Bạch tiền bối two:
- Chỉ cần khiến ta vui vẻ bật cười thì xem như ngươi qua cửa. Lúc trước ta thả ngươi về nhiều lần vậy rồi, ngươi trở về nhất định đã xem không ít truyện cười rồi nhỉ?
Tống Thư Hàng:
- …
Thấy Tống Thư Hàng không trả lời, Bạch tiền bối two khẽ nhướng mày:
- Sao đấy, ngươi không thu thập truyện cười à? Hoặc là nói, ngươi căn bản không để việc ta muốn nghe kể truyện cười trong lòng?
Tống Thư Hàng vội vàng nói:
- Khụ, kỳ thật Bạch tiền bối lúc ngươi kéo ta vào đây, ta đang xem truyện cười ấy chứ!
- Được rồi, ta tin tưởng ngươi, vậy mau kể truyện cười đi.
Bạch tiền bối two nói.
- Thế nhưng mấy truyện cười ta xem lại không dám kể. Kể ra sợ rằng ngài sẽ đánh chết ta.
Tống Thư Hàng thành thật nói. Chuyện cho tới bây giờ, không thể làm gì khác hơn là thật thà khai báo với Bạch tiền bối two. Tốt nhất là có thể giống như trước đây, dùng biện pháp khác để thay thế ‘truyện cười’ mà qua cửa.
- Kể ra ta sẽ lập tức đánh chết ngươi? Nghe có vẻ thú vị đấy…
Bạch tiền bối two suy nghĩ một chút rồi nói:
- Hay là ngươi cứ kể thử cho ta nghe xem. Vậy đi, nếu như có thể làm ta sinh ra xúc động muốn đánh chết ngươi thì lần này ta cũng có thể cho ngươi qua cửa.
Hả? Khiến Bạch tiền bối two sinh ra ham muốn đánh chết hắn… Đây đúng là quá dễ luôn đó biết không.
Tống Thư Hàng hả họng nói ngay:
- Ha ha, đợi tóc ngươi dài… tít tít tít tít ~~
Bị mất tiếng rồi.
- Nếu như ngươi thật sự muốn chết thì ta cũng có thể thành toàn cho ngươi đấy, Tống Thư Hàng tiểu hữu.
Bạch tiền bối two cười ha ha nói:
- Mặt khác, ta muốn ngươi kể truyện cười… mà không phải là đâm chọt lịch sử đen tối của ta.
- Kỳ thực ta vẫn cảm thấy chuyện này rất thú vị mà.
Tống Thư Hàng chân thành nói:
- Bất kể thế nào, vừa rồi trong đầu Bạch tiền bối ngài đã sinh ra ý niệm muốn ‘đánh chết ta’ rồi đúng không? Vậy nên ta thắng nhé. Tình báo liên quan đến sự sống còn của Nho gia, ta nhận!
Bạch tiền bối two:
- …
- Hoặc là nói, Bạch tiền bối ngài muốn lật lọng thế?
Tống Thư Hàng bổ sung.
- Ha ha ha ha.
Bạch tiền bối two nói:
- Được rồi, cho ngươi biết cũng không sao, gốc Tà Liên kia của thế giới Cửu U và Quân Tử Kim Liên của Nho gia đều có thể mở ra một tiểu thế giới trong thế giới của mình. Hiện tại tình báo này khẳng định đáng tin.
- Thật sự có thể mở ra một tiểu thế giới sao? Vậy không phải rất tốt sao, nguyện vọng hàng trăm hàng ngàn năm của Nho gia có thể thực hiện được rồi…
Tống Thư Hàng nói. Trước kia khi hắn nương thân trên ‘phù văn’ thì nghe được cuộc trò chuyện giữa lão giả Nho gia và ‘Kim Liên’. Nho gia bồi dưỡng ‘Quân Tử Kim Liên’ này chính là vì tự mở ra một tiểu thế giới cho đệ tử Nho gia sinh tồn, từ đó về sau, khi Nho gia chiến đấu với thế giới Cửu U thì không còn phải bị động chịu đòn mà đứng vào thế tiến có thể công, lui có thể thủ.
