Trong toa tàu tĩnh mịch, tiếng vang trong trẻo ấy vang lên đột ngột khiến cho người ta chẳng thể bỏ qua.
Đàn chủ sắc mặt tái xanh liếc thiếu niên bằng nửa con mắt, sau đó, ánh mắt hắn dính chặt lấy chiếc dây chuyền, rồi há hốc miệng rộng mà đờ ra đó.
- Xin lỗi vì đã quấy rầy hai vị.- Thiếu niên nhoẻn miệng, nhìn về phía đàn chủ, như cười như không: - Ta có cần phải tự giới thiệu không?
Thế rồi, thiếu niên thản nhiên nói tiếp:
- Ta tên là Tống Thư Hàng.
Chỉ là một cái tên con trai nhã nhặn không có gì đặc biệt.
Hòa thượng Tây không rõ thiếu niên thần bí tự giới thiệu để làm gì. Thế nhưng lúc này, hắn lại thấy sắc mặt của đàn chủ cường đại thay đổi rõ rệt!
Sắc mặt kia… hoảng sợ như thấy tận thế giáng xuống đầu vậy!
Có hi vọng?! hòa thượng Tây nghĩ thầm trong lòng.
Tống Thư Hàng thấy thế thì hạ mắt xuống, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong càng thêm rõ nét.
Sau đó một lá bùa chú trượt xuống tay hắn. Hắn nắm lấy, miệng khẽ quát:
- Phá!
Là phá tà phù!
Một luồng linh lực cuồng bạo không gì địch nổi từ trong lá bùa phóng xuất ra!
Đây là thứ linh lực cường đại mà đàn chủ và hòa thượng Tây đều không dám tưởng tượng tới. Nó như một cơn lốc sầm sập quét qua cả toa tàu.
Chỉ trong phút chốc, toàn bộ năng lượng tiêu cực của quỷ vật đều bị quét sạch.
Mấy tiểu quỷ mà đàn chủ thả ra để phá hủy camera lúc trước không kịp rên một tiếng, đã bị linh lực khủng khiếp đánh tan xác pháo, trở thành những hạt không khí tiêu tán trong không trung!
Ngay cả quỷ tướng Khổ U đằng sau đàn chủ cũng không may mắn thoát nạn, nửa thân thể nó chen vào khoang tàu để bảo vệ đàn chủ trực tiếp bị linh lực bùng nổ đánh nát!
- Á!! quỷ tướng Khổ U phát ra tiếng kêu thảm thiết rồi nhanh chóng tháo chạy khỏi toa tàu.
Thế nhưng, chạy trốn cũng vô dụng!
Linh lực của phá tà phù quyết giết không tha, theo sát quỷ tướng, đuổi nó chạy tuốt hai toa tàu mới chịu dừng!
Đến khi sức mạnh của phá tà phù tan hết, quỷ tướng Khổ U chỉ còn lại một phần mười xác quỷ, yếu ớt kiệt quệ, co rúm trên tàu, không nhúc nhích được.
Hết thảy chỉ xảy ra trong chớp mắt!
Ngay sau đó không gian trước mắt hòa thượng Tây sáng ngời lên, năng lượng tiêu cực của ma quỷ bao phủ toa tàu bị khu trừ sạch sẽ, cả tàu sáng sủa trở lại. Sắc mặt của những hành khách rơi vào ảo giác đều trở nên bình tĩnh, không còn run rẩy hoảng sợ như trước, chỉ là vẫn còn chìm trong giấc ngủ say.
Trong ánh mắt của hòa thượng Tây lộ vẻ mừng rỡ như điên, nếu phải minh họa bằng một câu danh ngôn Hoa Hạ thì chính là… sơn cùng thủy tận ngờ không lối, liễu thắm hoa xanh lại có làng!
Đàn chủ sắc mặt như tro tàn liên tiếp thoái lui.
Hắn vốn là quỷ tu tà đạo, chân khí trong cơ thể đều là hàn hệ thiên âm. Tuy không bị phá tà phù coi là quỷ vật mà tịnh hóa. Thế nhưng cũng vẫn bị cơn lốc linh lực nhét đầy hành đầy mồm. Cộng thêm kịch độc còn trong cơ thể quả là khiến hắn khổ không tả xiết.
Điều càng xui xẻo hơn là, vị Tống tiền bối này…. sao lại ở đây?
