Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần)

Chương 838: Bảy chữ ‘giết’ sẽ có khí thế hơn!




- Không phải là tà tu đã tu luyện bậy bạ đấy chứ?

Tống Thư Hàng hỏi

- Không phải... ta cảm thấy, tên này chưa từng tu luyện.

Diệp Tư chau mày nói:

- Nhìn hắn có vẻ như bị năng lượng của thế giới Cửu U rót thẳng vào người, sau đó bị năng lượng dơ bẩn nồng độ cao của thế giới Cửu U đồng hóa. Giống như bị Cửu U nhập vào vậy!

- Năng lượng nồng độ cao của thế giới Cửu U á? Nếu thế thì…

Tống Thư Hàng nhìn vào ngực mình rồi gật đầu:

- Chính là mày đấy! Ra đi, hình chiếu hoa sen!

Hạch tâm trong tâm khiếu của hắn bắt đầu chiếu ra ảnh ảo của một cây hoa sen. Rễ của cây hoa sen này hiện có mười mấy vạn rễ con, ‘vù’, chúng đâm thẳng về hướng người đàn ông trung niên ở đằng xa.

- Thật là lợi hại!

Tiểu Quả Quả trợn tròn mắt, đây là pháp thuật mới mà Thư Hàng sư huynh tu luyện sau khi chia tay với nó sao? Nhìn có vẻ rất trâu bò đấy.

- Nhiều xúc tua quá!

Loli Chúc kêu lên đầy kinh ngạc.

Tống Thư Hàng: …

‘Không phải xúc tua mà là rễ cây! Rễ cây và xúc tua hoàn toàn là hai thứ khác nhau nhé! Xúc tua là của động vật, rễ là của thực vật mà!’

Thi, cô bé lớn tuổi hơn đập nhẹ vào đầu tiểu sư muội một cái:

- Không phải xúc tua, là rễ cây!

Loli Chúc nghiêm túc gật đầu, sau đó lại kêu lên kinh ngạc:

- Nhiều rễ cây quá!

Tống Thư Hàng không muốn tiếp tục khinh bỉ nữa luôn.

Trong lúc họ nói với nhau dăm ba câu, rễ của hình chiếu hoa sen đã vươn đến bên người đàn ông trung niên kia, cắm vào trong năng lượng Cửu U nồng đậm kia.

Tuy rằng cùng là năng lượng Cửu U có độ thuần khiết cao nhưng so với hung thú tà năng trong Dao Trì thiên giới, năng lượng Cửu U quanh cơ thể người đàn ông trung niên này quá nhỏ bé.

‘Vù’ một cái, năng lượng Cửu U độ tinh khiết cao quanh người đàn ông trung niên đó đã bị hút sạch.

Không có năng lượng Cửu U chống đỡ, người đàn ông lôi thôi kia không thể tiếp tục lơ lửng trên không trung được nữa, hắn rơi ngay từ trên trời xuống.

Nhưng cho dù rơi từ trên cao xuống, đôi mắt rắn của người đàn ông đó vẫn không lộ ra chút hoảng sợ nào. Trong mắt của hắn chỉ có vẻ hung ác:

- Tu sĩ ~ loài ~ người, tất cả đều đáng chết!

Cổ họng hắn phát ra ma âm có thể truyền đi rất xa:

- Người sai không phải là ta mà là thế giới này!

‘Lời thoại ngu ngốc như thế mà cũng có thể gầm ra tự nhiên vậy sao?’

Lúc này, Diệp Tư nói:

- Qủa nhiên không sai, tên này chỉ là người bình thường, nhưng bị năng lượng của thế giới Cửu U nhập vào người, đồng thời cơ thể của hắn cũng bị cải tạo một phen!

- Là ngẫu nhiên hay là do thế giới Cửu U đang chuẩn bị có kế hoạch gì đó đây?

Rễ của cây hoa sen chiếu ra từ ngực Tống Thư Hàng rút về. Đối với hạch tâm, năng lượng hấp thụ được lần này nhỏ như con muỗi, nhiều nhất chỉ bằng một viên linh thạch lục phẩm mà thôi.

Diệp Tư nói:

- Ai mà biết được. Cứ để mặc cho tên đó rơi từ không trung xuống à? Mất đi sự hỗ trợ của năng lượng thế giới Cửu U, hắn ta đã không còn năng lực dừng lại trên không trung nữa. Sau khi rơi xuống chắc hẳn sẽ nát như tương bần nhỉ? Như thế cũng tốt, chúng ta đỡ phải ra tay.

- Ừm… hay là cứu hắn lên rồi trói lại đi! Ta cứ cảm thấy mọi việc không đơn giản như thế. Cứ bắt trói hắn rồi ta sẽ vào nhóm Cửu Châu số 1 hỏi các tiền bối xem sao, ta nghĩ Bạch Vân thư viện Hằng Hỏa Chân Quân sẽ rất có hứng thú với tên này đấy.

Tống Thư Hàng nói.

Chỉ cần là chuyện liên quan đến âm mưu của thế giới Cửu U thì đệ tử Nho gia đều rất có hứng thú. Vì dù gì Cửu U và Nho gia cũng là hai phe hoàn toàn đối địch với nhau mà.

- Giao cho ta đi.

Diệp Tư cười nói, cô ấy khống chế kim thư, bay về phía người đàn ông đang rơi xuống kia.

Đợi khi đến gần người đàn ông đó, Diệp Tư giơ tay tế ra một cái lồng nhỏ rồi ném về phía đối phương.

