Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần)

Chương 810: Niềm Vui Khi Giúp Người Là Cái Gốc Của Sự Vui Vẻ




Cách đây rất lâu Linh Điệp Tôn Giả đã quyết định sẽ quay bộ phim này rồi.

Thậm chí ở trong lòng hắn đã sắp xếp hết mọi nội dung của bộ phim, ví dụ như ném Tam Lãng đạo hữu vào những ngọn sóng vĩ đại, các loại sóng lớn, quay cuồng trên mặt biển! Rồi vứt vào trong miệng hồ núi lửa, đủ các loại sóng, đủ loại quay cuồng! Rồi lại vứt tiếp vào những vùng đất có tính ăn mòn, đủ loại sóng, đủ loại quay cuồng…

Linh Điệp Tôn Giả bảo đảm rằng hắn sẽ đầu tư thật nhiều vốn liếng vào bộ phim này để quá trình quay thật hoàn mỹ.

“Dù sao thì lão phu cũng không phải là một con sâu xanh nhỏ một mực tu luyện thành linh điệp, hơn nữa cũng không biết kết kén khiến cho Tam Lãng đạo hữu rất thất vọng. Vì thế coi như bộ phim này là lão phu bồi thường cho Tam Lãng đạo hữu vậy. Nghe nói lần này các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu Số 1đóng phim, Tam Lãng đạo hữu lại không tham gia nên lão phu cũng có trách nhiệm bồi thường cho hắn một cơ hội diễn vai chính ấy mà.”

Linh Điệp Tôn Giả thầm nghĩ trong lòng.

Lúc này tin nhắn trả lời của Bạch Tôn Giả phát tới, dường như bây giờ hắn đang rất bận nên trả lời tin nhắn cực kỳ đơn giản: “Không thành vấn đề!”

Chỉ một lát sau Bạch Tôn Giả lại gửi thêm một tin nhắn đến:

“Trả lời Linh Điệp tiền bối: Bây giờ Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối vẫn còn bị nhốt trong bí cảnh chậm chạp của Bạch tiền bối, ngài có thể đến đó đón Tam Lãng tiền bối về nhà. Ngoài ra chút nữa ta sẽ gửi một tệp tin đính kèm về cách tiền vào bí cảnh chậm chạp qua email cho ngài. Bởi vì bây giờ Bạch tiền bối đang rất bận nên ta thay mặt ngài ấy trả lời ngài... Tống Thư Hàng.”

Ngón tay của Linh Điệp tiền bối lướt qua lướt lại trên bàn phím, sau đó trả lời:

“Được rồi, Thư Hàng đạo hữu cảm ơn Bạch đạo hữu giùm ta nhé.”

Nghĩ đi nghĩ lại, Linh Điệp Tôn Giả lại hỏi tiếp:

“Đúng rồi, Thư Hàng tiểu hữu, tiếp theo ta muốn quay một bộ phim cho Tam Lãng đạo hữu, trong đó có một nhân vật giả gái đấy, tiểu hữu có hứng thú tham gia đóng phim không?”

Linh Điệp Tôn Giả nhớ là dường như vị Thư Hàng tiểu hữu này có sở thích mặc đồ con gái, chi bằng cho hắn cơ hội để thỏa mãn sở thích của mình một chút nhỉ?



Tống Thư Hàng trong mảnh vỡ Thiên Đình ở chốn xa xôi: …

Sao cứ cảm thấy Linh Điệp Tôn Giả đang hiểu lầm chuyện gì đó thì phải.

Hơn nữa chắc chắn Linh Điệp Tôn Giả không biết dáng người bây giờ của hắn. Với dáng người hiện giờ của hắn mà đi giả gái chắc chắn các khán giả sẽ tự chọt mù mắt luôn ấy chứ. Đến lúc đó chỉ riêng tiền đền bù tổn thất tinh thần thôi cũng đủ sạt nghiệp.

Thế là Tống Thư Hàng cắn răng, từ chối ngay lập tức:

- Cảm ơn Linh Điệp tiền bối, nhưng ta không được đâu. Thời gian tiếp theo ta còn phải đi học nên không còn thời gian đóng phim nữa rồi.