Đàn chủ cảm thấy hai chân mềm nhũn run rẩy, đứng cũng không đứng vững.
Dựa theo manh mối từ bốn loại dược liệu giải độc, chẳng phải vị tiền bối này nên đến tiệm thuốc Viên Long trước hay sao? Sao hắn lại xuất hiện ở nơi này?
Chẳng lẽ…đây cũng là một phần trong cạm bẫy của đối phương ư? Tất cả mọi việc đều nhằm mục đích vây chết mình trong toa tàu nhỏ hẹp này ư?
Thì ra mình hoàn toàn không có thời cơ đổi vận gì hết, thì ra vận may lúc nãy chỉ là hồi quang phản chiếu của một kẻ mắc bệnh nan y sắp chết mà thôi!
Đùa nhau à!
Nét cười trên khóe miệng Tống Thư Hàng càng lúc càng sâu. Bây giờ hắn đã có thể xác định được thân phận thực sự của quỷ tu trước mắt này rồi.
Nhìn thấy dây chuyền linh quỷ không kinh hỉ mà lại ngẩn người; nghe tên Tống Thư Hàng mà kinh hoàng thất sắc; sau khi hắn thi triển phá tà phù, đối phương lại tái mét mặt mày, chỉ hận không thể chuồn cho mau, hơn nữa trên người còn có mùi thuốc đặc thù…
Là đàn chủ, không còn nghi ngờ gì nữa!
Không ngờ đối phương lại rời khỏi tiệm thuốc Viên Long để lên chuyến tàu điện ngầm này, hiểm thật, suýt nữa thì bỏ lỡ mất rồi.
May mà hôm nay gặp cô bé dễ thương kia, mình bộc phát thuộc tính người tốt, bế cô bé ngồi thêm ba trạm tàu. Bằng không dẫu có tới tiệm thuốc Viên Long cũng chẳng thể tìm được dấu vết gì của đàn chủ.
Đúng là đi mòn gót sắt tìm không thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công!
Ai nói ở hiền không gặp lành?
Đôi khi người tốt sẽ gặp may đó!
Tuy rằng việc đụng độ với đàn chủ ở ngay đây không theo kế hoạch của hắn.
Thế nhưng biến hóa kiểu này, hắn thích!
Vậy hiện tại phải làm thế nào đây?
Lợi dụng hết thảy những gì đang có trong tay, ba loại phù bảo, phi kiếm ẩn hình, và… thân phận Tống tiền bối!
Bây giờ việc hắn cần làm chính là giữ vững khí thế, khí thế áp bức!
Hắn phải duy trì hình tượng tiền bối đại cao thủ của mình, khi cần thiết phải lớn giọng, càng lớn càng tốt, tóm lại nhất định phải dọa sợ đối phương. Bằng không nhất định đàn chủ kia sẽ nhìn thấu, chỉ trong nháy mắt là làm gỏi mình rồi.
Nói tóm lại, bây giờ là lúc để giả vờ nguy hiểm!
Hơn nữa còn phải giả vờ cho thông minh, bởi vì một khi giả không giống thật thì hậu quả khôn lường.
Nội tâm suy nghĩ rất nhiều nhưng trên mặt Tống Thư Hàng vẫn duy trì biểu cảm như giếng cổ không gợn sóng, hắn thản nhiên nói:
- Được rồi, không có những vật dơ bẩn kia, chúng ta có thể tán gẫu đàng hoàng rồi.
Bộ dạng lạnh nhạt này sẽ khiến cho đối phương có cảm giác việc hắn xua tan toàn bộ quỷ vật trong toa tàu chỉ dễ dàng như thở một hơi mà thôi.
Tán gẫu đàng hoàng? Tán chuyện ta phải chết kiều gì chắc?
Đàn chủ chỉ có một suy nghĩ duy nhất mà thôi, chuồn!
Không thể không nói, đôi khi ấn tượng đầu tiên đối với con người là vô cùng quan trọng. Đàn chủ nhận định Tống Thư Hàng là một cao nhân tiền bối, chẳng chút hoài nghi. Là một quỷ tu cẩn thận nhát gan, hắn nghiên cứu cực sâu các phương pháp thoát mạng. Trên đời này chỉ có cách trốn chạy mà người ta không nghĩ đến, chứ chẳng có cách nào mà hắn không làm được.
Núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt!
Nhưng mà ý nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, hắn đã thấy thiếu niên đối diện rút ra một vật vô hình.
