Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần)

Chương 686: Bắc Hà Tán Nhân Bị Cắt Cảnh Quay




Lúc này, phân cảnh “Không Vân Phái bị hủy diệt” đang diễn đến đoạn cao trào.

Nhờ kỹ xảo diễn xuất cao minh của các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1, đám trưởng lão và đệ tử của Không Vân Phái đều “bị giết” từng người một.

Đa số đệ tử bình thường đều do thuộc hạ của Linh Điệp Tôn Giả đóng vai, thực lực của bọn họ đều ở tầm nhị, tam phẩm.

Khi đối mặt với công kích của tà ma Cửu U, bọn họ chỉ chống cự một lúc rồi sau đó vui vẻ nằm bẹp trên đất giả làm thi thể. Trên người bọn họ cũng có một cỗ pháp thuật phòng ngự “trong suốt, mạnh mẽ” giống như Cổ Hồ Quan Chân Quân và Giao Bá Chân Quân, có thể bảo đảm mạng sống của tất cả mọi người không có việc gì.

Vì thế nội tâm của đám tà ma Cửu U hoàn toàn sụp đổ.

Cái con khỉ gì thế này?

Tu sĩ hùng mạnh đánh một hồi rồi ngã xuống đất giả chết thì cũng được đi, thế nhưng tại sao đám tu sĩ nhị, tam phẩm bình thường cũng chỉ đánh một chút là nằm lăn trên đất “chết” là sao hả?

Từ lúc hai bên chính diện khai chiến cho đến bây giờ, phe tà ma Cửu U bị giết hết đám này tới đám khác, còn phe tu sĩ nhân loại... Mẹ nó! Ngay cả một thằng bị thương cũng không có, toàn là nằm trên đất giả chết!

Thế này thì chiến đấu cái quái gì nữa đây?

...

Cho dù bên tà ma Cửu U có than phiền thế nào thì nội dung của bộ phim vẫn tiếp tục diễn.

Cuối cùng cũng đến phiên Bắc Hà Tán Nhân lên sàn.

Lúc Bắc Hà Tán Nhân lên sàn thì đãi ngộ hoàn toàn khác với đạo hữu Minh Nguyệt Kỷ Thời Hữu. Hắn vừa bước ra thì cả máy quay chính và máy quay phụ đều lập tức hướng thẳng ống kính về phía hắn.

Bắc Hà Tán Nhân diễn vai Vô Đạo Chân Nhân, là sư đệ của Vô Vi Đạo Nhân chưởng môn Không Vân Phái!

Sau khi ra sân thì Bắc Hà Tán Nhân lau máu tươi trên mặt, đi tới bên cạnh chưởng môn.

Giọng nói của hắn chứa đầy bi thương và không nỡ:

- Chưởng phái sư huynh, Không Vân Phái không chống đỡ được nữa rồi. Những môn phái khác nhất thời cũng không kịp cứu guýp chúng ta, chúng ta... rút lui thôi.

Sắc mặt của Lạc Trần Chân Quân đóng vai Vô Vi Đạo Nhân cứng đờ, đấu tranh nội tâm hồi lâu, sau đó thở dài:

- Vô Đạo sư đệ, ngươi dẫn một số đệ tử rời đi trước đi... Bọn họ là tương lai của Không Vân Phái, chỉ cần bọn họ còn sống thì Không Vân Phái chúng ta cũng sẽ không diệt vong!

- Còn sư huynh thì sao?

Bắc Hà Tán Nhân nhíu mày hỏi.

- Ta sẽ ngăn chặn đám yêu ma tà giới này, giúp các ngươi kéo dài thời gian. Đừng lo lắng cho ta, ta đã là người sắp chết, có thể dùng tấm thân tàn này tranh thủ chút thời gian cho các ngươi cũng đáng giá lắm.

Lạc Trần Chân Quân cười khẽ một tiếng. Vai Vô Vi Đạo Nhân hắn đóng râu tóc bạc phơ, trên mặt hiện đầy nếp nhăn, rõ ràng thọ nguyên không còn nhiều nữa.

