Khi Tống Thư Hàng trở về phòng của mình thì đúng lúc có một cái kén lớn xảy ra khác thường.
Là cái kén của “Tuyết Lang Động Chủ” tiền bối. Hắn tới muộn nhất, đổi được một phần tư liều “Long Ma dược tề” từ chỗ Tống Thư Hàng, nó cũng kết kén muộn nhất.
Nhưng hắn lại là người đầu tiên phá kén.
Chỉ thấy móng vuốt sắc bén của Tuyết Lang tiền bối nhẹ nhàng vạch một đường là xé rách được cái kén ra, tiếp đó cơ thể to lớn của hắn bước ra từ trong kén, rơi xuống mặt đất một cách vững chãi.
- Ố? Ta vẫn là người nhanh nhất à?
Đến tự bản thân Tuyết Lang Động Chủ cũng có phần không dám tin.
Ngư Kiều Kiều nhìn sang Tuyết Lang Động Chủ, hơi thất vọng, nói:
- Cơ thể của Tuyết Lang Động Chủ không hề thay đổi tí nào.
Cô còn mong có thể nhìn thấy bộ dáng cơ bắp căng tràn của Tuyết Lang Động Chủ. Nếu thế thì lúc động chủ và Tống Thư Hàng đứng cùng một chỗ chắc chắn rất có cảm giác vui mắt.
Nếu như bốn vị tiền bối phá kén mà ra, biến thành Bạch cơ bắp, Diệt Phượng cơ bắp, Bạch Hạc cơ bắp, Tuyết Lang cơ bắp, cộng thêm Hàng cơ bắp cùng nhau chụp ảnh rồi gửi lên “nhóm Cửu Châu số 1”… thì nhóm Cửu Châu số 1 có thể có thêm một biệt hiệu là “nhóm Cửu Châu cơ bắp” rồi.
Đáng tiếc biết bao. Ngư Kiều Kiều thở dài não nề.
- Thể hình vẫn có chút thay đổi nhưng không khoa trương như Thư Hàng tiểu hữu.
Đôi mắt của Đông Phương Lục Tiên Tử đứng bên cạnh chuyển động, bằng “Thiên Ma nhãn” cô có thể nhìn thấy cơ thể của Tuyết Lang Động Chủ phình to hơn một chút. Nhưng không rõ ràng, cơ bản không nhìn ra.
- Ha ha ha, Đông Phương Lục đạo hữu tinh mắt quá.
Tuyết Lang Động Chủ cười nói.
Đông Phương Lục Tiên Tử tiếp tục nói:
- Thế nào, kết kén có thú vị không?
- Thú vị lắm, hơn nữa thể chất cũng được nâng cao nhiều hơn ta tưởng tượng. Đợt nhả tơ này không thiệt tí nào.
Tuyết Lang Động Chủ gật đầu đáp.
Trong lúc họ đang nói chuyện thì… cái kén thứ hai bị xé rách, Bạch Hạc Chân Quân chui từ bên trong ra.
Hình thể của Bạch Hạc Chân Quân cũng không có gì thay đổi, vẫn duy trì trạng thái mảnh khảnh thiên về nữ tính.
Sau khi phá kén chui ra, nó lập tức quay đầu sang nhìn cái kén của “Bạch Tôn Giả” bên cạnh.
- Bạch Tiền bối còn chưa phá kén chui ra sao.
Bạch Hạc Chân Quân nói bằng giọng tiếc nuối.
Nhưng mà một lúc sau, trên gương mặt của nó lại nổi lên rặng mây đỏ xấu hổ. Cái kén mà cô kết và cái kén của Bạch Tôn Giả buộc chặt lại với nhau đấy.
Trong chớp mắt Bạch Hạc Chân Quân liền tưởng tượng ra hàng trăm cảnh tượng.
Lát nữa đợi sau khi Bạch Tôn Giả phá kén chui ra, cô phải lập tức bảo quản hai cái kén buộc chặt với nhau này.
Đây chính là minh chứng cho việc cô và Bạch Tôn Giả “liên kết” với nhau.
…
- Bạch Hạc tiền bối cũng không thay đổi gì… Đáng tiếc quá.
