa thượng Tây về tông môn thắp mệnh đăng vào hai tháng sau, thế nhưng bây giờ hòa thượng Tây có nước của Suối Nguồn Sự Sống rồi, bèn muốn về thật nhanh để cho sư phụ uống. 

- Thế thì hạ xuống nóc cao ốc phía trước nhé.

Tống Thư Hàng nói.

- Cảm ơn thí chủ. 

Hòa thượng Tây mỉm cười, sau đó lại nhớ ra một chuyện:

- À đúng rồi Tống đạo hữu. Cái đạo bào lần trước ta giao dịch với ngươi có còn đó không? Cho ta mượn mặc về tông môn một chuyến được không?

Lần trước hắn nổi hứng dùng đạo bào của mình để đổi lấy áo cà sa ngọc bích của Tống Thư Hàng, cũng chính là cái hắn đang mặc trên người đây, mặc lên rất là vui vẻ. 

Chiếc áo cà sa ngọc bích này là pháp bào mà hắn thích nhất luôn đó.

Thế nhưng hòa thượng Tây nghĩ mình sắp về tông môn gặp sư phụ Vô Âm Tử, nếu mặc cái áo cà sa ngọc bích này thì cũng thấy hơi chột dạ.

Đến lúc đó sư phụ Vô Âm Tử hỏi: 

- Đạo bào mà ta cho ngươi đâu?

Thế thì hắn phải đáp thế nào?

Nếu hắn trả lời là: Sư phụ, con đổi nó thành áo cà sa ngọc bích rồi, hơi bị đẹp đó! 

Chắc là Vô Âm Tử sẽ tức phát điên luôn, nói không chừng còn rút phi kiếm ra thanh lý môn hộ tại trận ấy chứ.

- Đạo bào?

Tống Thư Hàng lắc đầu rồi thở dài mà rằng: 

- Đạo bào hỏng mất rồi.

Tống Thư Hàng còn chưa mặc chiếc đạo bào quý giá kia được ấm người đâu. Lúc hắn đối mặt với người kim loại lỏng màu đen ở phân bộ thứ 250 của tổ chức “Yêu quái toàn thế giới đoàn kết thành người một nhà”, uy lực từ vụ tự bạo của nó đã làm rách đạo bào rồi. Chỗ ngực áo bị thủng một lỗ to, không biết có sửa được hay không nữa.

Tống Thư Hàng nhớ đến thì xót hết cả lòng mề. 

Chiếc đạo bào kia đẹp lắm, hắn nhìn đã thấy ưng! Hắn còn định mặc đến tận lúc lên tứ phẩm rồi mới đổi kia.

Hòa thượng Tây nghe thế thì đơ cả người.

Hỏng rồi… hỏng rồi… hỏng rồi… 

- Tại số trời cả!

Một lát sau, hòa thượng Tây thở dài não ruột.

Thôi hết cách rồi, đành cắn răng mặc áo cà sa đi gặp sư phụ vậy. Cùng lắm thì đi mua cái vỏ đạo bào trùm ra ngoài áo cà sa bích ngọc thôi. Ngày xưa hắn đã chơi trò này rồi. 



Kim thư bản mệnh của Diệp Tư thả hòa thượng Tây xuống nóc một tòa cao ốc rồi bay về phía Sở gia.

Tống Thư Hàng ngồi xếp bằng, mở Địa Tạng Độ Hồn kinh bản gốc ra cho tước yêu Tiểu Thải xem. 

- Sư phụ, đây chính là pháp thuật siêu độ sao?

Tiểu Thải nghi hoặc hỏi.

Tống Thư Hàng lắc đầu nói với Tiểu Thải: 

- Đây chỉ là một phần của pháp thuật siêu độ thôi. Ngươi nhớ kĩ Địa Tạng Độ Hồn kinh này trước đi, sau khi nhớ rồi thì đọc Nhật kí tu hành của cao tăng khổ hạnh, pháp thuật siêu độ nằm trong cuốn nhật kí ấy.

Sau khi nhận đệ tử này, Tống Thư Hàng đã quyết định chỉ đạo nó học pháp thuật siêu độ một cách nghiêm túc. Nếu có thể, hắn sẽ dốc túi dạy bảo hết đao pháp của mình cho nó, để cho Tiểu Thải không thẹn với đạo hiệu Kim Cương Quân Tử Đao.

Tiểu Thải nghe xong bèn ngoan ngoãn học Địa Tạng Độ Hồn kinh. 



Sau đó Tống Thư Hàng gọi cho bạn cùng phòng, bảo họ là đêm nay hắn không về và cuối tuần cũng có việc, để cho họ không phải lo lắng.