Đó là thứ mà mắt thường của hắn không thể nhìn thấy, thế nhưng… lại khiến hắn cảm nhận được một loại hơi thở sắc bén nguy hiểm.
Nhiều năm về trước, một vị tu sĩ cường đại đã bắt hắn phải trải nghiệm cảm giác này, đó là phi kiếm! Câu lấy đầu người ngoài ngàn dặm dễ dàng như lấy đồ trong túi chính là dùng để miêu tả phi kiếm, vũ khí có tốc độ nhanh đến mức không gì có thể sánh bằng!
Còn nhớ năm đó hắn mới có tu vi nhất phẩm, may mắn được đi theo vài tu sĩ tiền bối đi tìm một di tích thần tiên cổ xưa.
Đương khi đó, hắn căng thẳng đến mức mót tiểu, bèn tìm cơ hội chui góc tường xả một hơi. Chính vào lúc này, vị tu sĩ tiền bối có phi kiếm kia đột nhiên rút kiếm, kiếm bay ngàn dặm, chém đầu quân địch quay về đến nơi mà đàn chủ vẫn chưa giải quyết hết nỗi buồn…
Khi đối mặt bảo vật bậc này, hắn căn bản không có chỗ nào để trốn. Bước chân đang âm thầm lui về phía sau của đàn chủ khựng lại. Quả nhiên đúng như suy đoán của mình, tuy là mắt thường không nhìn thấy, thế nhưng khi cầm phi kiếm và có ý định triển lộ phi kiếm, với kẻ địch thì tu sĩ nhị phẩm trở lên sẽ cảm ứng được.
Tống Thư Hàng thở phào trong lòng.
Vừa rồi khi nhìn ra đàn chủ có ý định chạy trốn, Tống Thư Hàng liền nghĩ đến việc dùng phi kiếm dọa đối phương. Tuyệt đối không thể để đàn chủ trốn thoát! Nếu không giữa biển người mênh mông này biết tìm hắn thế nào đây.
Đồng thời trong tay hắn còn âm thầm cầm một lá kiếm phù, một khi đàn chủ liều chết trốn chạy thì kiếm phù sẽ lập tức chém xuống. Nhưng đây chỉ là hạ sách mà thôi, Tống Thư Hàng không thể xác định được một lá kiếm phù có đủ để xử lý đàn chủ hay không.
May mà đàn chủ bị khí tức của phi kiếm dọa sợ.
Tống Thư Hàng nở một nụ cười bí hiểm:
- Ha hả, muốn chạy sao? Ngươi nghĩ mình có thể chạy thoát khỏi bàn tay của bổn tọa hay sao?
Nghe ngượng quá. Khi tự xưng hai chữ bổn tọa da gà da vịt của Tống Thư Hàng nổi hết cả lên.
- Tống tiền bối, vãn bối có mắt như mù, quấy rầy đến ngài. Xin tiền bối… cho vãn bối một con đường sống.- đàn chủ không còn đường lui, chỉ đành xót xa xin giữ mạng.
Không thể trốn thoát… đàn chủ nghĩ thế.
Con đường sống này chỉ sợ phải đổi bằng một cái giá vô cùng lớn, hơn nữa không biết có còn đường sống để đi không.
- Đường sống? Ha ha ha.- Tống Thư Hàng cười vang, vừa cười vừa điên cuồng suy nghĩ, kế hoạch liên tiếp nảy ra trong đầu.
- Bổn tọa cho ngươi còn ít cơ hội sao? - Tống Thư Hàng hỏi ngược lại.
Đàn chủ hối hận xanh ruột, đúng là hắn tưởng lầm tiền bối là phàm nhân, tâm linh bị ý niệm tham lam bịt kín nên đã thử tiền bối hết lần này đến lần khác.
- Song, bổn tọa có thể cho ngươi một cơ hội cuối cùng.- Tống Thư Hàng dựng phi kiếm, phong phạm cao thủ tỏa ra từ trong xương tủy. Hắn nhìn xuống đàn chủ, lạnh lùng nói: - Miễn cho việc này lan truyền ra ngoài, người đời lại nói bổn tọa ức hiếp hậu bối nhỏ yếu thì mặt mũi biết để đằng nào.
- Trước mắt mình chỉ là một con kiến, chỉ là một con kiến, một con kiến! - Tống Thư Hàng nhìn xuống đàn chủ, ánh mắt không mang mảy may tình cảm.