Nhưng mà đột nhiên, giọng nói Tống Thư Hàng cứng đờ:
- Chờ chút đã, việc lớn liên quan đến sự sống còn của Nho gia. Lẽ nào sau khi không gian Kim Liên của Nho gia mở ra thì sẽ có tai họa ngầm? Hoặc là không gian Tà Liên và không gian Kim Liên sẽ có liên kết gì? Thậm chí là thông qua không gian Tà Liên, thoáng cái làm không gian Kim Liên nổ tung?
Bạch tiền bối two:
- Không khoa trương như ngươi nghĩ đâu, nhưng mà giữa không gian Tà Liên và không gian Kim Liên thật sự có mối quan hệ liên kết với nhau. Chỉ cần sử dụng phương pháp nào đó là có thể thông qua không gian Tà Liên của thế giới Cửu U trực tiếp tiến vào không gian Kim Liên.
Tống Thư Hàng thở dài, bởi vậy không gian Kim Liên của Nho gia chẳng khác nào dê vào miệng cọp!
- Quan trọng hơn là có một kẻ không yếu hơn ta bên trong thế giới Cửu U đang chuẩn bị lấy ‘không gian Tà Liên’ của thế giới Cửu U làm ván cầu để tiến vào trong ‘không gian Kim Liên’. Đây mới là ‘kiếp nạn sinh tử của Nho gia’ mà ta nói.
Bạch tiền bối bổ sung.
- Một kẻ không yếu hơn Bạch tiền bối ư? Bạch tiền bối ngươi rất mạnh à?
Tống Thư Hàng bật thốt theo bản năng, lời vừa ra khỏi miệng hắn lập tức muốn táng mình một phát, cái bệnh nhanh mồm nhanh miệng này luôn đột nhiên xuất hiện vào lúc Tống Thư Hàng cảm thấy mình đã lành bệnh, khiến hắn thể nghiệm từng cơn đau đớn khi bệnh cũ tái phát lần nữa.
- Ha ha ha.
Bạch tiền bối cười khẽ.
- Khụ, vậy… Bạch tiền bối, ý ta là muốn hỏi Bạch tiền bối ngài mạnh đến mức nào rồi?
Tống Thư Hàng vội vàng chữa cháy.
Mất bò mới lo làm chuồng, có thể tu bổ bao nhiêu thì tu bổ bấy nhiêu đi.
- Ha ha, nếu ngươi đã muốn hỏi vấn đề này… ta cho ngươi một giả thuyết nhé. Nếu ta thông qua ‘không gian Tà Liên’ nhảy đến ‘không gian Kim Liên’ thì một tay là có thể khiến toàn thể người của Nho gia, từ già đến trẻ, từ người đến thú, từ pháp khí đến công trình kiến trúc bị tiêu diệt sạch sành sanh.
Bạch tiền bối two thản nhiên nói.
- Một tay?
Tống Thư Hàng âm thầm nuốt nước miếng.
- Ừ, một tay, không thể nhiều thêm nữa.
Bạch tiền bối two nói.
Tống Thư Hàng lập tức cảm thấy chân có hơi mềm nhũn, sức chiến đấu của Bạch tiền bối two còn dũng mãnh hơn cả Bạch Tôn Giả ở thế giới thực nữa cơ. Mà vừa rồi hắn xạo sự như vậy ở trước mặt Bạch tiền bối two, có thể bị Bạch tiền bối two dùng một ngón tay bóp chết không đây?
- Giờ đã biết sợ rồi à?
Bạch tiền bối two cười nói.
- Đúng rồi, ta nhớ hiện tại ngài không cách nào ra khỏi thế giới Cửu U đúng không?
Tống Thư Hàng đột nhiên nghĩ đến điểm này.
- Ha ha, ngươi quên mối liên hệ giữa không gian Tà Liên và không gian Kim liên rồi sao? Nếu như kẻ không yếu hơn ta thành công…Tta cũng sẽ có cách tìm được biện pháp tương tự để rời khỏi thế giới Cửu U.