Gọi xong, Tống Thư Hàng thấy Bạch Tôn Giả đang chống tay lên cằm ra vẻ suy tư. 

- Bạch tiền bối, sao thế ạ?

Tống Thư Hàng hỏi với vẻ hiếu kì.

- Không sao đâu, chúng ta còn cách Sở gia bao xa? 

Bạch Tôn Giả nói.

Hắn cảm thấy tốc độ phi hành hơi bị chậm.

- Theo tốc độ kim thư của Diệp Tư đang bay thì chắc phải tối mới đến nơi. 

Tống Thư Hàng đề nghị:

- Đúng rồi Bạch tiền bối, chúng ta dùng lực lượng không gian đến Sở gia được không?

Bạch Tôn Giả: 

- Không thành vấn đề, vị trí của Sở gia ở đâu? Ta không nhớ lắm, ngươi chỉ trên bản đồ cho ta xem một chút,

Đệ tử Sở gia nghe nói thế thì kinh ngạc vạn phần.

Lực lượng không gian đó! Dù hắn chỉ là đệ tử của một thế gia nho nhỏ thì cũng biết chỉ có đại năng kiếp tiên trong giới tu sĩ mới có thể dùng được lực lượng không gian. Chẳng lẽ Bạch tiền bối này là một kiếp tiên sao? 

Đệ tử Sở gia vội vàng lấy di động ra rồi mở bản đồ cho Bạch Tôn Giả:

- Tiền bối, người xem này, Sở gia nằm ở vị trí này trong Hoa Hạ, còn chúng ta thì đang ở đây.

- À à, thế này là rõ rồi. Chờ ta mở cửa không gian rồi chúng ta xuất phát. 

Bạch Tôn Giả vươn tay điểm một cái, một cái khe hở không gian nứt ra giữa không trung.

Kim thư bản mệnh của Diệp Tư chui vèo một cái vào khe nứt đó.

Khi kim thư đi ra khỏi thông đạo không gian thì đã xuất hiện trên bầu trời Sở gia. 

- Đến rồi!

Đệ tử Sở gia không nhịn được kinh hô thành tiếng. Má ơi, hắn vừa mới trải nghiệm truyền tống không gian đó! Hắn vừa mới vượt qua một nửa Hoa Hạ mênh mông để về Sở gia này!

Hết thảy thần kì như một giấc mơ vậy! 



Bạch Tôn Giả đứng trên kim thư rồi nhìn về địa phận của Sở gia.

- Ừm, người nhà họ Sở bị bắt cả rồi… đám lò dò tìm kiếm khắp nơi kia chắc là đám tập kích đêm đó nhỉ? 

Bạch Tôn Giả nói.

- Xin Bạch tiền bối cứu Sở gia bọn ta với.

Đệ tử Sở gia khẩn cầu. 

- Yên tâm đi, cứ giao cho ta. Ta xử lý đám người đánh lén kia trước đã.

Bạch Tôn Giả nói.

Dứt lời, Bạch Tôn Giả chắp tay làm ấn, trong hư không xuất hiện một trận pháp to chà bá. 

Trận pháp kia có đường kính khoảng năm ngàn mét, bao phủ hết toàn bộ bầu trời Sở gia.

Tống Thư Hàng: 0_0

Hôm nay Bạch tiền bối ra tay khí phách thế, trận pháp này mà tấn công xuống thì chỉ sợ là cả Sở gia đều bị san bằng ấy chứ! 

Thanh thế của trận pháp quá hoành tráng, tất cả những kẻ tập kích Sở gia đều phải ngẩng đầu lên nhìn nó.

Khi thấy trận pháp khổng lồ kia, chân tay chúng nhũn ra như bún.

- Ôi đệt má cái gì kia?! 

- Đây là pháp thuật công kích, có người muốn công kích Sở gia! Chết rồi, chạy mau!

- Không chạy được, phạm vi rộng quá!

- Ai kéo ta với, chân ta nhũn rồi! 

Ngay khi đám tập kích loạn cào cào, trong trận pháp trên bầu trời đã xuất hiện vô số lưỡi kiếm.

Mỗi một lưỡi kiếm đều là kiếm khí ngưng tụ cao độ, vì chất lượng của kiếm khí quá cao mà lưỡi nào lưỡi ấy đều tỏa ra hàn ý lạnh lẽo y như kiếm thật.

- Xuống! 

Bạch Tôn Giả trên bầu trời nhẹ nhàng vẫy tay.

Vèo vèo vèo vèo ~~

Mấy ngàn thanh kiếm phóng xuống như mưa. 