Linh Điệp Tôn Giả nhanh chóng trả lời lại:

- Vậy thì tiếc quá, vậy tiểu hữu, nếu có cơ hội thì lần sau hợp tác nhé!

Sau khi gửi xong tin nhắn, Linh Điệp Tôn Giả lập tức tắt màn hình máy tính lại.

Hắn cảm thấy sở thích đặc thù này của Tống Thư Hàng tiểu hữu rất ba chấm nhưng cũng là một sở thích rất tốt.

Linh Điệp Tôn Giả là người khá ủng hộ những người con trai có sở thích này giống Tống Thư Hàng, biến thái một chút thì có gì sai đâu chứ?

Vì thế Linh Điệp Tôn Giả nghĩ có phải mình nên ở phía sau đẩy Tổng Thư Hàng tiểu hữu một cái không nhỉ? Ví dụ như chiếu cố cái sở thích đặc biệt này của tiểu hữu đó từ mọi phương diện, khiến sở thích của hắn có không gian để phát triển.

- Ví dụ như là đưa một vài bộ quần áo của con gái đến cho hắn thì thế nào nhỉ? Nếu có thời gian thì lại nghĩ cách truyền thụ cho hắn kiến thức khổng lồ về mỹ phẩm trang điểm, đẩy mạnh bồi dưỡng sở thích này của hắn vậy.

Linh Điệp Tôn Giả thầm lên kế hoạch.

Giúp người làm vui là gốc rễ của niềm vui.

Đợi thêm một thời gian nữa sẽ thực thi kế hoạch này vậy!

Bây giờ… trước hết phải đi bắt Cuồng Đao Tam Lãng về đã.

Thế là Linh Điệp Tôn Giả gửi cho đệ tử của mình - Lưu Kiếm Nhất đại lười một tin nhắn, bảo hắn đến đây. Để trị khỏi bệnh lười của Lưu Kiếm Nhất, gần đây Linh Điệp Tôn Giả không ngừng phân cho hắn đủ loại nhiệm vụ khác nhau, nhằm khiến Lưu Kiếm Nhất không còn lười như trước nữa.

Sau khi nhận được tin nhắn của sư phụ, Lưu Kiếm Nhất bưng khuôn mặt đau khổ chạy tới:

- Sư phụ, lại có nhiệm vụ gì sao?

Gần đây hắn hoài nghi không biết có phải mình đã vô tình đắc tội gì với sư phụ hay không nên sư phụ mới dùng đủ loại nhiệm vụ để liều mạng giày vò hắn. Lưu Kiếm Nhất cảm thấy dạo này hắn gầy sọp đi rồi.

- Kiếm Nhất à, sư phụ có chuyện muốn ngươi đi làm. Ngươi đến tọa độ này, ở đây có một bí cảnh chậm chạp, ngươi đi vào đó đón Cuồng Đao Tam Lãng đạo hữu ra. Có điều khi đón người thì ngươi phải chú ý đừng để bản thân lọt vào trong bí cảnh. Bí cảnh này khá phiền phức, sau khi tiến vào động tác của ngươi sẽ bị cưỡng chế chậm lại.

Linh Điệp Tôn Giả nói xong lập tức đưa tọa độ của bí cảnh chậm chạp và cách mở bí cảnh, đón người bên trong ra gửi cho Lưu Kiếm Nhất.

- Bí cảnh chậm chạp?

Nghe đến đây ánh mắt Lưu Kiếm Nhất đột nhiên sáng lên, sau đó hắn gật đầu nói:

- Ta biết rồi sư phụ, vậy ta sẽ đi đón Tam Lãng đạo hữu ngay đây.

Vừa dứt lời Lưu Kiếm Nhất lập tức lên đường với tốc độ nhanh hiếm thấy, bay về phía bí cảnh chậm chạp…

Thấy vậy Linh Điệp Tôn Giả lại thầm nghi hoặc, tại sao Lưu Kiếm Nhất lại đột nhiên trở nên có động lực như vậy?

Ở phía bên kia, trong mảnh vỡ Thiên Đình.

Bạch Tôn Giả đang nâng một đoàn ánh sáng lên rất đỗi thận trọng.

- Đây chính là hồn phách của vị tôn giả thất phẩm vừa rồi sao?