- Không, sư huynh, ngươi là người đứng đầu một phái, ngươi còn sống thì Không Vân Phái chúng ta mới có chỗ dựa... Còn việc đoạn hậu này cứ giao cho ta đi!

Bắc Hà Tán Nhân vai Vô Đạo Chân Nhân kiên định nói.

Không đợi sư huynh trả lời, Bắc Hà Tán Nhân đã phi thân xông ra ngoài, trên đường đi còn triệu tập những đệ tử trong môn phái nguyện ý lưu lại cùng hắn ngăn cản ở phía sau.

Chưởng môn Vô Vi Đạo Nhân thở dài não nề.

Sau đó hắn quay người nói với một vị tăng nhân ở bên cạnh:

- Ách đạo hữu... là ta liên lụy đến ngươi. Ngươi đến Không Vân Phái ta làm khách, không ngờ lại xảy ra chuyện thế này.

Ách tăng do Thông Huyền đại sư thủ vai đứng bên cạnh chắp hai tay lại, im lặng lắc đầu, lộ ra một nụ cười hòa nhã.

Vô Vi Đạo Nhân tiếp tục nói:

- Bần đạo có một thỉnh cầu quá đáng, xin Ách đạo hữu giúp ta hộ tống đệ tử tinh anh của Không Vân Phái thoát khỏi nơi này.

Ách tăng nhìn Vô Vi Đạo Nhân, cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng.

Vì vậy, dưới sự an bài của chưởng môn Vô Vi Đạo Nhân, một số đệ tử trẻ tuổi của Không Vân Phái được âm thầm triệu tập lại. Bọn họ được Ách tăng, hộ sơn thần thú Thôn Thiên miêu của Không Vân Phái và mấy vị trưởng lão ổn trọng bảo vệ, thông qua đường hầm của Không Vân Phái thoát khỏi nơi đây đi vào bên trong nghỉ ngơi.

Trên chiến trường, Tô thị A Thập Lục đóng vai Đao Vô Tích - khách nhân của Thái Bạch Kiếm Tông cũng bị kéo ra khỏi chiến cuộc, cũng được hộ tống rời đi cùng đám đệ tử trẻ tuổi.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của A Thập Lục tràn đầy vẻ luyến tiếc, cô đánh chưa đã tay mà.

...

Lúc quay cảnh này, ít nhất có ba máy quay theo sát Lạc Trần Chân Quân vai Vô Vi Đạo Nhân.

Đạo hữu Minh Nguyệt Kỷ Thời Hữu đang ở trong trận doanh phe địch, vành mắt đỏ au, nội tâm gào thét, vầy là sao chứ!

Cùng là chân quân, cùng là nhân vật chủ chốt của hai bên trận doanh, cớ sao cảnh quay của Lạc Trần Chân Quân dài như vậy... mà của hắn lại chỉ có hai giây? Còn quay bằng một máy nữa chứ?

Không công bằng, thế này quá không công bằng!

Chờ diễn xong đoạn này thì hắn nhất định phải nghiêm túc kháng nghị mấy tên quay phim với đạo diễn Jacob mới được.

Một bên khác.

Tống Thư Hàng ngồi trên Lưu Tinh kiếm cuối cùng cũng đã bay đến sơn trang nghỉ dưỡng.

Tốc độ của Lưu Tinh kiếm nhanh không tưởng, chỉ “vèo!” một cái đã chạy đến bên ngoài sơn trang.

Ngay cả Hiến Công Cư Sĩ cùng với bạn đồng hành của hắn canh giữ ở bên ngoài sơn trang nghỉ dưỡng cũng không thể nhìn thấy rõ thứ gì mới bay qua.

Phi Ngư Cư Sĩ xoa xoa đôi mắt màu xanh của mình hỏi:

- Hiến Công đạo hữu, vật gì mới bay qua đấy nhỉ?

- Ta cũng không thấy rõ.

Hiến Công Cư Sĩ ngậm tẩu thuốc, hít một hơi thật sâu:

- Chắc là Bạch Tôn Giả trở lại đấy. Lúc trước ta thấy con rắn bốn đầu ngu xuẩn kia cuốn lấy Bạch Tôn Giả và Tống Thư Hàng tiểu hữu bay lên cao... Mà mới vừa rồi, hình như ta ngửi thấy mùi của con rắn ngu xuẩn kia.