Bạch tiền bối two nhắc nhở.
- Bạch tiền bối, nếu giờ ta nhận sai thì còn kịp không?
Tống Thư Hàng nói với vẻ chân thành.
- Vậy kể cho ta nghe một truyện cười thú vị đi, truyện cười thú vị, hoặc là truyện cười khiến ta cảm thấy muốn giết chết ngươi, ta có thể thả ngươi rời khỏi cái ‘không gian thi lại vô hạn’ này, ngươi luôn gọi nó là vậy đúng không.
Bạch tiền bối two nói.
Lượn tới lượn lui lại lượn về chỗ này.
Tống Thư Hàng:
- Bạch tiền bối, ngoại trừ truyện cười ra, ngài không có sở thích khác sao? Chúng ta không thể đổi thứ khác à?
- Đời này của ta… chỉ trông cậy vào truyện cười mà sống thôi.
Bạch tiền bối two mang vẻ mặt bình tĩnh nói.
Trông cậy cả đời của ngài dễ dãi quá rồi đó!
Vậy nên, lẽ nào mình thật sự kể truyện cười tà ác cho Bạch tiền bối two nghe sao?
Luôn cảm giác nếu mình mở miệng kể truyện cười tà ác thì sẽ kéo bản thân vào chỗ vĩnh viễn không thể quay đầu.
…
Tống Thư Hàng suy tư chốc lát, đột nhiên… hắn nghĩ tới một chuyện khác càng quan trọng hơn.
Tống Thư Hàng:
- Bạch tiền bối, dù ngài nói cho ta biết tình báo về đại kiếp này của Nho gia thì ta có thể làm gì đây?
Sự tồn tại của Quân Tử Kim Liên Nho gia là bí mật lớn nhất của Bạch Vân Thư Viện lúc này, liên quan tới Quân Tử Kim Liên, Bạch Vân Thư Viện không nói cho bất luận kẻ nào biết.
Dù Tống Thư Hàng biết được mối liên hệ giữa ‘không gian Tà Liên’ và ‘không gian Kim Liên’ thì hắn phải làm sao mới truyền được tin tức này cho Bạch Vân Thư Viện đây?
Chẳng lẽ phải nói cho đối phương biết: Kim Liên nhà các ngươi có vấn đề, tiểu thế giới mở ra sẽ trực tiếp kết nối với Tà Liên ở thế giới Cửu U sao?
Nói như vậy, trước tiên hắn còn phải giải thích với người Nho gia là hắn biết chuyện ‘không gian Kim Liên’ từ đâu. Hơn nữa, Nho gia vì ‘không gian Kim Liên’ mà chuẩn bị hàng trăm hàng ngàn năm, cũng không có khả năng vì một câu nói của hắn, một tin tình báo mà ngừng kế hoạch mở ‘không gian Kim Liên’ ra.
- Ha ha, ngươi hỏi đến điểm mấu chốt rồi đấy.
Bạch tiền bối two nói:
- Nếu ta đã tới tìm ngươi thì có nghĩa là trong tay ta có một phương án giải quyết, mặc dù chưa chắc đã thành công nhưng có thể để ngươi thử xem.
- Xin Bạch tiền bối chỉ cách đó cho ta đi.
Tống Thư Hàng nói.
- Chỗ ta có một bộ phương pháp, sau khi ngươi học được thì đến không gian Kim Liên của Nho gia, sau đó dùng phương pháp này in ấn ký của mình xuống. Khi đó ngươi sẽ trở thành chủ nhân của không gian Kim Liên, hẳn là có thể ngăn cản tên kia thông qua ‘không gian Tà Liên’ làm ván cầu tiến vào không gian Kim Liên.
Bạch tiền bối two nói.
Tống Thư Hàng cười khổ nói:
- Vấn đề là ta phải làm sao để tiến vào không gian Kim Liên. Hơn nữa, lấy thực lực của ta thì có thể trở thành chúa tể của một không gian đipckw sao? Dù ta thành công trở thành chúa tể không gian thì có thể ngăn cản kẻ mà Bạch tiền bối nói tiến vào ‘không gian Kim Liên’ à?