Trên mặt Ngư Kiều Kiều tràn đầy vẻ tiếc nuối, cô quay đầu lại nhìn Tống Thư Hàng:
- Thư Hàng, chỉ có thể hình của ngươi thay đổi thôi, xem ra ngươi là người đặc biệt nhất.
Tống Thư Hàng cười khổ.
Tiếp theo đây, chỉ còn sót lại kén của Bạch Tôn Giả và Diệt Phượng Công Tử thôi.
Bạch Tôn Giả uống hết nguyên một bình Long Ma dược tề, vì thế nên thời gian phá kén chui ra muộn hơn một chút sao?
Diệt Phượng Công Tử thì sao, sao mãi mà không phá kén ra thế?
…
Trong lúc mấy người Tống Thư Hàng nhàm chán chờ đợi Bạch Tôn Giả phá kén thì điện thoại của Tống Thư Hàng vang lên.
Hắn lấy điện thoại ra xem ai gọi đến.
Ngư Kiều Kiều hỏi:
- Chắc không phải lại là nhân viên sale kia chứ?
- Không biết nữa, lại là số lạ.
Tống Thư Hàng nhận điện. Dù gì bây giờ hắn cũng rảnh rỗi phát chán lên được, nếu như thật sự là điện thoại chào hàng, hắn có thể nói chuyện với người kia miễn phí. Nếu như người chào hàng là cô bé nào đó thì hắn không bận tâm đến việc nói chuyện suốt đêm đâu.
“Gâu gâu, Thư Hàng, Thư Hàng, gâu! Ngươi vẫn ở trong phòng mình à? Gâu gâu!”
Giọng nói quen thuộc của Đậu Đậu truyền từ trong điện thoại tới.
Là Kinh Ba Đậu Đậu.
“Vẫn ở trong phòng, Đậu Đậu ngươi đi đánh phó bản với vợ ngươi xong rồi sao?”
Lúc Tống Thư Hàng nói đến chủ đề này thì trong lòng có chút hổ thẹn… Lúc đầu vì giao dịch với Đậu Đậu nên hắn liền đóng vai “Đậu Đậu” chat video với “vợ” trong game của nó. Bây giờ chắc không phải cô bé đó vẫn tưởng hắn là “Đậu Đậu” chứ? Chỉ cần nghĩ thôi là có cảm giác tội lỗi rồi.
“Gâu gâu! Đã đánh phó bản của vợ lớn xong từ lâu rồi, ta vừa mới đi đánh công hội với vợ thứ hai. Gâu! Sảng khoái lắm luôn, đánh cho chúng nát bét, không kẻ xứng làm đối thủ của bản gâu gâu.”
Đậu Đậu nói với vẻ đắc ý.
Tống Thư Hàng:
“…”
Đột nhiên hắn rất muốn cúp điện thoại.
“Đúng rồi Thư Hàng, có phải Diệt Phượng vẫn kết kén ở trong phòng ngươi phải không?”
Đậu Đậu lại hỏi.
Tống Thư Hàng nhìn Diệt Phượng Công Tử vẫn chưa phá kén chui ra một cái, gật đầu:
“Diệt Phượng tiền bối đã kết thành kén lớn một lúc rồi, vẫn chưa ra.”
“Ha ha ha, tuyệt cú mèo! Ngươi đợi một chút, ta qua đó ngay đây.”
Đậu Đậu vui vẻ nói.
Vẻ mặt Tống Thư Hàng đầy nghi hoặc, Đậu Đậu muốn làm gì đây?
…
Một lúc sau, cửa phòng Tống Thư Hàng bị Đậu Đậu đẩy ra, lúc này Đậu Đậu hóa thành một con chó lớn dài năm mét.
Sau khi vào phòng, nó đứng thẳng dậy, Tống Thư Hàng nhìn thấy hai chân trước của nó còn treo một cái túi lớn.
- Diệt Phượng Công Tử đâu rồi, cái nào là kén của hắn?
Đậu Đậu ngẩng đầu nhìn lên hai chiếc kén vẫn chưa mở ra ở trên trần nhà.
Ngư Kiều Kiều chỉ vào cái kén của Diệt Phượng Công Tử, nói:
- Kia chính là kén của Diệt Phương tiền bối.