- Bạch Tôn Giả ư? Ồ, là vị kia đấy à.

Phi Ngư Cư Sĩ gật đầu một cái, sau đó cũng không thèm để ý tới thanh phi kiếm vừa mới vừa lướt qua nữa.

Mặc dù nghe nói vị Bạch Tôn Giả kia nghiêng nước nghiêng thành, nhưng dù sao cũng không phải đồ ăn của cô. Cô chỉ thích nữ tu có da thịt non mềm mọng nước mà thôi.

...

Một lát sau.

Lưu Tinh kiếm nói dừng là dừng, từ “cực động” trong phút chốc biến thành “cực tĩnh”, Tống Thư Hàng cảm giác ruột gan mình chịu không nổi.

Chờ Lưu Tinh kiếm dừng hẳn thì hắn mới run rẩy buông tay khỏi tượng đá Bạch Tôn Giả.

- Hôm nay, Tống Thư Hàng ta lại may mắn sống sót.

Thư Hàng lẩm bẩm nói. Từ nay về sau, hắn tuyệt đối sẽ không nhắc đến mấy chữ kiểu như “bay nhanh” trước mặt pháp khí, pháp bảo phi kiếm liên quan đến Bạch Tôn Giả nữa, hắn không muốn đoản thọ đâu!

Hít sâu một hơi, Thư Hàng cúi đầu nhìn xuống dưới.

Không biết phân cảnh “Không Vân Phái bị hủy diệt” quay tới đâu rồi nhỉ?

Rất đúng lúc.

Khi Tống Thư Hàng cúi đầu nhìn xuống, đúng lúc thấy được cảnh Bắc Hà Tán Nhân “anh dũng hy sinh”.

...

Bên ngoài trường quay, Lệ Chi Tiên Tử giơ tay chộp một cái, thủ trảo vô hình bắt được một con tà ma Cửu U hình dạng bọ ngựa đưa đến trước mặt cô.

Trong cảnh quay này không có vai diễn của Lệ Chi Tiên Tử nên cô chỉ ở bên cạnh giúp đỡ chạy việc.

Sau khi bắt được con tà ma Cửu U hình bọ ngựa, Lệ Chi Tiên Tử giơ tay cầm nó lên rồi nhẹ nhàng ném ra.

Con tà ma Cửu U hình bọ ngựa đang hoảng sợ kia bị ném đi, bay thẳng về phía Bắc Hà Tán Nhân như đạn đại bác.

Tuy Bắc Hà Tán Nhân vẫn đang tàn sát đám tà ma Cửu U bình thường, nhưng trong lòng đã sớm chuẩn bị kỹ càng. Khi tà ma Cửu U hình bọ ngựa bay đến trước mặt hắn, Bắc Hà Tán Nhân đã bày xong tư thế để nghênh đón...

Chỉ thấy ánh đao chợt lóe, song đao của tà ma bọ ngựa chém ra, vừa vặn chém ngay eo Bắc Hà Tán Nhân. Ngay lúc này, “đạo cụ nửa người dưới” mà Bắc Hà Tán Nhân đã sớm chuẩn bị ổn thỏa bị chém đứt, túi máu bên trong phụt ra, máu tươi dính đầy mặt tà ma bọ ngựa.

- A! khốn kiếp, không ngờ ta lại chết dưới tay một tên đánh lén hèn hạ.

Bắc Hà Tán Nhân vai Vô Đạo Chân Nhân tức giận nói với vẻ không cam lòng.

“Tà ma bọ ngựa trợn tròn mắt to, đánh lén mụ nội ngươi á!

Rõ ràng là bạn ngươi ném ta tới đây, với lại là tự ngươi đụng vào song đao của ta mà? Các người vu khống cho ta!”

Chỉ tiếc, tà ma bọ ngựa còn chưa kịp kêu oan đã bị nửa người trên của Vô Đạo Chân Nhân vỗ một chưởng trúng ngay đầu.