Chiếc lồng đón gió phình to lên, trong nháy mắt hóa thành một cái lồng lớn cao hai mét, chụp lấy người đàn ông trung niên kia.

Sau đó, đáy lồng đóng lại, nhốt người đàn ông đó ở trong.

- Xong rồi.

Diệp Tư phất tay một cái, chiếc lồng kia lại bay về, treo vào phần đuôi của kim thư.

Trên mặt người đàn ông trung niên đó đầy vẻ hung ác, ‘rầm rầm rầm rầm’, hắn đập tay vào chiếc lồng.

Trong con ngươi dựng đứng của hắn tràn đầy sát ý:

- Tu sĩ loài người đáng chết… chết chết chết! Tất cả các tu sĩ loài người, giết giết giết giết giết giết!

Hắn ta nói liền một mạch mà không lấy hơi!

Lúc này, Thi - cô bé lớn tuổi hơn nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên:

- Lúc nãy ngươi nói một mạch sáu tiếng ‘giết’, có phải ngươi nói thiếu một chữ không? Nếu như muốn biểu đạt sự tàn bạo của mình thì ngươi phải nói liền một mạch bảy tiếng ‘giết’ thì mới có khí thế chứ, giết giết giết giết giết giết giết!

Tống Thư Hàng: …

- Trời sinh ra vạn vật cho con người nhưng con người lại có lỗi với trời, giết giết giết giết giết giết giết!

Người đàn ông trung niên đó gào thét, hai tay đập thật mạnh vào lồng.

Tống Thư Hàng:

- Ta cảm thấy hắn ta cần yên lặng một chút.

- Chỉ cần nện cho hắn một quyền là được, thể chất của hắn chỉ bằng tu sĩ Trúc Cơ thôi.

Diệp Tư sư tỷ không thèm quay đầu lại mà đáp.

- Khe hở của chiếc lồng này nhỏ quá, tay của ta không luồn vào trong được.

Tống Thư Hàng nói.

Diệp Tư quay đầu lại:

- Dùng quyền áp đi, hiện giờ ngươi có tu vi tam phẩm rồi, dùng quyền áp đánh ngất hắn đi.

- Với quyền áp hiện tại của ta, ta chỉ cần đánh ra một quyền là nổ tung não hắn luôn đấy.

Tống Thư Hàng nói. Mấy ngày hôm nay hắn tấn thăng lên một tiểu cảnh giới, vẫn chưa thích ứng hoàn toàn năng lượng tăng vọt. Nếu như hắn đánh ra thì quyền áp chỉ có thể phóng mà không thể thu.

- Để ta để ta.

Tiểu hòa thượng Quả Quả vui vẻ nói, nó giơ nắm đấm nhỏ của mình ra rồi nện một quyền thật mạnh.

Một luồng quyền áp đập vào cơ thể người đàn ông trung niên kia… Nhưng mà, quyền áp quá yếu. Người đàn ông trung niên kia chỉ bị đau thôi chứ không ngất đi.

‘Phì ~ phì’

Người đàn ông trung niên hít khí lạnh, phẫn nộ nhìn tiểu hòa thượng.

Mặt tiểu hòa thượng đỏ bừng lên, sau đó nó nói với Thi và Chúc:

- Cùng đánh đi!

Sau đó, ba người cùng vây quanh cái lồng, không ngừng xuất quyền. Từng quyền áp nhỏ bé cùng với nắm đấm rơi xuống chiếc lồng.

‘A a a’

Người đàn ông trung niên kia kêu thảm liên tục.

Nhưng không biết là do quyền áp của ba người quá yếu hay là do cơ thể của gã đàn ông trung niên này đã được năng lượng Cửu U cải tạo nên vô cùng cứng cỏi.

Nói tóm lại, người đàn ông trung niên kêu gào liên tục nhưng không bị ngất đi.

Tống Thư Hàng: …

Hắn cảm thấy tiếng kêu này còn ồn hơn ấy!

Nhưng hắn thấy trên mặt ba đứa nhóc có vẻ không chịu nhận thua nên đành thôi, cứ để mặc chúng tiếp tục vậy.

Tống Thư Hàng lấy điện thoại ra, đăng nhập vào nhóm Cửu Châu số 1, nói hết chuyện xảy ra vừa rồi, đồng thời miêu tả đơn giản tình trạng cơ thể của người đàn ông trung niên một lượt, rồi còn gửi kèm hai tấm ảnh của hắn ta.

Lần này, người đầu tiên ngoi lên trả lời không phải là Bắc Hà Tán Nhân. Gần đây Bắc Hà tiền bối đang âm thầm đến Tử Cấm thành để nghiên cứu địa hình rồi, cho nên không online.

Lần này người đầu tiên trả lời Tống Thư Hàng là Lệ Chi Tiên Tử:

‘Ồ, Thư Hàng lại gặp phải chuyện kì lạ gì à?’

‘Đúng thế, trên đường về nhà gặp phải một đống chuyện.’

Tống Thư Hàng đáp.

Tiếp đó, Tống Thư Hàng lại nói:

‘@ Hằng Hỏa mệt tim muốn được nghỉ hưu, Hằng Hỏa tiền bối có đây không? Ngươi có hứng thú với tên tù binh này không? Nếu như thấy có hứng thú thì phái người đến thành phố Văn Châu tìm ta đi, ta giao tên tù binh này cho ngươi.’