Tống Thư Hàng hỏi với vẻ tò mò:
- Đậu Đậu ngươi muốn làm gì?
- Ha ha ha ha, ngươi nhìn là biết!
Đậu Đậu nói xong thì giơ móng lên đào bới trong cái túi lớn kia rồi móc ra một cuộn băng dính to vô đối.
Sau đó nó bay lên đến chỗ chiếc kén của Diệt Phượng Công Tử.
Dưới sự theo dõi của mấy người Tống Thư Hàng, Đậu Đậu giơ móng vuốt sắc bén ra, cẩn thận cắt chiếc kén của Diệt Phượng Công Tử từ trên trần nhà xuống.
Sau đó Đậu Đậu há miệng ra, thổi ra một ngọn gió yêu ma nhẹ nhàng, ngọn gió yêu ma này nâng cái kén của Diệt Phượng Công Tử, khiến cho nó lơ lửng ở giữa không trung.
- Rất tốt, vị trí rất thích hợp.
Đậu Đậu nói với vẻ tự tin.
Tiếp đó móng vuốt của nó xé băng dính ra, dán một đầu vào cái kén lớn của Diệt Phượng Công Tử.
- Ha ha ha gâu!, Diệt Phượng, hôm nay xem như đã để ta tìm được cơ hội rồi. Gâu gâu gâu!
Đậu Đậu cười đắc ý, miệng nó ngậm cuộn băng dính to, chuyển động từng vòng từng vòng quanh cái kén của Diệt Phượng Công Tử. Cứ như thế, băng dính quấn quanh chiếc kén từng vòng một.
Cái kén của Diệt Phượng Công Tử nhanh chóng bị băng dính bao quanh một vòng thật dày, cả chiếc kén bị dán chặt kín, không để lộ một khe hở nào.
Nhưng Đậu Đậu không hề ngừng lại, tiếp tục quấn quanh nhiều vòng nữa, cho đến tận khi cả cái kén bị quấn chặt hết thì mới mãn nguyện.
“Phì!”
Nhổ cuộn nhựa quấn băng dính trong miệng ra, Đậu Đậu lại đem cái kén đã trở nên càng to lớn hơn dán lại trên trần nhà.
- Xong việc rồi.
Đậu Đậu đắc ý vỗ hai chân trước.
Tống Thư Hàng:
- …
Ngư Kiều Kiều:
- …
Tuyết Lang Động Chủ,Đông Phương Lục Tiên Tử, Bạch Hạc Chân Quân:
- …
Sau khi xong việc, Đậu Đậu nhảy từ trên không trung xuống, thu nhỏ lại thành kích thước của một con chó Bắc Kinh bình thường rồi đi đến bên cạnh Tống Thư Hàng.
Nó đứng thẳng người dậy, một cái móng vuốt chống lên người Tống Thư Hàng, khiến cho bản thân có chỗ để dựa.
Sau đó, Đậu Đậu chỉ vào cái kén kia, nói bằng giọng đầy đắc ý:
- Thế nào hả? Tuyệt đúng không, đúng là một tác phẩm hoàn mỹ.
Tống Thư Hàng nói với vẻ chế giễu:
- Đậu Đậu ngươi làm thế thì có tác dụng gì? Cho dù ngươi có dán mười lớp băng dính lên đó thì đợi tới khi Diệt Phượng tiền bối phá kén chui ra, chỉ cần cào một cái là có thể xé tan đống băng dính đó rồi.
Đông Phương Lục Tiên Tử đứng ở bên cạnh chớp hai mắt. Thư Hàng tiểu hữu, không phải ngươi nên phỉ nhổ chuyện “Đậu Đậu dán băng dính lên cái kén của Diệt Phượng đạo hữu” mới đúng sao? Sao lại chuyển chủ đề tới chất lượng của băng dính rồi?
- Ha ha, ngươi tưởng rằng bản gâu gâu chưa nghĩ tới điểm này sao?