Chỉ một chưởng đã đánh nát đầu của con tà ma bọ ngựa.

Sau đó, Bắc Hà Tán Nhân chỉ còn dư lại nửa người trên mỉm cười nói:

- Sư huynh, ta đã cố gắng hết sức rồi.

Nói xong, hắn ngã ầm xuống đất. Giữa nửa người trên cùng nửa người dưới máu chảy không ngừng, một đoạn ruột giống y như thật lòi ra ngoài từ chỗ bị chém đứt.

Lúc nằm trên đất giả bộ làm thi thể, Bắc Hà Tán Nhân vẫn có thể cảm giác được các máy quay đang chiếu thẳng ống kính về phía “thi thể” của hắn.

Bắc Hà Tán Nhân cực kỳ hài lòng vì mình đã diễn tốt màn Vô Đạo Chân Nhân bị chém đứt eo. Vì cảnh này mà hắn đã dày công chuẩn bị một bộ “đạo cụ nửa người dưới” đó nha.

Máu này, ruột này, tất cả đều được chế tạo giống y như thật luôn!

Bây giờ xem ra, sự chuẩn bị của hắn không hề uổng phí chút nào. Có đạo cụ giống y như thật hỗ trợ, cho dù chết rồi cũng có thể xuất hiện trên phim lâu thêm đôi chút!

“Cơ hội chỉ trao cho người có chuẩn bị.”

Bắc Hà Tán Nhân rất tin vào những lời này!

...

Một lát sau, bằng vào nhĩ lực siêu mạnh Bắc Hà Tán Nhân nghe được tiếng trao đổi trong đoàn làm phim của đạo diễn Jacob.

- Cảnh này giống thật quá thì phải? Cứ cảm thấy máu me tàn bạo lực quá.

- Thế này mới chân thực chứ!

- Nhưng chủ đề của bộ phim này đâu phải nói về bạo lực máu tanh cấm người dưới mười bảy tuổi đâu? Cả ruột cũng lòi ra thế kia, có phải ghê quá hay không?

- Nhưng cảnh quay này rất tuyệt vời, nếu không thì tạo hiệu ứng làm mờ che lại nhé?

- Thôi, hay là bỏ đi. Cứ đưa cảnh này vào “bản không cắt” rồi chuyển cho vị Tống tiên sinh kia với bạn tốt của ngài ấy, còn phiên bản chiếu trong rạp phim thì cắt bỏ đoạn này đi.

- Đành vậy thôi.

- Đồng ý.

Bắc Hà Tán Nhân:

-...

“Giống thật quá cho nên máu me nhiều ư? Về sau cấm chiếu đoạn này á?

Bản tọa sẽ rất tủi thân có biết không hả?” Bắc Hà Tán Nhân âm thầm lên án chỉ trích ngầm trong lòng.

Lúc này, Dược Sư đúng lúc đi ngang qua “thi thể” Bắc Hà Tán Nhân, thấp giọng nói:

- Bắc Hà huynh, ngươi làm việc gì cũng quá nghiêm túc, nhưng có lúc nghiêm túc quá lại không hay. Ha ha, tiếp theo cứ ngồi nhìn ta với Tử Yên diễn đi thôi!

Giờ đến cảnh hắn với Giang Tử Yến hy sinh.



Lúc này, Tống Thư Hàng lặng lẽ đáp xuống hậu trường đoàn quay phim.

Ngư Kiều Kiều đi lên đón:

- Thư Hàng, ngươi về rồi à, tới nhanh thật đấy.

Tống Thư Hàng cười khổ, đúng là rất nhanh, nhanh đến mức thân thể hắn bây giờ vẫn còn mềm nhũn đây.

Ngư Kiều Kiều đưa một bộ đạo bào mới qua rồi cười nói:

- Mau thay đồ rồi tìm cơ hội lặng lẽ đột nhập vào đội ngũ đệ tử chạy trốn của Không Vân Phái. Chờ khi tà mà Cửu U đuổi giết tới, lúc đó đến phiên ngươi diễn cảnh Cao Thăng sư huynh chết đấy.