Hắn cũng không phải đệ tử Nho gia, trong khoảng thời gian ngắn Nho gia chắc chắn sẽ không cho hắn cơ hội tiến vào ‘không gian Kim Liên’.
- Đó là chuyện ngươi phải tự lo chứ.
Bạch tiền bối two nhún vai, hắn cũng chỉ có thể giúp được đến đây thôi.
Trên thực tế, giống như hắn từng nói với quả cầu kim loại thể lỏng, vô luận lần hành động này của quả cầu kim loại thể lỏng thành công hay thất bại thì đều không có chỗ xấu nào với hắn.
…
Tống Thư Hàng suy nghĩ một lát rồi nói:
- Vậy Bạch tiền bối, ta có thể mang cách ngài dạy cho ta để chỉ cho những người khác không? Tỷ như đệ tử Nho gia chẳng hạn?
Không gian Kim Liên là không gian mà Nho gia tốn hàng trăm hàng ngàn năm mới bồi dưỡng ra được, Tống Thư Hàng trở thành chúa tể của không gian này cũng không thích hợp. Nếu như có thể thì vẫn nên giao cho đệ tử Nho gia tự giải quyết đi.
- Tùy ngươi, ta chỉ tiện tay làm việc ta có thể làm thôi. Về phần ngươi muốn làm sao ngăn cản ‘tên kia’ thì không liên quan đến ta.
Bạch tiền bối two lơ đễnh nói.
Tiếp đó, Bạch tiền bối two dạy phương pháp lưu lại dấu vết trong ‘không gian Kim Liên’ cho Tống Thư Hàng. Quá trình này cũng không phức tạp… chính là bày ra rất nhiều tư thế, phối hợp chân khí hoặc linh lực trong cơ thế hóa thành dấu vết lưu lại trong không gian Kim Liên, không khác mấy với chuyện nhảy một bản nhạc.
Bạch tiền bối two nhảy rất đẹp mắt.
Nhưng mà Bạch tiền bối two cũng không cách nào cam đoan phương pháp này nhất định có thể thành công. Hắn chỉ quan sát quả cầu kim loại thể lỏng dùng loại phương pháp này để lại ấn ký bên trong ‘không gian Tà Liên’, phương pháp có thể để lại ấn ký bên trong ‘không gian Tà Liên’ thì hẳn cũng có thể làm được trong không gian Kim Liên.
- Nếu thật sự không được thì ngươi còn có thể làm ngược cách này lại một lần.
Bạch tiền bối two nói.
Tống Thư Hàng:
- …
Dáng vẻ tùy tiện như vậy đúng là không đáng tin chút nào.
- Được rồi, chuyện muốn nói cho ngươi biết, muốn dạy cho ngươi học đều đã làm xong rồi. Hiện tại thời gian cấp bách, cái tên không yếu hơn ta kia đã in ấn ký của nó xuống không gian Tà Liên, nếu như động tác của ngươi chậm chút nữa thì khi không gian Kim Liên của Nho gia nở rộ, nó sẽ nhảy từ thế giới Cửu U sang. Đến lúc đó ngươi đến không kịp nữa đâu.
Bạch tiền bối two nói.
- Ta lập tức trở về.
Tống Thư Hàng gật đầu nói.
- Ừm… cuối cùng, có phải ngươi quên chuyện gì rồi không? Muốn rời đi, trước tiên kể truyện cười chọc ta cười, hoặc là kể truyện cười khiến ta có xúc động muốn đánh chết ngươi cũng được.
Bạch tiền bối two nói.
Tống Thư Hàng:
- …
- Thời gian cấp bách.
Bạch tiền bối two lơ lửng trong hư không:
- Nói không chừng, Nho gia mà ngươi muốn giúp đang thiếu vài phút này đấy, suy nghĩ kỹ đi.