Đậu đậu đáp lại đầy đắc ý:
- Băng dính lần này ta dùng rất đặc biệt. Nó không phải là băng dính bình thường mà là sản phẩm đã được pháp thuật của tu sĩ gia cố. Lúc đầu trên nhật báo tu sĩ, quảng cáo băng dính này hoành tráng lắm. Theo như miêu tả của quảng cáo, dù trên “tàu cao tốc” của tu sĩ xuất hiện vết nứt thì cũng có thể cấp tốc dùng băng dính này để dán chỗ tổn hại lại. Hơn nữa, dù là tu sĩ ngũ phẩm thì muốn phá hoại băng dính này cũng cần phải phí chút công sức. Huống hồ ta còn dán nhiều lớp như thế, quá đủ cho tên Diệt Phượng kia rồi.
Đậu Đậu nói bằng giọng đầy đắc ý.
Tống Thư Hàng:
- …
Mấy thứ quảng cáo này tin được à?
Nếu như quảng cáo có đáng tin thì… mọi người uống Sprite sẽ cảm thấy có nước tràn từ trên lưng xuống, ăn socola Dove thì sẽ có sợi tơ đen bay tới bay lui, mặc đồ của Xtep thì sẽ có cảm giác như đang bay, ăn kẹo là có thể triệu hồi siêu nhân rồi!
Nhưng hiển nhiên, đó đều là những chuyện không thể xảy ra.
Đậu Đậu nhìn biểu cảm trên gương mặt Tống Thư Hàng liền đoán ra được suy nghĩ trong lòng hắn, nó cười hề hề, nói:
- Yên tâm đi, Thư Hàng. Băng dính này đã được ta thử qua rồi, độ bền rất tốt.
Đậu Đậu nói tiếp:
- Tên khốn Diệt Phượng này tưởng rằng tấn thăng lên ngũ phẩm rồi thì ta không thu thập được hắn chắc? Ngây thơ quá! Sẽ có một ngày, ta sẽ khiến hắn nhớ lại nỗi sợ hãi khi bị ta đẩy ngã xuống đất!
Tống Thư Hàng:
- …
Đợi ngươi tấn thăng lên ngũ phẩm, Diệt Phượng Công Tử chắc chắn đã lên đến cảnh giới cao hơn rồi, ngươi vẫn không đánh lại hắn.
Hơn nữa, băng dính mà Đậu Đậu dán chỉ là “tu sĩ ngũ phẩm muốn xé rách phải mất chút công sức” thôi chứ không phải là không thể xé rách!
Đợi đến khi Diệt Phượng Công Tử từ trong kén chui ra, một khi xé rách lớp băng dính này thì chính là ngày chết của Đậu Đậu rồi.
Diệt Phượng Công Tử có thích lẩu thịt chó không nhỉ?
Tống Thư Hàng nhìn Đậu Đậu một cái, có cần nhắc nhở nó một tiếng để nó nhanh chóng chạy thoát thân không nhỉ?
Trong lúc Tống Thư Hàng đang suy tư thì điện thoại của hắn lại reo lên.
Đêm nay hắn có nhiều cuộc gọi quá.
Tống Thư Hàng lấy điện thoại ra, kéo điện thoại ra xem.
Sau đó hắn nhìn thấy, tên người gọi đến hiển thị là. “Bạch tiền bối”.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu lên nhìn cái kén của Bạch tiền bối:
- …
Nhưng hắn vẫn nhận điện thoại.
“A lô, Thư Hàng à.”
Giọng nói của Bạch tiền bối dường như có chút mệt mỏi.
“Tiền bối? Ngươi làm sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi sao? Có cần ta mở kén của ngươi ra không?”
Tống Thư Hàng vội vàng hỏi.
“Không cần không cần, ta không có chuyện gì đâu.”
Bạch Tôn Giả nói:
“Ta chỉ cảm thấy cái kén này được lắm, mềm mềm, bất tri bất giác liền cảm thấy có hơi buồn ngủ. Ta ở trong cái kén này ngủ một lúc nhé, sáng mai ngủ dậy thì gọi ta nha.”
Bạch Tôn Giả tiếp tục nói bằng giọng mệt mỏi:
“Cứ thế nhé, ngủ ngon.”
Dứt lời, Bạch Tôn Giả lại ngáp dài, sau đó, Bạch Tôn Giả liền ngắt điện thoại.
Tống Thư Hàng:
“…”
Không hổ là Bạch tiền bối.