Tô Thị A Thập Lục hỏi.

- Đúng vậy. Muốn lấy hồn phách của một tôn giả thất phẩm ra thật đúng là phí sức.

Bạch Tôn Giả nói với vẻ đắc ý:

- Để lôi hồn phách của hắn ra thì nhất định phải đảm bảo trạng thái của hắn đang là yếu nhất. Vì thế ta đã quyết định ra tay trong khoảnh khắc trước khi hắn chết.

Khoảnh khắc trước khi hắn chết, ta lập tức cho hắn ăn hạt sen “Quân Tử Kim Liên”, tiếp theo tác dụng kéo dài tuổi thọ của hạt sen này sẽ tác động vào hồn phách của hắn. Sau đó mới bắt đầu khôi phục lại thân thể của hắn.

Trong đó sẽ có một khoảnh khắc còn kém hơn cả thời gian này, đưa thân xác của hắn vào trạng thái “Tử vong”, còn hồn phách sẽ rơi vào trạng thái “Kéo dài năm mươi năm tuổi thọ”.

Cũng chỉ khi nó rơi vào trạng thái “Giao thoa giữa sống và chết” đặc biệt này thì ta mới có thể kéo hồn phách của hắn ra một cách thuận lợi được.

Tống Thư Hàng nghe xong bèn nghĩ, cảm giác cái này hệt như lỗi bug trong trò chơi online trước đây, máu về 0 mà vẫn không chết.

Bạch Tôn Giả nói tiếp:

- Cứ như vậy thì hồn phách vẫn còn sống của một tôn giả thất phẩm đang vô cùng yếu ớt sẽ về tay! Hệt như trong dự đoán của ta.

- Vậy tiếp theo chúng ta có thể tra hỏi cái hồn phách này sao?

Tô Thị A Thập Lục hỏi.

- Không vội! Thư Hàng, cho ta mượn một thứ. Ta nhớ là trong tay ngươi có một viên phong hồn băng châu đúng không? Chính là cái thứ trước đây ngươi dùng để phong ấn linh quỷ đấy.

Bạch Tôn Giả nói.

Tống Thư Hàng gật đầu, rồi lấy băng châu trong túi thu nhỏ một tấc ra cho Bạch tiền bối.

Quả băng châu này thật sự khiến hắn vô cùng hoài niệm.

Lúc đầu khi hắn còn chưa bắt đầu tu luyện, quả băng châu này đã đem đến cho hắn một không khí mát mẻ như máy điều hòa giữa trời hè nóng bức, còn giúp đầu óc hắn luôn trong trạng thái thanh tỉnh, năng lực học tập tăng vọt. Cũng chính nhờ viên phong hồn băng châu này đã khiến hắn bắt đầu suy nghĩ về sự tồn tại của tu sĩ. Nghĩ lại, chuyện đến thành phố kế bên bắt linh quỷ với Vũ Nhu Tử cứ như đang hiện ra trước mắt.

Sau khi nhận lấy phong hồn băng châu, Bạch Tôn Giả để nó xuống đất, rồi lập tức vẽ một trận pháp loại nhỏ ở xung quanh băng châu.

- Tiền bối, người muốn phong ấn hồn phách này vào trong phong hồn băng châu sao?

Tống Thư Hàng hỏi. Nhưng hồn phách của một Tôn Giả thất phẩm có thể chịu nổi phong hồn băng châu sao?

- Đúng vậy.

Bạch Tôn Giả trả lời. Nói xong hắn nâng hồn phách kia lên, ấn về phía phong hồn băng châu. Sau đó hồn phách của Tôn Giả thất phẩm được phong ấn vào trong phong hồn băng châu một cách hoàn mỹ.

Trận pháp trên mặt đất biến mất, còn vẻ ngoài của phong hồn băng châu cũng xảy ra biến hóa. Trên hạt châu mọc ra một cái đuôi dài một mét!

- Đã xong!

Bạch Tôn Giả vỗ tay nói.

Sau đó, Bạch Tôn Giả kéo gốc nhân sâm lớn kia đến.

Lúc này gốc nhân sâm lớn bắt đầu mơ mơ màng màng tỉnh lại, mở mắt ra. Mặc dù nó vẫn đang trong hình dáng nhân sâm nhưng cũng đã thành tinh, mọc ra một đôi mắt và một cái miệng.