…
Tống Thư Hàng tuyệt đối sẽ không kể truyện cười tà ác trước mặt Bạch tiền bối two, nhưng mà, lúc này bóng đèn khẽ sáng trong đầu hắn, nghĩ tới một đề bài thú vị trước đây rất lâu.
- Bạch tiền bối, nếu như phải kể, vậy để ta kể cái này đi.
Vẻ mặt Tống Thư Hàng thành thật hỏi:
- Một con Tiểu Bạch… À không đúng; một cái Tiểu Bạch… cũng không đúng; một vị Tiểu Bạch cộng một vị Tiểu Bạch thì bằng bao nhiêu?
Bạch tiền bối two:
- …
Đề bài này có gì đáng cười à?
Nhưng nhìn vẻ mặt thành thật của Tống Thư Hàng, hắn phối hợp đáp:
- Được rồi, 2 vị Tiểu Bạch.
- Chúc mừng ngươi, đáp sai rồi!
Tống Thư Hàng cười đắc ý:
- Đáp án là Tiểu Bạch Thỏ.
- …
Bạch tiền bối two:
- Lý do?
- Bởi vì một con… À không, một vị Tiểu Bạch cộng thêm một vị Tiểu Bạch bằng 2 vị Tiểu Bạch. 2 vị Tiểu Bạch chính là Tiểu Bạch two. Đúng rồi, two nghĩa là số 2 trong một ngôn ngữ trên thế giới hiện tại, ngôn ngữ kia tên là ‘tiếng anh’. Two [/tu:/] dùng tiếng hán đọc lên chính là ‘thỏ’ [tù], cho nên đáp án chính là Tiểu Bạch Thỏ!
Bạch tiền bối two sờ cằm suy tư.
Sau khi suy nghĩ chốc lát hắn rốt cuộc hiểu rõ điểm buồn cười của vấn đề này:
- Ha ha ha, cũng thú vị đấy.
- Vâng vâng, thú vị chứ ạ?
Tống Thư Hàng hỏi lại với vẻ chờ mong.
- Trong nháy mắt vừa rồi, ta thật sự có xúc động muốn đánh ngươi một trận, được rồi lần này coi như ngươi đạt tiêu chuẩn.
Bạch tiền bối two phất tay.
Ý thức của Tống Thư Hàng lập tức trở về thế giới hiện thực.
…
Khi vừa về đến, hắn phát hiện mình nằm trên ghế dài, Ngư Kiều Kiều và Tô Thị A Thập Lục đang ngồi cách đó không xa thấp giọng tán dóc ít chuyện thú vị.
Sau khi nghe tiếng Thư Hàng đứng dậy, Tô Thị A Thập Lục quay đầu lại:
- Thư Hàng, ngươi tỉnh rồi.
- Ừ… Lại thuận lợi ra khỏi không gian kia một lần nữa.
Tống Thư Hàng cảm thán nói.
- Lần này cũng phải kể truyện cười cho vị tiền bối không nói tên được kia sao?
Ngư Kiều Kiều hỏi.
Tống Thư Hàng gật đầu cười.
- Sau đó ngươi kể ‘truyện cười tà ác’ cho vị tiền bối kia nghe à?
Ngư Kiều Kiều mong đợi hỏi.
- Kiều Kiều, cô đang nghĩ cái khỉ gì vậy.
Tống Thư Hàng thở dài:
- Ta không có kể ‘truyện cười tà ác’, lúc đó ta thông minh đột xuất, nghĩ tới một câu đố mẹo mới lừa bịp qua cửa. Được rồi, giờ không phải lúc nói những chuyện này. Mấy người Bạch tiền bối có ở đây không?
- Hình như Bạch tiền bối đã bị đệ tử Nho gia thần bí mời đi rồi, có vẻ như muốn mời hắn tham gia một hoạt động lớn của Nho gia.
Tô Thị A Thập Lục nói, rồi cô truyền âm nhập mật nói thêm:
- Ta đoán hoạt động mà Nho gia nói hẳn có liên quan đến gốc Quân Tử Kim Liên kia.