Tống Thư Hàng lo lắng hỏi:

- Bạch tiền bối, dùng công kích quét map thế này có sợ làm ngộ thương đệ tử Sở gia không?

- Yên tâm đi, mỗi đạo kiếm khí đều nằm trong sự khống chế của ta. Nó sẽ không làm tổn thương đến người có huyết mạch của Sở gia. 

Bạch Tôn Giả an ủi.

Rầm rầm rầm rầm ~

Tiếng động vang vọng không ngừng vang lên từ phía Sở gia. 

- Đúng rồi, có giết hết cả đám này luôn không?

Bạch Tôn Giả đột nhiên quay đầu nhìn sang Tống Thư Hàng.

Tống Thư Hàng: 

-…

Sao ngài lại hỏi ta?

Nói thật là nếu có người dám đột nhập vào nhà Tống Thư Hàng rồi bắt ba mẹ hắn thì hắn sẽ bùng nổ chém người ngay. 

Thế nhưng bây giờ đối phương đang tập kích nhà họ Sở mà.

- Bạch tiền bối à, không bằng chúng ta bắt hết đám người tập kích này lại, khiến chúng không còn năng lực chống cự rồi giao cho người nhà họ Sở xử lý đi.

Tống Thư Hàng đáp. 

Còn Sở gia muốn xử lý đám tập kích thế nào thì không liên quan đến họ.

- Phiền thế. Thôi cứ giết hết đi.

Bạch Tôn Giả nói. 

Tống Thư Hàng:

- …

Nói tới nói lui, cuối cùng Bạch tiền bối cũng nhíu mày rồi thu lại một chút lực trên tay. 

- Á á á á ~~

Tu sĩ bên dưới kêu la thảm thiết.

Kiếm khí vốn đủ để giết sạch bọn họ trong khoảnh khắc chém xuống người họ lại không giết họ, chỉ phế bỏ khí hải đan điền bản nguyên, xé rách kinh mạch hoặc phế bỏ khả năng hành động của họ mà thôi. 

Họ tạm nhặt về được cái mạng quèn.

- Xong xuôi.

Bạch Tôn Giả vỗ tay, trận pháp khổng lồ tan biến, kiếm khí phía dưới đều hóa thành linh lực tiêu tan trong thiên địa. 

Trong họa có phúc.

- Đi, chúng ta xuống đó.

Bạch Tôn Giả kéo Tống Thư Hàng và đệ tử Sở gia kia thả người nhảy xuống từ độ cao hơn một ngàn mét. 

- Á á á á

Đệ tử Sở gia hốt hoảng gào lên.

- … 

Tống Thư Hàng:

- Bạch tiền bối, chúng ta không thể hạ xuống một cách bình thường được sao?

Nhảy xuống từ độ cao cả ngàn mét thế này thì bệnh sợ độ cao của hắn sẽ càng ngày càng nghiêm trọng cho xem, vạn nhất nó thành bệnh nan y, sau này không ngự kiếm phi hành được thì biết làm thế nào? 

- Yên tâm đi, có ta ở đây, ta không để ngươi gặp chuyện gì bất trắc đâu.

Bạch Tôn Giả cam đoan.

Diệp Tư trong cơ thể Tống Thư Hàng thu hồi kim thư bản mệnh, tước yêu Tiểu Thải vỗ cánh, cắp Địa Tạng Độ Hồn kinh chậm rãi đáp xuống. 



Sau khi đáp xuống địa phận Sở gia.

Đệ tử Sở gia mềm oặt người ngã xuống, không dậy nổi nữa. 

Tống Thư Hàng nhìn đệ tử Sở gia nọ với ánh nhìn thương hại. Vị đạo hữu này cũng gia nhập đoàn quân sợ độ cao rồi. Nếu tương lai đạo hữu này thăng được lên tứ phẩm thì khách hàng sử dụng phi kiếm có lan can của hắn sẽ nhiều thêm một người, hay lắm.

- Bạch tiền bối, chúng ta đi gặp những thành viên Sở gia đang bị giam cầm, xem vị tộc trưởng linh hoàng ngũ phẩm kia có nhà không đi.

Tống Thư Hàng nói. 

- Khỏi tìm nữa, trong toàn bộ Sở gia này không có khí tức của linh hoàng ngũ phẩm. Có lẽ vị tộc trưởng kia đã bị bắt đi cấm địa trước rồi.

Bạch Tôn Giả cười ha hả rồi nói:

- Dám tranh vào thám hiểm cấm địa trước ta, vào đó rồi ta sẽ diệt sạch hết!