Sau khi tỉnh lại, vừa nhìn thấy Bạch Tôn Giả thì nó lại liều mạng giãy dụa.

- Đừng làm rộn!

Bạch Tôn Giả vỗ nhẹ một cái xuống, gốc nhân sâm lớn đó lại bị ngất đi.

Tiếp theo Bạch Tôn Giả cầm phong hồn băng châu lên nhét vào trong miệng của nhân sâm tinh, chỉ chừa lại cái đuôi kia ở bên ngoài miệng của nó.

Tống Thư Hàng tò mò:

- Bạch tiền bối, người đang làm gì vậy?

- Ta làm thế là để hồn phách của tên tôn giả thất phẩm trong phong hồn băng châu có thể khống chế được thân thể của gốc nhân sâm tinh này, sau đó mới có thể thuận lợi hỏi một vài chuyện từ trong miệng hắn được.

Bạch Tôn Giả giải thích.

- Vừa rồi khi nhốt hồn phách vào trong băng châu, ta đã cố ý để lộ ra một chút. Dù sao thì hồn phách này cũng là tôn giả thất phẩm, cho dù có rơi vào trạng thái vô cùng suy yếu nhưng để khống chế được thân thể của gốc nhân sâm tinh này thì vẫn không thành vấn đề.

Tô Thị A Thập Lục chớp mắt:

- Bạch tiền bối, tại sao phải phiền toái như vậy cjiws? Chúng ta có thể trực tiếp ép cung hồn phách của hắn, hỏi ra tim ticws mà chúng ta muốn mà?

- Không phiền toái, hơn nữa cách này của ta có hiệu quả tốt hơn!

Bạch Tôn Giả nói với vẻ dương dương đắc ý.

Đúng lúc này, gốc nhân sâm lớn kia lại bắt đầu mở mắt ra.



- Ta vẫn chưa chết sao?

Lư Sơn Lộ Ma Tôn thầm nghi hoặc. Rõ ràng thọ nguyên của hắn đã hết, ý thức cũng đã tiêu tán. Thứ chờ đợi hắn chính là kết cục thần hình câu diệt mà.

Nhưng tại sao hắn còn có thể mở mắt ra được chứ?

Lúc này khi thị giác của hắn đã khôi phục, hắn lập tức nhìn thấy một thân xác già nua. Đó chính là thân xác của hắn!

Quả nhiên… Hắn đã chết rồi sao?

Nhưng nếu đã chết thì tại sao hắn còn có thể mở mắt ra được?

Chẳng lẽ hồn phách của hắn vẫn chưa tan biến hết?

Không thể nào… Một tu sĩ bị hao hết thọ nguyên thì chỉ có một kết cục đó là thần hình câu diệt. Sau khi thân xác chết đi, hồn phách cũng sẽ bắt đầu tan biến!

Đúng lúc này tầm mắt của hắn lại nhìn thấy được mấy đạo thân ảnh.

Vị quái vật sở hữu dáng vẻ tuấn mỹ nhưng thực lực lại cực kỳ đáng sợ kia.

Một bên là tên tiểu quỷ tam phẩm mặt mũi hiền hòa nọ!

Sau đó là một thiếu nữ cũng đạt đến cảnh giới tam phẩm.

- Tỉnh rồi đấy à?

Bạch Tôn Giả đứng ở bên cạnh nhân sâm lớn, cười ha hả nói.

Ma tôn Lư Sơn Lộ trong dáng vẻ hóa thân thành nhân sâm lớn liều mạng giãy dụa. Sau khi quằn quại một lúc lâu hắn mới phát hiện thân thể mình có cái gì đó sai sai, đây không phải là thân thể của loài người!

- Thích ứng với cơ thể mới của ngươi một chút đi. Ngươi có thể nói chuyện được rồi thì bây giờ chúng ta nói chuyện với nhau một lát nhé?

Bạch Tôn Giả nói tiếp.

- Ngươi đã làm gì ta?

Lư Sơn Lộ Tôn Giả nói, hắn cảm thấy miệng mình rất khó chịu, cứ như hắn đang cắn một sợi dây trong miệng vậy.